Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 13

Thời điểm Đóa Đóa tỉnh lại sắc trời đã tối, nó lờ đờ mở mắt, cả người bủn rủn, quay đầu lại, thấy Chu Tước ngủ ở bên cạnh người, liền ngọt ngào nở nụ cười.

Ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt hắn cũng có chút mơ hồ, chỉ nhìn thấy một hình dáng tuấn mỹ động lòng người.

Tim Đóa Đóa đập nhanh, chậm mà cẩn thận động thân mình, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chậm rãi hôn lên mắt phượng của Chu Tước, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm cái mũi của con người tuấn mỹ kia, quả nhiên  thấy mí mắt Chu Tước giật giật, mắt tiệp run rẩy, nhưng không mở ra.

Hắn ở ngủ say cũng đẹp như thế a…… Tiên uy lẫm lẫm phai nhạt rất nhiều, lại càng biểu hiện phong tư thoát tục……Khiến Đóa Đóa mê luyến không thôi.

Còn có đôi môi kia, vừa rồi làm cho chính mình khóc cầu xin tha thứ, mặt Đóa Đóa hơi hơi nóng lên, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà liếm, nhu nhuận mà thoải mái, tư vị thật sự tốt, Đóa Đóa nhịn không được cắn một ngụm.

“…… Đóa Đóa.”

Chu Tước rốt cục bị tiểu hồ ly kia không ngường liếm tới liếm lui trên mặt mà tỉnh lại, chậm rãi kêu tên của nó, thanh âm bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà có vẻ trầm thấp.

“Ân.” Đóa Đóa đỏ mặt lui vào trong chăn, Chu Tước thấy nó e lệ như vậy, ngẫm lại lúc mình đang ngủ tiểu hồ ly có động tác thật lớn mật, liền mỉm cười, đem hắn nó ra khỏi chăn.

“Thích như vừa rồi sao?”

“…… Ân, thích.” Một lúc mới truyền đến một tiếng trả lời nhẹ nhàng.

Chu Tước nghĩ đến từ lúc nó ở bên người mình, lá gan cũng không nhỏ, không chỉ nghịch ngợm, còn có thể trêu ghẹo hắn, hiện tại cùng hắn thân mật, vật nhỏ này càng ngày càng e lệ, làm cho người ta không khỏi muốn đùa cợt.

Tựa hồ càng ở bên nó, tâm tình càng tốt. Chu Tước cảm thấy có chút kỳ quái, tâm mình luôm đạm mạc yên tĩnh, đã lâu không có cảm giác thoải mái sung sướng thế này, có tiểu hồ ly đáng yêu làm bạn bên người, tư vị vô cùng tuyệt vời.

“Vậy về sau thường xuyên lộng lộng, được không?”

Này, đây là Chu Tước sao? Là Thần Quân cao ngạo lạnh như băng sao? Đóa Đóa xấu hổ nhìn hắn, mới vài ngày trước, hắn còn có bộ dáng đạm mạc xa cách mà?

Chu Tước đưa tay chạm vào vai Đóa Đóa, Đóa Đóa động một chút, thẹn thùng gật đầu.“Hảo.”

“Thực ngoan,” Thấy nó đáng yêu như vậy, Chu Tước liền hôn nó nhẹ nhàng,“Ngủ tiếp một chút, tỉnh ngủ, mang ngươi nhìn xem thánh địa của Vũ tộc chúng ta.”

Nụ hôn này có chút nhanh chóng, Đóa Đóa còn chưa cảm nhận được nhiệt ý liền đã rời đi.

Đóa Đóa khắc chế ý muốn trong lòng, kỳ thật càng muốn Chu Tước mạnh mẽ hôn như lúc trước, nghe lời nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

Gió đêm phơ phất, thổi trên mặt thực sảng khoái.

Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn những chấm nhỏ trên trời, toa sáng xinh đẹp thần kỳ. Tinh thần nó đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là nơi nào đó trên thân thể còn truyền đén một cảm giác khó mở miệng.

Không phải đau…… Là một loại cảm giác quái dị khó nói rõ, Đóa Đóa chỉ cần nghĩ đến liền đỏ mặt. Nó thập phần hoài niệm bộ dáng tiểu hồ ly, ít nhất sẽ không bị người khác nhìn thấy bộ dáng như tôm luộc của nó.

Chu Tước đưa nó vào trong rừng sâu, rừng cây rậm rạp che đi ánh sáng, ngay cả nhữn chấm nhỏ quang mang cũng bị che đi. Nhưng cuối đường có một phiến đá thần bí tỏa ra ánh sáng.

“Đây là……” Đóa Đóa nghi hoặc nhìn đằng trước.

“Nơi này là nơi có linh lực mạnh nhất Vũ tộc,” Đôi mắt Chu Tước sáng ngời, kiêu ngạo lại hàm chứa bi thương,“Bởi vì Phượng vương đều an nghỉ ở nơi này…… Bọn họ tuy rằng thần hồn câu thất, nhưng đem linh lực cường đại lưu lại, giúp hậu duệ của Vũ tộc chữa thương và tu luyện.”

Đóa Đóa không dự đoán được nơi này là nơi an nghỉ của Phượng Vương, thật sự là nơi sáng chói mà bi thương.

Đường dần dần mở ra, Chu Tước đi lên phía trước, gió đêm thổi bay tóc hắn,tỏa ra một chút cao ngạo. Nhìn bóng dáng cao ngạo tuấn mỹ kia, tim Đóa Đóa đập nhanh một chút, không chỉ có say mê phong thái của Chu Tước, mà đáy lòng còn dâng lên tình yêu sâu đậm.

Tim Đóa Đóa vì Chu Tước mà hơi hơi đau.

Bởi vì những Phượng vương đã mất này, là thân nhân của Chu Tước a!

Khó trách ánh mắt Chu Tước luôn đạm mạc cô tịch, bởi vì trên đời chỉ còn lại một mình hắn! Thân nhân của hắn đều đã nằm tại nơi này!

Đóa Đóa cũng cảm thấy đau lòng, gắt gao chế trụ, lắp bắp khuyên nhủ:“Thần Quân…… Chờ tu hành của ta tốt hơn, ta, ta cùng ngươi, sẽ không rời đi ngươi.”

“Ân?” Chu Tước vì lời nói của nó, lập tức phục hồi lại tinh thần, hiểu được đứa nhỏ này đang an ủi chính mình, hướng mắt nhìn nó, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng mà lại ôn nhu, tim Đóa Đóa lại đập nhanh.

Đóa Đóa nhu tình, làm cho trái tim cô lãnh của Chu Tước xuất hiện một tia ấm áp,“Ngươi là nói…… Vĩnh viễn sao?”

Bộ dáng thuần khiết của tiểu hồ ly làm cho tâm Chu Tước nóng lên, nó thật sự muốn vĩnh viễn cùng hắn sao? Trái tim thiện lương của nó, ngọt ngào tươi cười đó, có thể ở mãi bên hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, hắn càng đối tốt với nó, sủng ái nó, khiến nó vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, dù có việc gì cũng không thể rời khỏi hắn.

“Ân, vĩnh viễn!” Đóa Đóa dùng sức gật đầu, đôi mắttiệp loan loan cười như hoa.

Ánh mắt tinh thuần trong suốt đó, cho dù ở trong bóng đêm cũng tỏa sáng sinh đẹp.

Chu Tước cúi đầu hôn xuống hai gò má Đóa Đóa, thật lâu, cho đến khi khuôn mắt thanh tú nhỏ nhắn Đóa Đóa vì thẹn mà đỏ lên,“Hảo, vậy ở trong này tu luyện pháp thuật thật tốt, đừng sợ khổ, chứng minh cho ta xem, ngươi quả thật nguyện ý ở bên cạnh ta.”

Ống tay áo hắn vung lên, cỏ dại cây cối tự động tránh ra hai bên, mở ra một con đường bằng phẳng rộng rãi.

Chu Tước lẳng lặng nói:“Cha ngươi rất đau lòng vì ngươi, hắn nghĩ đến trên người ngươi có hai cổ linh lực tướng hướng, mỗi lần dụng lực mạnh quá mạnh sẽ rất thống khổ, cho nên cho tới bây giờ cũng không nghiêm khắc yêu cầu ngươi học tập pháp thuật, đối với ngươi cũng cưng chiều…… Nhưng hắn đã quên một việc, nếu ngươi có thể bình an sinh ra, đó là hai cỗ linh lực đã dung hòa, nếu có thể chăm học khổ luyện, ngươi trời sinh có được linh khí của hai tộc có thể vượt xa tu vi của cha ngươi, minh bạch chưa, Đóa Đóa?”

Đóa Đóa gật đầu,“Hiểu, ta hiểu được.” Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện pháp thuật thật tốt, làm cho Chu Tước nể phục vài phần, nó ngẩng đầu nắm chặt tay, trên mặt hơi hơi nóng, “Thần Quân, ta không sợ chịu khổ.”

Chu Tước mỉm cười, ánh mắt lộ ra một chút thưởng thức, nói:“Hảo. Ta không thể cùng ngươi đi vào, tu luyện cần nhất là tĩnh tâm, sau khi đi vào, nhớ đem nội đan của phụ thân ngươi ra, phối hợp với linh lực của Vũ tộc trong động, muốn tiến, không thể nóng vội, nếu không thể chịu được, liền gọi ta một tiếng, ta sẽ lại đây.”

Đóa Đóa nhẹ nhàng lên tiếng, xoay người rồi đi vào, trong lòng lại quyết định, mặc kệ nhiều nan nhiều khổ, nhất định chính mình phải vượt qua, không thể làm cho vật cản của Chu Tước.

Nhưng tu luyện đau đớn khiến Đóa Đóa không có lường trước đến.

Trong động hàn khí lạnh như băng thấu xương, Đóa Đóa đi vào, theo lời của Chu Tước bắt đầu điều tức, cảm thấy nội đan của phụ thân cấp giúp thoải mái, thư thái một ít, nhưng còn chưa cảm nhận hết, nội đan bỗng nhiên nóng lên, giống như kháng cự không với linh lực cường đại của Vũ tộc đang đi vào trong người, trong cơ thể như bị đốt cháy, mà bên ngoài cơ thể lại là băng hàn đến thấy xương, Đóa Đóa cắn chặt răng, toàn thân đau đến cứng ngắc, chỉ có thể đem nội tức vận nhập đan điền, gắt gao bảo vệ tâm mạch, đợi đau đớn nhanh đi qua.

Nhắm mắt ngưng thần, mỗi một khắc đều chậm chạp dị thường.

Hắn chỉ có thể nghĩ đến Chu Tước, nghĩ đến đôi mắt như hàn thủy kia, vô tình lại giống như đa tình.

Đau đớn vẫn tiếp tục, Đóa Đóa chậm rãi thả ra linh lực của Hồ tộc, một bên bức bách chính mình tiếp nhận linh khí của Vũ tộc.

Hai cổ linh khí ở trong cơ thể đối nghịch, Đóa Đóa nhíu chặt mày, rốt cục không chịu nổi mở miệng, một cỗ máu tươi nhất thời mãnh liệt vọt ra!

Khi Đóa Đóa mở to mắt, sắc trời cũng là sáng rồi, không biết từ khi nào mình đã nằm trên ngọc tháp.

Chu Tước đứng ở bên cạnh, nhìn xuống nó, ánh mắt xưa nay nghiêm khắc lạnh lùng lại có một tia trách móc nặng nề,“Rất liều lĩnh, may mắn còn biết bảo vệ tâm mạch, nếu không phải ta cảm thấy lo lắng đi vào nhìn ngươi, sợ là ngươi đã chết vì hai linh lực đối nghịch.”

Đóa Đóa cả người hư nhuyễn, cơ hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, kinh mạch đau đớn thập phần. Nó nhớ rõ Chu Tước từng dùng linh lực cứu mình, vì sao lần này không làm như vậy.

“…… Thần Quân…… Thực thật có lỗi……” Đóa Đóa cúi đầu chực khóc, thực mất mặt, nó biết, chính mình phụ hy vọng của Chu Tước. Nó nghĩ muốn tránh mặt người đang đứng đó.

Chu Tước có thâm ý khác nhìn nó, Đóa Đóa cảm thấy có chút hoảng hốt, muốn né tránh lại không thể. Bị đôi mắt sâu thẳm cao quý như vậy nhìn chăm chú vào, cũng là chuyện hạnh phúc a.

Như là biết tiểu hồ ly đang thắc mắc cái gì, Chu Tước chậm rãi nói:“Giờ phút này nếu đem tiên lực của ta truyền cho ngươi chút, quả thật có thể giảm bớt đau đớn của ngươi, nhưng mà Đóa Đóa, ngươi nếu là không tự khống chế linh lực của Vũ tộc, vài canh giờ sau tiên lực của ta cũng thoát khỏi người ngươi, đối với tu luyện mà nói, không khả quan, hiểu chưa?”

“A?” Đóa Đóa sửng sốt, nguyên lai là như vậy.

Chu Tước nhìn nó, bỗng nhiên thở dài, đưa nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt,“Tu vi của ngươi phải dựa vào chính mình cố gắng mới được, ta không thể ở bên cạnh ngươi, Đóa Đóa.”

“Nga, ta biết.” Đóa Đóa buồn bực chính mình vô dụng, đôi môi tái nhợt hơi hơi mở, làm cho người khác nhịn không được muốn hôn lên.
Bình Luận (0)
Comment