Vốn bọn họ có thể đợi ăn xong điểm tâm mới ra biển, nếu không vì lần kia bọn họ đi được nửa đường thì trời mưa to, phải chạy về nhà đụt mưa. Đợi cho đến khi mưa tạnh thì đã là hai giờ sau, khi đó đã là chín giờ, hai người vội vội vàng vàng chạy đến bờ biển rời bến bắt cá, lại bởi vì thuyền của họ không có cánh quạt như thuyền người khác, thành ra chậm một bước. Ngày đó đến lúc thu lưới, thu hoạch của bọn họ chỉ có bán thùng (thất thu).
Nghĩ đến bọn họ nếu rời bến sớm một chút, không có ở nhà ăn điểm tâm thì đã có thể rời bến trước cơn mưa to để đi bắt hải sản, tuyệt đối không có chuyện phải bán thùng. Từ lần đó về sau, bọn họ đều không ăn điểm tâm ở nhà mà dùng túi nhựa gói kỹ mấy ổ bánh mì mang theo trên người. Trong thời gian chờ thu lưới, hai người đem bánh mì ra ăn, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa không chậm trễ việc rời bến.
Bởi vì hai người chỉ mang có hai ổ bánh mì, Mâu Đức Hưng mỗi lần đều đem bánh mì của mình chia lại một nửa cho đứa con, viện lý do là không đói bụng, nhìn nhi tử nhỏ bé ăn bánh mì, nụ cười dào dạt trên mặt lại càng thêm thỏa mãn. Như thường lệ mỗi ngày, đưa bánh mì cho đứa con, nhìn nó ăn xong, xoa xoa mẫu bánh mì trên miệng nó, Mâu Đức Hưng đứng lên chuẩn bị thu lưới.
Hỗ trợ phụ thân cùng nhau kéo lưới, đợi khi toàn bộ lưới được thu hết đã là đầu đầy mồ hôi. Xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn kỹ hải sản trong lưới đánh cá, Mâu Thần An mừng rỡ hô:
“Cha, hôm nay hải sản nhiều hơn hôm qua.” Hơn nữa trong lưới đánh cá còn có thật nhiều con tôm nhỏ, bởi vì những cái trứng tôm này quá nhỏ, căn bản không thể bày bán trong nhà hàng cho nên đều giữ lại cho chính bọn họ ăn. Nghĩ đến bữa tối hôm nay có thêm tôm cá đã lâu không được ăn, đệ đệ cùng muội muội khi tan học trở về nhất định sẽ thật cao hứng.
“Ân, đoán chừng là do cơn mưa ngày hôm qua a.” Thu thập xong lưới đánh cá, phân phó chỗ ngồi cho đứa con xong, hắn cùng Mâu Thần An bơi thuyền trở về.
Về đến bờ biển, đem hải sản trong lưới đánh cá ra phía sau, hai phụ tử giơ lên hai thùng lớn tràn đầy hải sản mỉm cười hướng về nhà hàng nhà mình. Trên đường đi gặp người quen rời bến đều dừng lại hàn huyên vài câu.
“Mẹ, con với cha về rồi.” Trông thấy thân ảnh bận rộn trước nhà hàng nhà mình, Mâu Thần An cao giọng hô.
Nghe tiếng gọi của con ở sau lưng, Đỗ Tĩnh Nhu buông vật trong tay xuống, mỉm cười đi ra phía trước hỗ trợ họ nâng thùng nước lên. Nhìn chăm chú vào hải sản trong thùng, cao hứng nói:
“Hôm nay số lượng thật nhiều.” Một bên cẩn thận cầm lấy cạnh thùng nước, một bên chú ý hải sản trong thung để ngừa chúng nó trượt ra ngoài.
“Mẹ, còn nữa, mẹ xem.” Trong tay giơ lên thùng nước nhỏ, Mâu Thần An hưng phấn nói, bên trong đều là thứ có thể thêm vào bữa tối của bọn họ. Mỗi lần theo cha rời bến bắt cá, cậu đều cầm theo thùng nước nhỏ này, đem những hải sản không bán được cất vào trong thùng mang về nhà làm bữa tối, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thức ăn.
Hướng mắt xem xét trong thùng nước nhỏ, quả thật thu hoạch phong phú, cá nhỏ tôm nhỏ tràn đầy nửa thùng. Đỗ Tĩnh Nhu cao hứng, hiện ra tiếu dung (gương mặt tươi cười vui vẻ), nắng sớm rải chiếu chói lọi trên gương mặt của nàng.
“Ha ha, khuya hôm nay mấy cha con các người số đỏ, có thể hưởng phúc nha.” Nếu mỗi ngày đều có một bữa cơm thịnh soạn như vậy thì tốt rồi, nhìn đứa con nhảy dựng dựng trước mặt với vẻ vô cùng hưng phấn, Đỗ Tĩnh Nhu trong mắt hiện lên tia ảm đạm.
“Đúng vậy, buổi tối chờ bọn Tiểu Quang đi học trở về trông thấy những thứ này nhất định sẽ thật cao hứng!” Không thấy nét bi thương trên mặt mẫu thân, Mâu Thần An một đường chạy vào trong tiệm.
Buông thùng nước xuống, Mâu Đức Hưng vỗ vỗ lưng thê tử, an ủi:
“Đừng lo lắng, từ nay về sau sẽ khá hơn.”
“Ân.” Nhìn khuôn mặt chồng dưới nắng sớm, nàng cũng tin tưởng hết thảy sẽ khá hơn. Những ngày sau này tuy vất vả, nhưng hài tử trong nhà đều rất hiểu chuyện, chồng nàng cũng đối với nàng rất tốt, người một nhà có thể ở cùng một chỗ thật sự đã trọn vẹn lắm rồi.
Nếu thật sự có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ đã trọn vẹn lắm rồi, chỉ là… Cuộc sống luôn tràn đầy những điều ngoài ý muốn, mọi chuyện không phải chỉ cần cố gắng là được.
*******
Buổi tối người một nhà ngồi ăn cơm quanh chiếc bàn tròn nhỏ, chiếc kỷ trà đặt bên cạnh bày ra ba khay thức ăn, tất cả đều là tôm cá hôm nay rời bến bắt được. Tuy đồ ăn đơn giản, người một nhà lại ăn đến thật vui vẻ.
Mâu gia có một thói quen, chính là lúc ăn cơm thích mở TV. Nghe tin tức từ TV truyền đến (qua Đài phát thanh), bọn họ thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu.
“Đài khí tượng thông báo, mấy ngày gần đây bến cảng sắp xuất hiện một cơn bão, thỉnh dân chủng sớm đề phòng thật tốt…”
Nghe được trong TV nói sắp có bão tràn đến, Đỗ Tĩnh Nhu lo lắng nói:
“A Đức, những ngày này anh cùng Tiểu An rời bến, thời gian phải cẩn thận một chút.”
“Ân, anh biết mà, em cứ yên tâm đi.” Nhẹ gật đầu, Mâu Đức Hưng ăn xong miếng cơm cuối cùng rồi cầm chén đũa đặt ở bồn rửa tay phía sau, lại quay trở về ngồi trên ghế xem TV.
“Anh nói xem, chúng ta có cần đặt bao cát trên nóc nhà không? Em thấy cái nóc nhà này không đủ kiên cố, cũng không biết lần này bão lớn hay không nữa.” Nói xong nhìn chung quanh dưới nóc nhà, lúc trước người chủ cho bọn họ thuê mặt tiền nhà hàng, tiền thuê ít như vậy nguyên nhân rất lớn là do mặt tiền nhà hàng rất đơn sơ.
“Đợi chút nữa anh cùng Tiểu An đi ra ngoài chuẩn bị mấy cái bao cát đặt ở nóc nhà, như vậy chắc sẽ kiên cố hơn chút ít.” Tuy trong TV chưa nói lần này có bão cấp mấy, bất quả đề phòng kỹ vẫn tốt hơn.
“Ân, em thấy vậy cũng tốt, hay là chuẩn bị nhiều một chút a.” Chuẩn bị nhiều một chút vẫn tốt hơn, dù sao đặt ở trên nóc nhà cũng không ảnh hưởng gì. Lo liệu thế này, chẳng qua vì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (đại ý sợ điều xấu nhất trong một phần vạn cơ hội lại có thể xảy ra), Đỗ Tĩnh Nhu dặn dò chồng nàng chuẩn bị thêm bao cát.
Nghe được phụ thân cùng anh trai sẽ đi chuẩn bị bao cát, Mâu Thần Quang năm ấy mười một tuổi cùng Mâu Thần Huy mười tuổi cũng háo hức muốn theo.
“Cha, bọn con cũng muốn đi.”
“Mấy đứa đi làm gì, ngoan ngoãn ở trong nhà làm bài tập đi.” Liếc mắt nhìn hai đứa con nhỏ, Mâu Đức Hưng vẻ mặt không đồng ý.
“Chính là…” Bọn họ cũng muốn hỗ trợ a! Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, bất quá tụi nó không quan tâm đến, có thể giúp đỡ chuyện trong nhà là tốt rồi.
Nhìn hai đứa con nhỏ vẻ mặt quật cường, Đỗ Tĩnh Nhu cười khuyên nhủ. Nếu như không cho hai tên tiểu tử kia đi, còn không biết chúng muốn dây dưa đến khi nào? So với đứa con cả, hai đứa con nhỏ này có vẻ bướng bỉnh hơn nhiều.
“Ha ha, cứ để cho bọn chúng đi đi.” Cũng không chờ chồng nàng có chỗ phản ứng, nàng chuyển hướng sang hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, nói: “Các con muốn đi thì ngoan ngoãn nghe lời của cha, không được nghịch ngợm đó.”