Tỏa Ái

Chương 62

Tọa lạc tại một khu phố mới mở ở Xích Trụ là một công ty nhỏ, tính luôn ông chủ thì cả công ty cũng chỉ có mười mấy người. Tuy quy mô không lớn, nhưng nhân viên lại rất hòa thuận với nhau.

Bởi vì công ty là kinh doanh trang phục, cho nên đa số nhân viên đều ra ngoài làm việc, chỉ còn vài nhân viên ở lại công ty xử lý nội vụ mà thôi.

Từ nửa tháng trước, Mâu Thần An đã làm việc ở đây. Từ lúc ban đầu dốt đặc cán mai, đến nay cậu đã khá quen thuộc với nghiệp vụ công ty rồi, quá trình công tác xem như là có hiệu quả.

Mỗi ngày công việc của cậu là ghi chép lượng hàng hóa bán ra, sau đó làm bản thống kê khảo sát để tìm ra xu hướng thời trang mới nhất. Có đôi khi, cậu cũng đi tiếp thị các mẫu trang phục mà công ty mới tung ra. Sau khi xong việc, cậu luôn chậm rãi tản bộ dọc theo nhai đạo để thưởng thức phong cảnh ven đường.

Đợi đến cuối tuần, cậu sẽ tới bãi biển để ngắm nhìn biển rộng bao la cùng thật nhiều du khách ghé đến.

Những ngày này, cuộc sống tuy có chút kham khổ nhưng cũng khá phong phú. Trước mắt, cậu xem như tương đối hài lòng với cuộc sống mới này, ngoại trừ ngẫu nhiên có những lúc cậu lại nhớ về người nam nhân đang ở phương xa kia.

Không biết hiện tại Dạ thế nào? Chắc là vẫn bận rộn với công việc a.

Thời gian trước, trên TV lẫn báo chí đều xôn xao với tin tức xí nghiệp Lãnh thị bị L.S thu mua, mà tổng tài của xí nghiệp Lãnh thị là Lãnh Diệu Huy cũng vì tham ô tiền của xí nghiệp nên bị phán tù chung thân, quan tòa cũng chấp thuận cho Lãnh Diệu Huy cùng thê tử của hắn là Nghê Mộ Ngọc chính thức ly dị. Sau đó không lâu, giới truyền thông liền đưa tin nàng ta sắp cùng tổng tài của xí nghiệp Trương thị kết hôn.

Tuy nhiên, điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất không phải chuyện xí nghiệp Lãnh thị bị thu mua, mà là chuyện người thu mua chính là Lãnh Linh Dạ, con trai của Lãnh Diệu Huy, tổng tài xí nghiệp Lãnh thị. Theo như giới truyền thông công bố, Lãnh Linh Dạ đã đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc từ lâu, việc thu mua lần này hoàn toàn thuần túy là do lợi ích kinh doanh.

Bất quá, sự thật bên trong thế nào, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.

Nếu có thể tìm ra được thêm nhiều tin tức, tin tưởng rằng đây là tâm nguyện lớn nhất của tất cả phóng viên. Chính vì thế, mỗi ngày số lượng phóng viên tụ tập trước cổng L.S đều nhiều vô số.

Đối với cách làm của Lãnh Linh Dạ cùng sự bàn tán của mọi người, Mâu Thần An chỉ cười nhạt một tiếng. Cậu có thể tưởng tượng, nhất định là Dạ điều tra được nguyên nhân cậu rời đi nên mới giận chó đánh mèo lên Lãnh Diệu Huy bọn họ.

Nhưng mà, như vậy coi như Dạ vẫn còn lưu lại đường lui. Ít nhất, Dạ cũng không làm cho xí nghiệp Lãnh thị phải đổi chủ. Dù cho từ nay về sau xí nghiệp Lãnh thị đã trở thành một bộ phận của L.S, không bao giờ còn xuất hiện trên thương trường nữa với danh nghĩa cũ nữa, nhưng người nắm quyền vẫn là người họ Lãnh, đây cũng là một kiểu bảo toàn khác a.

Từ công ty trở về chỗ ở hiện nay, Mâu Thần An đơn giản nấu cho bản thân một bữa tối. Sau khi tắm rửa rồi xem tin tức, cậu lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải ra ngoài tiếp thị sản phẩm, đêm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Nếu như ngày mai kiếm được vài đơn đặt hàng, đến cuối tháng cậu sẽ có thêm tiền thưởng, khi đó thì có thể tự thưởng cho bản thân một bữa thịnh soạn rồi.

Một lòng nghĩ đến việc phải cố gắng công tác nên Mâu Thần An không phát hiện ra, trong không khí đêm nay tràn đầy khí tức bất an.

Nhìn bao quát người đang ngủ say, bàn tay to lớn ôn nhu vuốt ve lên da thịt trơn mềm của gương mặt ngăm đen. Theo ánh trăng chiếu rọi, Lãnh Linh Dạ thấy mí mắt của cậu có chút rung động, sau đó cậu chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh?” Trong màn đêm yên tĩnh, thanh âm lạnh băng của nam nhân càng thêm rõ ràng.

Từ trong mờ mịt tỉnh lại, nhưng khi nghe âm thanh quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu thì Mâu Thần An đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cậu nhìn y với dáng vẻ không dám tin, rồi đồng thời lại không nhịn được, bất giác lui cả người về phía sau.

Đợi đến khi lưng của cậu đã dựa sát vào vách tường lạnh lẽo phía sau, cậu mới ức chế không nỗi nữa bắt đầu run rẩy toàn thân. Miễn cưỡng đè nén nội tâm khiếp sợ lại, cậu nhìn về phía nam nhân ở cách cậu không xa, nhưng bởi vì sợ hãi quá mức mà không thốt ra được tiếng nào.

Nam nhân tuy vẫn toàn thân phát ra khí tức lạnh băng như trước, nhưng Mâu Thần An lại theo bản năng cảm thấy run sợ. Dạ càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ anh ấy đang bị lửa giận thiêu đốt.

Lần này cậu ly khai, nhất định là đã khiến Dạ nổi giận. Theo tình hình trước mắt mà nói, hẳn là… phi thường tức giận a…

“Không có gì muốn nói?” Nhìn chăm chú cử động có thể nói là đang trốn tránh của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ mặt không biểu tình ngồi xuống giường. Chờ một lúc lâu sau, thấy cậu vẫn trầm mặc như cũ, y duỗi tay trái ra, nói: “Đến đây.”

Ý thức không ngừng kêu gào cậu nên lắc đầu cự tuyệt, nhưng rốt cuộc cậu vẫn vô thức làm theo lời nam nhân. Chậm rãi khởi động tứ chi đi tới bên giường, cảm nhận được tay phải của nam nhân đã vòng qua eo cậu, cả người cậu nháy mắt cứng đờ.

Không đếm xỉa gì đến việc cả người cậu đang cứng ngắc, Lãnh Linh Dạ lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra đeo vào tay trái của cậu rồi trực tiếp ôm cậu rời khỏi phòng.

“Đi… Đi đâu?” Ban đêm gió lạnh, Mâu Thần An lại chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh nên không tránh khỏi một hồi co rúm lại, vội ôm chặt Lãnh Linh Dạ, rút đầu vào ngực của y.

Cảm nhận được Mâu Thần An đang rét run, y càng thêm siết chăt lấy cậu, nhanh chóng bước về phía chiếc xe hơi thể thao đậu trước nhà. Thả cậu xuống ghế phụ, còn y thì ngồi vào ghế lái chính.

Cởi tây trang trên người khoác lên mình cậu, y nói đơn giản một câu rồi khởi động xe chạy nhanh về hướng đã định.

“Về nhà.”

Nằm nghiêng trên ghế, Mâu Thần An nhìn qua khuôn mặt nguội lạnh của nam nhân bên cạnh rồi cuộn người lại, kéo chặt áo khoác trên người. Từ đây trở về nhà cần đến 4, 5 giờ nhưng cậu muốn ngủ cũng không cách nào ngủ được.

Trên đường đi, hai người cũng không mở miệng nói chuyện. Sự yên tĩnh của màn đêm chỉ bị phá vỡ khi ngẫu nhiên có vài chiếc ôtô chạy ngang qua, còn không thì trong không khí chỉ phát ra tiếng hô hấp nhẹ nhàng.

Cuối cùng, không gian yên lặng cũng bị một thanh âm nhỏ xíu đánh tan:

“Thực xin lỗi.” Ngoài trừ xin lỗi, cậu cũng không biết còn có thể nói gì. Cậu ly khai như thế, đối với Dạ đúng là hành động ích kỷ mà. Cậu vốn không hề lo lắng đến cảm thụ của Dạ, chỉ biết tự cho rằng quyết định của cậu là tốt nhất đối với tất cả mọi người.

Cậu biết rõ Dạ không thích cậu tự tiện chủ trương, nhưng cậu không chỉ chống đối lại ý của Dạ, cậu còn… Hơi vuốt ve ngón tay lạnh như băng, cậu thầm tự trách sao cậu còn lừa gạt Dạ.

Thấy Dạ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt đen của cậu xẹt qua một tia ảm đạm, lặng lẽ thở dài. Vừa định nhắm mắt lại, giây tiếp theo cậu bỗng nghe thanh âm trầm thấp vang lên trong xe:

“Vì sao lại rời đi?”

Kỳ thật, y đã biết rõ nguyên nhân. Trong danh sách đăng ký tên của những người đã ra vào khu chung cư y ở, y tìm thấy tên của Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, không cần hỏi y cũng biết hai người tìm tới làm gì.

Sở dĩ bọn họ tìm Mâu Thần An, cũng bởi vì cậu có quá nhiều nhược điểm. Dù là danh dự của L.S hay là người nhà của cậu, tất cả đều trở thành điểm uy hiếp, cho nên đối với cậu thì phương pháp tốt nhất là rời đi.

Cậu ly khai rồi, Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc sẽ không còn gì để uy hiếp y nữa, đồng thời cũng bảo đảm Mâu gia và L.S không bị dư luận chỉ trích. Đây đúng là một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, vừa đơn giản lại vừa gọn gàng.

Đổi lại là bất cứ ai chắc chắn cũng sẽ tán thành cách làm của cậu, nhưng vấn đề là –

Y là người trong cuộc, nhưng y tuyệt đối không cho phép Mâu Thần An một mình rời đi. Cho nên, y thu mua xí nghiệp Lãnh thị, cung cấp cho Viện kiểm sát những bằng chứng cụ thể về việc Lãnh Diệu Huy tham ô, rồi lại đem những tấm ảnh chụp Nghê Mộ Ngọc hẹn hò với tổng tài xí nghiệp Trương thị giao cho báo giới.

Và, ngay khi nhận được tin tức của thám tử tư về nơi cậu đang ở, y lập tức lái xe đến Xích Trụ.

Vào giây phút nhìn thấy người kia đang bình yên ngủ say trên giường, cảm nhận được làn da thịt ấm áp của cậu, y cảm thấy toàn thân như đông lại, dòng máu nóng lúc này mới dần dần tuôn chảy khắp tứ chi toàn thân đang lạnh giá, trái tim cũng bắt đầu đập liên hồi.

Y thật sự rất muốn lay cậu tỉnh lại, đặt cậu dưới thân y, khiến cậu phải vô lực rên rỉ cho đến lúc trong đầu cậu không bao giờ còn dung nạp ý niệm chạy trốn được nữa… Nhưng bao nhiêu điều y muốn làm đó, rốt cuộc chỉ còn là một cái ôm siết thật chặt như muốn đem cậu hòa vào trong y, đến xương cốt cũng không còn…

Mà hết thảy những ý nghĩa đó, khi chứng kiến vẻ khiếp đảm trong con ngươi đen của cậu, cũng hóa thành một tiếng thở dài.

Không nỡ nhìn cậu khóc, càng không nỡ tổn thương cậu, y yêu cậu đến mức ngay thời khắc này, y đã nhận ra cậu chính là nhược điểm duy nhất của y.

Đôi môi liên tục khép mở, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể thốt ra một lời xin lỗi:

“Thực xin lỗi.” Việc cậu ly khai là sự thật, có kiếm cớ giải thích nhiều hơn nữa cũng chỉ là phí công.



Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng phanh xe đột ngột càng thêm chói tai, chiếc xe hơi thể thao dừng lại, tấp vào một bên đường lớn.

“Em biết điều anh muốn nghe không phải là ‘Thực xin lỗi’.” Nghiêng người nhìn sang Mâu Thần An bên cạnh, ánh mắt lạnh băng của y làm cậu phải rũ mắt xuống.

Ngoại trừ ‘Thực xin lỗi’, cậu thật không nghĩ ra điều gì khác.

Cảm giác thân thể bị kéo vào trong một ***g ngực ôn hòa, sau lưng cùng bên hông cũng bị đôi tay thon dài hữu lực giữ chặt lấy làm cậu chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào ***g ngực rộng lớn của nam nhân mà không thể nhúc nhích được gì. Ngay lúc đó, bên tai cậu truyền đến âm thanh khiến cậu ngây ngốc trừng to đôi mắt:

“Thần An.”

Đây là lần đầu tiên Dạ gọi tên của cậu, thanh âm trầm thấp như xuyên thấu màng tai mà trực tiếp chạm vào trái tim cậu.

Đôi tay đang rũ xuống của cậu dần dần chậm rãi nâng lên, vòng qua sau lưng của nam nhân, siết chặt lấy như để kiềm nén nội tâm không ngừng rung động.

Từng trận run rẩy truyền đến từ trong ngực khiến Lãnh Linh Dạ càng thêm yêu thương siết chặt lấy Mâu Thần An, y cúi xuống gần sát bên đôi tai mẫn cảm của cậu, thì thầm:

“Không được có lần sau đâu đấy.” Bất quá, tiếp theo y sẽ đem cậu một mực khóa lại bên cạnh y, để cậu không bao giờ còn có thể thể rời đi được nữa.

Đây có phải hay không nói lên rằng Dạ đã tha thứ cho cậu!?

Mâu Thần An kinh ngạc nhìn nam nhân kia không hề nổi giận, hay nói chính xác hơn là y không hề truy cứu.

Cậu có thể cảm nhận được trong lời nói của Dạ như đang che dấu điều gì, tựa như đang kiềm nén lửa giận, thật không thể không làm cho cậu thấy khiếp sợ.

“……Tại sao?”

Hiểu rõ người trong ngực là muốn hỏi cái gì, Lãnh Linh Dạ đột nhiên hồi tưởng lại một đêm của bốn năm về trước, khi y nhìn thấy ga giường toàn là tơ máu đỏ tươi, y đã hứa là sẽ không bao giờ tổn thương cậu nữa.

“Bốn năm trước, anh đã hứa với em.”

Trong một khắc, Mâu Thần An như trở về buổi tối hôm đó, nam nhân kia đã ôm cậu, thật ôn nhu hứa hẹn rằng sẽ không còn có lần sau nữa, và tiếp theo là những lời yêu thương mà nam nhân dành cho cậu.

Cậu tin tưởng rằng Dạ yêu cậu, nhưng cậu không tín nhiệm Dạ. So với tình yêu của Dạ, cậu luôn nhu nhược hơn rất nhiều.

“Thực xin lỗi.” Cậu không nên không có lòng tin với Dạ, không nên không nói một tiếng đã ly khai, lại càng không nên lựa chọn biện pháp trốn tránh.

Bờ vai nóng ướt khiến Lãnh Linh Dạ thả lỏng vòng tay, y nâng mặt cậu lên, than nhỏ một tiếng trong lòng rồi hôn liếm lên từng giọt lệ mặn chát.

“Thực xin lỗi, em sai rồi…” Cử động trìu mến của nam nhân càng làm cho cậu khóc dữ tợn hơn nữa, nhưng cậu thấy bản thân mình đúng là quá bất lực, chỉ biết dùng lời xin lỗi không ngừng để giảm bớt sự ám náy đối với nam nhân.

“Đừng khóc.” Điều khiến y không thể nào chịu đựng nỗi chính là những giọt nước mắt của cậu.

Nâng hai gò má ướt đẫm của cậu lên, y lập tức phong bế đôi môi đang khẻ nhếch.

Đừng khóc, anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt em, chứ không phải những giọt nước mắt khiến trái tim anh đau nhói…
Bình Luận (0)
Comment