Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 24

Cao hàn cùng Tô Vũ bước ra khỏi phòng ăn thì Liễu Sắc đã đứng trước cửa chờ sẵn, thấy Tô Vũ ra Liễu Sắc liền tiến đến nói nhỏ vào tai Tô Vũ vài lời, mặt Tô Vũ bỗng nhăn lại thành một đoàn, sau đó nàng chỉ cười nhẹ rồi cất bước theo Liễu Sắc, Cao Hàn thấy thế vội đuổi theo nắm lấy tay Tô Vũ

-"quận chúa..."

-"không có gì, ta đi rồi sẽ về." 

Tô Vũ gạt tay Cao Hàn ra, bước nhanh trên hành lang ra khỏi viện.

tiết trời cuối tháng một đã không còn quá lạnh nữa, tuyết cũng tan rồi, trên cây hoa đào nở rộ từng mảng xinh đẹp động lòng người, ngày này năm ngoái còn xum họp bên gia đình, ngày này năm nay lại ở đây chịu bao phong sương gió tuyết, cảm thấy cuộc đời đúng là không có gì không thể sảy ra, lại nghĩ đến năm sau liệu còn thái bình như năm nay hay không?

Tô Vũ đến cuối cùng vẫn không hiểu, nếu Hạ Cẩn và Uý Trì Phong Hàn không cùng một phe thì đến cuối cùng người muốn nàng chết là ai?

đường phố của Thạch thành tấp nập người qua lại, người mua kẻ bán, có người mặc cả hàng hóa, có trẻ con vui đùa chạy nhảy, có người già qua lại, thật hoài niệm cuộc sống hiện đại, nếu không nhầm tháng sau ở đế đô phồn hoa tổ chức lễ thả hoa đăng cầu duyên.

rẽ qua vài con đường, Tô Vũ cuối cùng cũng dừng trước cửa Nguyệt Lãng Viên, nàng nhẹ nhàng mở cửa bước vào đã thấy "cha" đang đứng đó chào khách. 

Nguyệt Lãng Viên là nam quán nổi tiếng ở Thạch thành, đều nói chỉ cần có tiền thì có thể hưởng thụ bồng lai trần gian, những lời này chính là nói Nguyệt Lãng viên, nam kĩ ở đây kĩ thuật rất tốt, biết cách ăn nói đưa đẩy, không phải ai có tiền đều có thể hưởng thụ, còn phải xem thái độ của khách, khách nào cố ý làm khó, thái độ ngông cuồng thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước việc mình làm.

không ai biết người ở đằng sau Nguyệt Lãng Viên là ai, cũng không tra ra được.

Người gọi "cha" chính là tú ông ở đây, tuổi vừa ngoài 30 nhưng nhìn qua cũng có thể đoán ra, 10 năm trước hắn chính là một nam nhân vô cùng tuấn mĩ phong độ, chỉ là thời gian bào mòn nhan sắc, lại còn thêm phấn son khiến hắn thêm vài phần dung tục, mất vài phần quý khí.

vừa thấy Tô Vũ, "cha"đã sáp sáp tiến lại, vô cùng niềm nở đón tiếp nàng

-"ai ô, Tô bảo bối của chúng ta lại đến sao, đến, đến, Minh Nhạc rất nhớ ngươi." 

vừa nói hắn vừa lôi kéo nàng rất thân thiết, dắt nàng tới một nơi khá yên tĩnh, "cha" cũng không còn giữ thái độ nồng nhiệt nữa mà ngay lập tức trở về bản tính thường ngày của mình, đè Tô Vũ vào tường, tà mị liếm nhẹ tai nàng

-"Tô bảo bối nhớ ta đến độ không chịu được sao?"

Tô vũ giường như đã quen với hành động ngả ngớn này của hắn, nàng không những không bất ngờ mà còn vung quyền lên gương mặt của hắn, gầm nhẹ giọng

-"hữu hộ pháp, thỉnh tự trọng."

người gọi là hữu hộ pháp có vẻ biết tính nàng, ngay lập tức né tránh sau đó dựa người vào tường, nháy mắt phóng điện với nàng

-"ta nói ngươi tả hộ pháp, sao không hiểu phong tình gì hết."

nói rồi hắn không ngại ngùng xả y phục ra, còn không quên quyến rũ Tô Vũ

-"ngươi xem, ta mặc dù hơi lớn tuổi nhưng thân hình vẫn rất cường tráng, còn hơn đám nam nhân của ngươi, đủ để ngươi tiêu hồn."

-"ngươi đã muốn vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi." 

Tô vũ cười lạnh rút kiếm chỉ vào hạ bộ hữu hộ pháp, thấy tình hình không ổn hắn vội lách người phi thân đi, vẫn không quên trêu ghẹo Tô Vũ

-"Minh Nhạc công tử vẫn còn ở trong chờ ngươi, ta không quấy rầy sinh ý của ngươi, không khéo ngươi lại chém ta thành tám khúc...ha ha ha."

Tô Vũ mặc kệ hữu hộ pháp, nàng đẩy cửa bước vào, bên trong là một mảng yên tĩnh, căn phòng đơn giản không bàn ghế không giường, chỉ có một bức mành che đi một người nam nhân phía sau, xung quanh là mùi hoa bách hợp tinh khiết.

Tô Vũ tiến lại gần bức màn sau đó quỳ một chân xuống, chắp tay tỏ thái độ rất cung kính với người sau bức màn

-"tả hộ pháp tham kiến đường chủ."

người sau màn gọi Minh Nhạc công tử chính là đường chủ Minh Nhạc Đường, tổ chức tình báo lớn trong giang hồ hiện nay, hai năm trước hắn chỉ là thiếu chủ của Minh Nhạc Đường, khi đó tranh chấp chức đường chủ với anh trai hắn, hai người đánh nhau thừa sống thiếu chết, Minh Nhạc bị ám toán trọng thương ở bìa rừng, lúc đó Tô Vũ đi qua cứu hắn một mạng, sau lại thành trợ thủ đắc lực của hắn giúp hắn tiến lên chức đường chủ, từ đó trở thành tả hộ pháp của Minh Nhạc Đường

Minh Nhạc nhìn Tô Vũ cứng ngắc như vậy chỉ đành thở dài, hai năm nay mặc cho hắn nói nàng thế nào, cố thay đổi tư tưởng của nàng nhưng nàng vẫn như vậy, nhất định giữ đúng nguyên tắc.

-"nghe nói tam hoàng tử Mộ quốc đến cầu thân ngươi?"

-"sự việc phát sinh thuộc hạ vô năng không kiểm soát được, bất quá không để nó ngoài tầm kiểm soát, đường chủ, xin ngài cho thuộc hạ một cơ hội."

-"hắn muốn gì?"

Minh Nhạc không có cách nào khác là giữ đúng thái độ chủ tớ, hắn là người hiểu rõ nhất, chỉ cần hắn có gì đó không an phận với nàng nàng sẽ đẩy hắn đi xa.

-"hắn muốn ta phù trợ hắn lên ngôi hoàng đế."

-"rất tốt, vừa hợp ý ta, ngươi trước mắt cứ giúp hắn, việc của ngươi bản đường chủ hiển nhiên có cách giúp ngươi." 

Minh Nhạc gõ gõ bàn, trong căn phòng yên tĩnh tạo ra tiếng vang vô cùng.

-"thuộc hạ đa tạ đường chủ."

-"có điều này ta muốn nói." 

Tô Vũ tưởng hắn thả nàng đi rồi không ngờ lại lên tiếng

-"đường chủ có gì sai bảo?"

-"nếu chiến tranh bắt buộc sảy ra, ngươi nguyện ý không?"

Minh Nhạc do dự, cách bức màn nhìn nữ nhân kiều diễm đang quỳ, có một chút xót xa hiện lên trong mắt của hắn.

-"muốn hay không không phải thuộc hạ nói là có thể, có điều nếu chiến tranh sảy ra, thuộc hạ cũng không tiếc tấm thân này bảo vệ bách tính của mình." 

Tô Vũ thành thật trả lời Minh Nhạc.

-"rất tốt, rất tốt."

Minh Nhạc nói lời đó rồi cho Tô Vũ lui, còn không quên dặn nàng

-"về phần Mính Hiên,tránh được thì nên tránh, người đó không phải dạng tốt đẹp gì."

-" ta vốn cũng không phải dạng tốt đẹp gì, chỉ là lợi dụng nhau mà bảo vệ cái mạng này, suy cho cùng, thân bất do kỉ." 

Tô Vũ khẽ thở dài

-"bản đường chủ chỉ muốn nhắc nhở ngươi, hắn sẽ gây ra chuyện không tốt cho đại nghiệp của ngươi." 

Minh Nhạc bỗng nổi nóng với Tô Vũ

-"lui ra đi, bản đường chủ mệt mỏi."

-"vậy, thuộc ha cáo lui."

Tô Vũ đứng dậy lui ra ngoài để một mình Minh Nhạc bực bội không ngừng rủa nàng nữ nhân ngu ngốc.

trên đường về Tô Vũ cảm giác được có một người đi theo nàng, nàng vội vòng qua rất nhiều ngã rẽ muốn cắt đuôi hắn, tới lúc tới rừng trúc Tô Vũ dừng lại nói với người đang theo dõi nàng

-"hữu hộ pháp việc gì phải nhọc lòng như vậy."

người kia biết nàng phát hiện hắn cũng không tức giận, chỉ là cười lớn

-"rất tốt, rất tốt."

-"ngươi muốn gì." 

Tô Vũ lạnh giọng đề phòng xung quanh. hữu hộ pháp ngay trước mặt nàng đáp xuống, đặt thanh kiếm trên cổ nàng, miệng còn mang ý cười

-"giao hổ phù ra đây."
Bình Luận (0)
Comment