Tỏa Băng Tâm

Chương 16

Dược hiệu lần này rất mãnh liệt, ngay khi ta cảm giác được hai chân nhũn ra sắp ngã xuống, cả người nghiêng một cái, rơi vào trong lồng ngực mát mẻ của Nghiêm Hủ.

Nghe được tiếng thở hổn hển truyền đến từ trên đỉnh đầu, ta giương mắt nhìn, mặc dù hắn ôm ta, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, mồ hôi lạnh đang theo trán hắn rơi xuống từng giọt từng giọt.

Ta biết, hắn cũng trúng độc rồi.

Hắn hẳn phải cảm thấy có gì đó không đúng, mới ném nhang đèn đi đến bên cạnh ta.

Ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nắm lấy ống tay áo nói: “Nghiêm Hủ, là... nhuyễn hương tán...”

Hắn thổi tắt nhang đèn trong tay ta, ném sang một bên: “Vân nhi, đừng sợ.”

Dứt lời, hắn nhìn xuống bên dưới, lạnh giọng nói: “Quốc sư đâu?”

Dưới thần đàn nhất thời náo động, quốc sư mang theo người vội vàng leo lên thần đàn, đầu tiên là cả kinh, sau đó quỳ xuống nắm lấy cổ tay của ta và Nghiêm Hủ, thần sắc rét lạnh, quay đầu nói với bên dưới: “Lập tức đem thần dược quanh năm cung phụng trong tế đàn đến.”

Quốc sư quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Thái tử điện hạ và công chúa hẳn là đã trúng độc, mặc dù không biết cụ thể là độc gì, độc từ đâu mà đến, nhưng độc này xem từ mạch tượng thấy cực kỳ hung mãnh.”

Chí Chính cũng đã dẫn người lên thần đàn, Nghiêm Hủ trầm giọng nói: “Nhanh chóng phong tỏa toàn bộ thần đàn trong phạm vi mười dặm, bất luận kẻ nào cũng không thể ra ngoài.”

Chí Chính lĩnh mệnh rời đi, Nghiêm Hủ ôm trán, hỏi: “Độc này có cách giải không?”

Quốc sư cúi đầu đáp: “Điện hạ, trong tế đàn quanh năm cung phụng một viên thần dược giải vạn độc, vi thần đã phái người đi lấy, hiện tại lập tức uống vào hẳn có thể giải được độc... Chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

“Thần dược kia, chỉ có một viên...”

Người ta ở trong ngực Nghiêm Hủ, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, bên cạnh một trận ồn ào, một lúc sau, dường như đã có người đưa thần dược đến, quốc sư liền đem thần dược trình lên cho Nghiêm Hủ.

Hắn nhận lấy thần dược, không chút do dự, cúi đầu nói với ta: “Vân nhi, mở miệng.”

Ta lắc đầu, cắn chặt môi.

Bên dưới thần đàn đã quỳ rạp một mảnh, đồng loạt dập đầu: “Thỉnh thái tử điện hạ dùng thần dược.”

Hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ nhẹ giọng dỗ dành bên tai ta: “Nghe lời, mở miệng... Ta luyện võ, so với nàng còn có thể chống đỡ, ta có thể chống đỡ được đến khi hồi cung.”

Ta cố gắng mở to hai mắt mình ra nhìn hắn, rõ ràng sắc mặt hắn đã gần như tái nhợt, lại còn nói mình có thể chống đỡ.

Hắn căn bản là không chống đỡ nổi cho đến khi hồi cung.

Quốc sư nước mặt đầy mặt, quỳ xuống không ngừng dập đầu, “Thái tử điện hạ, độc này rất hung mãnh, nếu điện hạ không dùng dược, sợ là không kịp...”

Hắn nhìn ta, trầm mặc một lúc, cuối cùng đem thần dược bỏ vào trong miệng.

Toàn bộ thần đàn nhất thời yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong nháy mắt, hắn nâng đầu ta lên, đôi môi ấm áp của hắn áp vào môi ta, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở môi và răng của ta, đem thuốc nhai nát từng chút một đút vào miệng ta.

“Điện hạ!”

Trong tiếng kêu kinh hoảng của quốc sư, ta rốt cuộc cũng ngất đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm trên giường ở Ánh Tuyết Các.

Ánh Tuyết Các? Ta trở lại Ánh Tuyết Các rồi sao?

Ta bật người ngồi dậy, túm lấy A Xán đang ngồi ở bên giường: “Nghiêm Hủ đâu? Người khác đâu?”

Trân cô cô nghe được tiếng động, vội vàng chạy tới: “Công chúa đừng lo lắng, điện hạ không sao.”

Ta lẩm bẩm: “Không sao? Cái gì mà không sao...”

“Công chúa đừng nóng vội, sau khi công chúa và điện hạ được đưa về cung, hai người đều đã hôn mê. Công chúa đã dùng thần dược, lúc đưa về độc tính đã giải được phân nửa, điện hạ thì... kém hơn một chút... nhưng bệ hạ lấy thuốc quý cất trong cung cho điện hạ uống, ngự y chẩn ra hiện giờ đã không có chuyện gì, chỉ là... bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giải độc, cho nên còn chưa tỉnh.”

Một hồi lâu sau, ta ngơ ngác hỏi: “Như vậy, hắn không có nguy hiểm đến tính mạng, đúng không?”

Trân cô cô đáp: “Thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, ngự ý nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu nhanh thì qua một hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.”

Từng hàng nước mắt ta chảy dài.

Trân cô cô vuốt ve lưng ta lần nữa: “Công chúa, không sao rồi, người và điện hạ đều không sao.”

Ta đi tẩm điện Lân Chỉ Cung xem Nghiêm Hủ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn một lúc lâu, ta quay đầu trở về Ánh Tuyết Các.

“Linh Tê, giúp ta mời Tống Cẩn vào cung.”

Cung nhân nói, đã điều tra được người hạ độc hai chúng ta, là một vị tế ti chưởng quản cống phẩm nhang đèn. Hắn ta đem độc trộn lẫn vào nhang đèn của ta và Nghiêm Hủ, cho nên khi thắp hương lên, ta và Nghiêm Hủ tự nhiên sẽ trúng độc.

Mà vị tế ti này, là bởi vì Triệu gia từng có ân với hắn ta, cho nên mới sinh ra ý định báo thù cho Triệu gia.

Nhưng ta không tin điều đó.

Sau khi Tống Cẩn đến, ta hỏi: “Tống Cẩn, ta và thái tử điện hạ trúng độc, có tuyên huynh tiến cung giúp đỡ ngự y không?”

Tống Cẩn lắc đầu: “Chí Chính đến tìm ta, nhưng ta còn chưa xuất phát, liền có tin tức truyền đến, nói trong cung đã cho thái tử dùng giải dược, muội và thái tử đều không có gì đáng ngại.”

Ta im lặng một lúc, sau đó đưa cổ tay phải ra: “Tống Cẩn, người hôm nay ta có thể tin, chỉ có huynh... Huynh thay ta chẩn xem, ta rốt cuộc trúng loại độc gì?”

Tống Cẩn nhìn ta, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay ta một tấm khăn lụa.

Tống Cẩn trầm ngâm, nói: “Nói thật, nếu chỉ nhìn mạch tượng hiện giờ, muội cũng không giống như người vừa trúng độc, hoặc là nói, chỉ là trúng độc cực nhẹ, cho nên mới không có dấu vết để xem.”

“Vậy có loại độc nào nhìn thì thấy hung hiểm muôn vàn, nhưng kỳ thật cũng không phải kịch độc hay không?”

Tống Cẩn đáp: “Trên đời có ngàn vạn loại độc, nếu như muội nói thì đương nhiên sẽ có.”

Tống Cẩn nhìn ta, mặt mày lộ ra vẻ lo lắng: “Có muốn... ta cũng đi xem cho thái tử điện hạ không?”

Ta lắc đầu: “Không cần đâu, hắn sẽ không sao, với cả...” Ta nhìn vào mắt Tống Cẩn, “Chuyện hôm nay, xin huynh giúp ta giữ bí mật, đừng nói cho Nghiêm Hủ biết.”

Lúc Tống Cẩn rời đi, bầu trời nổi lên vài bông tuyết nhỏ bay bay.

Những bông hoa tuyết rơi xuống như liễu rũ, hạ xuống đất liền biến thành nước.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay sao?

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, quay đầu hỏi Linh Tê: “Linh Tê, nếu lúc này... xuất phát trở về Đại Tề, có gặp phải tuyết lớn chặn đường không?”

Linh Tê sửng sốt, nhưng vẫn đáp: “Năm nay lạnh hơn năm ngoái một chút, nếu bây giờ đi, theo lộ tuyến của thế tử năm ngoái, có thể thuận lợi đến Bắc Cương. Nhưng nếu đợi trễ hơn một chút, tháng sau mới đi, tuyết sẽ rơi dày, sợ là...”

Ta cười chua xót, đây có lẽ cũng là ý trời.

Linh Tê do dự nói: “Công chúa…”

“Đi thôi, chúng ta đi đến Phúc Dương Cung.”

Trong Phúc Dương Cung đã sớm chuẩn bị ấm lô, mà Lương đế đối với chuyện ta đến lần này, dường như cũng không có chút kinh ngạc.

Ta đứng ở giữa điện, nhìn Lương đế.

Sau khi Triệu Tử Thiên tự s.á.t, Lương đế trong một đêm nhìn như già thêm mấy chục tuổi.

“Bệ hạ muốn lấy mạng của hắn để bức ép ta đi sao?”

Lương đế ho khan vài tiếng, lắc đầu: “Nhã Vân, trẫm chỉ muốn ngươi sớm thấy rõ kết cục của hai người các ngươi. Lần này là trẫm nắm bàn cờ, hai người các ngươi mới có thể toàn thân trở ra. Hiện giờ triều đình Bắc Lương bất ổn, lòng người khó lường, nếu đổi lại là người khác thì sao? Ngay cả Hủ nhi tâm tư kín đáo, cũng có lúc không phòng bị được, chưa kể hắn còn muốn bảo vệ ngươi.”

Ta đỏ mắt: “Lần này hắn không phòng bị được, là vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có người lại hạ dược cho chúng ta ở trên nhang đèn trong thần đàn, mà người này, cư nhiên là phụ hoàng của hắn.”

Ta tiến lên một bước: “Thần đàn chỉ luôn nghe lệnh hoàng đế đương triều, ngay cả lý do báo thù cho Triệu gia bệ hạ cũng nói ra được, nhưng ta đã có thể đoán ra được, Nghiêm Hủ làm sao đoán không ra?”

Lương đế thản nhiên nói: “Hắn đoán được hay không, hiện giờ cũng không còn quan trọng.” Lương đế đứng lên, “Trẫm tháng sau sẽ thoái vị, nếu ngươi muốn hắn ngồi vững vị trí này, chỉ có thể hi sinh tình cảm của chính mình. Ngươi muốn hắn khó xử giữa ngươi và triều đình, hay lại xảy ra chuyện thần đàn như vậy một lần nữa?”

Lương đế thở dài: “Nhã Vân, ngươi rất giống với Tử Thiên khi còn trẻ, thông minh xinh đẹp, lại có thể vì yêu mà liều lĩnh hết thảy... Nhưng trẫm không muốn, rõ ràng có thể ngăn cản, lại mắt thấy ngươi trở thành Triệu Tử Thiên thứ hai.”

Ta nghiến răng, gằn từng chữ: “Ta... sẽ không trở thành bà ta.”

“Nhã Vân, đợi ngươi suy nghĩ kĩ rồi, trẫm sẽ đưa cho ngươi một tấm lệnh bài xuất cung, phái một nhóm thân vệ hộ tống ngươi đi đến biên giới Lương - Tề ở phía Nam.”

Trên đường trở lại Ánh Tuyết Các, ta đi rất vội.

Bất cẩn một cái, lòng bàn chân trơn trượt, ta ngã xuống một phiến đá xanh.

Đầu gối bị đập đến đau nhức, Linh Tê vội vàng đỡ ta dậy, liền thấy trên mặt ta đầy nước mắt.

“Công chúa, thuộc hạ cõng người trở về.”

Ta lắc đầu: “Linh Tê, không đau chút nào, thật đó, không đau một chút nào.”

Bây giờ có có nỗi đau nào có thể so sánh được với nỗi đau ở trong lòng đây?

Linh Tê với đôi mắt đỏ hoe, nói: “Công chúa và điện hạ đã lưỡng tình tương duyệt, không quan tâm gì hết ở cạnh nhau thì có sao?”

Ta không biệt được rốt cuộc là tuyết rơi trên mặt, hay là lệ rơi đến không có tri giác, “Linh Tê, trước kia hắn đã rất khó khăn... Hắn khó khăn như vậy, hiện giờ cuối cùng hắn cũng có được thứ mình muốn, ta không muốn để cho hắn vì ta mà sau này còn khó khăn nữa.”

Đêm nay, Lân Chỉ Cung truyền tin tới, Nghiêm Hủ đã tỉnh lại.

Ta ngồi bên cửa sổ, ôm đầu gối, thẫn thờ nhìn tuyết suốt cả đêm.

Mà tuyết ngoài cửa sổ, cũng rơi không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, ta bước vào tẩm điện Lân Chỉ Cung, Nghiêm Hủ đang dựa vào giường uống thuốc, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ vui mừng: “Vân nhi?”

Trái tim ta nhất thời co rút, cảm thấy có chút không thể tiến lên.

Dặn lòng nhẫn tâm một chút, ta vẫn đi đến bên giường ngồi xuống, hắn giống như ngày thường nắm lấy tay ta, cau mày hỏi: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

Ta nhẹ giọng đáp, “Bên ngoài tuyết rơi rồi.”

“Trời lạnh rồi, phải mặc thêm nhiều y phục một chút”, Hắn dừng lại, xoa đầu ta, cười nói, “Đêm qua ta tỉnh lại, nghe Phi Linh nói hôm qua sau khi trở lại không lâu nàng liền tỉnh sớm hơn ta. Hôm nay ta đã khỏe rồi, nàng không cần sợ ảnh hưởng đến ta nghỉ ngơi mà ở bên Ánh Tuyết Các, hôm nay trở về đây ngủ đi...”

“Nghiêm Hủ”, Ta hơi quay đầu lại, rút tay trái từ lòng bàn tay hắn ra, rũ mắt xuống nói, “Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói.”

Hắn sửng sốt trong nháy mắt, lập tức cười nói: “Nàng nói đi.”

Ta ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Nghiêm Hủ, chúng ta rời xa nhau đi.”

Hắn sững sờ, dường như không hiểu ý tứ trong lời ta nói: “Rời xa nhau?”

“Đúng.” Ta tiếp tục nhìn hắn, “Ta không muốn ở lại chỗ này nữa, ta cũng không muốn ở cạnh ngươi nữa, ta muốn đi, ta muốn trở về Đại Tề, Nghiêm Hủ.”

Hắn nhìn ta một hồi lâu: “Nàng nói cái gì?”

Ta hít sâu một hơi: “Ta nói, ta muốn rời khỏi Bắc Lương, ta muốn trở về Đại Tề.”

“Vân nhi”, Hắn vừa đưa tay lên, nhưng bị ta hơi quay mặt tránh né, tay hắn cứng đờ giữa không trung, cuối cùng lại chậm rãi buông xuống, thở dài nói, “Ta biết lần này nàng sợ hãi...”

“Nghiêm Hủ”, Ta ngắt lời hắn, “Ngươi còn không hiểu sao?”

Ta quay đầu nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của hắn: “Nghiêm Hủ, ta mệt rồi, ta chán ghét mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi mà sống, chán ghét không biết khi nào sẽ bị người khác hạ độc, chán ghét phải đoán tới đoán lui. Cứ cho là chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, vậy thì sao? So với tính mạng, tình cảm được tính là cái gì?”

“Đã từng?” Hắn lẩm bẩm, “Đã từng?”

“Đúng vậy, đã từng.” Ta gật đầu, “Ta còn từng cho rằng, ta sẽ thích ngươi đến mức không có thứ gì có thể đ.á.n.h bại được, nhưng ta sai rồi, Nghiêm Hủ, lúc ta thật sự đứng trước bờ vực sinh tử, ta mới phát hiện ta rất sợ. Sau khi trải qua chuyện lần này, ta lại phát hiện, kỳ thật những chuyện này đều do ta không chịu thừa nhận... Thậm chí tình cảm của ta đối với ngươi, hiện giờ ta đều cảm thấy, có lẽ vì ta càng ở một mình nơi đất khách quê người, càng sinh ra ỷ lại với ngươi, căn bản cũng không phải là thích.”

Hắn nhìn ta chằm chằm: “Nàng nói, nàng đối với ta, không phải là thích sao?”

Ta quay đầu không nhìn hắn, hít sâu một hơi: “Đúng.”

Hắn giữ chặt ta, ép ta phải nhìn vào mắt hắn, khí lực lớn đến mức hoàn toàn không giống như đêm qua vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại.

“Vân nhi, nàng đang lừa ai? Lừa ta hay tự lừa chính mình? Nàng làm sao có thể không thích ta?”

Ta nhìn hắn, ánh mắt hắn tối đen một mảng, ta nhẹ nhàng mở miệng: “Nghiêm Hủ, người muốn dùng Phong huyện đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim là ngươi, có đúng không?”

Vẻ mặt hắn cứng đờ, bàn tay giữ chặt ta cũng cứng theo: “... Là ai nói với nàng?”

Ta lắc đầu: “Không có ai nói với ta, ta tự đoán. Ta từng gửi thư cho ngũ ca, có được chút tin tức từ hoàng cung Đại Tề, đoán được người đi đến Tề quốc bí mật gặp tứ ca ta, đại khái chính là Trương Qua.”

Theo lời kể của nhạc công cung đình lúc đó, tứ ca ta Hoa Ôn Huyền, đã từng thiết yến chiêu đãi một vị sứ giả Bắc Lương trong cung, vị sứ giả kia nhìn giống như một võ tướng.

Mà tứ ca ta khi đó, còn tặng khúc phổ trong cung cho người kia.

Ngày đó ở Phong huyện, Trương Qua hát “Phó giang bạn”, câu cuối cùng, cách hát chỉ có thể tìm thấy ở hoàng cung Đại Tề.

Cách hát này, là hoàng tổ mẫu của ta lúc trẻ đã biến đổi lại, chỉ ở trong yến hội của hoàng cung Đại Tề, đào kép mới có thể ngâm xướng được như vậy.

Ngay cả bách tính Đại Tề, cũng hiếm có người biết.

Ta nhẹ giọng nói: “Sở dĩ không phải là Triệu gia, chỉ vì Triệu gia dựa vào bệ hạ, bọn họ cũng có đạo vơ vét riêng của mình, không cần mạo hiểm làm giao dịch này. Triệu gia ở trên triều đường ép bức bệ hạ chuẩn bị xuất binh, kỳ thật cũng không phải thật sự muốn xuất binh, mà vì để lấy danh nghĩa luyện quân, muốn chút tiền tài từ quốc khố, đồng thời cũng có thể công khai nuôi binh, làm lớn mạnh thế lực của mình. Mà ngươi...” Ta quay đầu nhìn vào mắt hắn, “Nghiêm Hủ, ngươi thuận theo ý Triệu gia, muốn thật sự đ.á.n.h một trận. Cũng không tính là thật, thật ra ngươi muốn làm giao dịch với Đại Tề, nương theo tay Đại Tề chèn ép thế lực Triệu gia, hơn nữa ngươi có hoàng kim, cũng có thể âm thầm phát triển thế lực của mình. Mà Phong huyện, cũng không hẳn là vật hi sinh của ngươi, ngươi đem người ngươi trọng dụng nhất, phần lớn đặt ở Phong huyện. Trương Qua, Lâm Tư Lập, đều là những người ngươi đã bồi dưỡng tốt, bọn họ trung thành tận tâm, dù cho Phong huyện có thuộc về Đại Tề, vẫn sẽ làm việc cho ngươi. Ngươi còn có thể mượn cơ hội này, đem người của mình vô thanh vô tức an bài ở Tề quốc.”

Một hồi lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: “Còn gì nữa?”

Ta hít một hơi thật sâu, nói: “Ta nghe nói, Bắc Cương Đại Tề ở phía Nam, là một mảnh đất màu mỡ. Ngươi lấy lui làm tiến, muốn mượn tay Tề quốc san bằng thế lực Triệu gia, sau đó thừa dịp nội bộ Tề quốc bất ổn, một trận đ.á.n.h lên nơi đó, có đúng không? Mà bệ hạ, kỳ thật cũng biết được một nửa kế hoạch của ngươi, ngoại thích áp chủ, thật ra cũng rất đau đầu, cho nên mới phái ngươi đi đến Phong huyện. Mà lúc đó, ta bị vu hãm, bị đưa đến lãnh cung, chẳng qua là làm đệm cho kế hoạch của Triệu gia, kế hoạch của bệ hạ, kế hoạch của ngươi, bất luận là ai, đều hi vọng như thế. Bởi vì một khi khai chiến, ta sẽ c.h.ế.t, không cần biết là tứ ca ta hay là Bắc Lương khơi mào trước, chỉ cần một lí do.” Ta dừng lại một chút, “Lí do kia chính là ta.”

Ta cười khổ: “Chỉ là tứ ca ta trời sinh đa nghi, cuối cùng cũng không đáp ứng ngươi, cho nên ngươi mới đổi phương thức, xuống tay với Triệu gia từ Nguyên Châu, có đúng không?”

“Vân nhi”, Trong mắt hắn hiện rõ những tia bất an, “Vân nhi, nàng nghe ta nói, những chuyện này, khi đó ta không có lựa chọn khác, nhưng là...”

Ta cười cười: “Nghiêm Hủ, nếu lúc đó tứ ca ta đồng ý, ngươi sẽ đứng nhìn bọn họ g.i.ế.t ta sao?”

Hắn bỗng dưng mở to hai mắt nhìn ta, vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta: “Vân nhi, nàng đang nói gì vậy? Cho dù lúc đó ta còn chưa nhận ra rõ tình cảm với nàng, ta cũng sẽ nghĩ cách... Không ai có thể g.i.ế.t được nàng.”

Ta cười khổ: “Phải không?”

“Vân nhi, bây giờ và lúc đó, đã không còn giống nhau.”

“Chỗ nào không giống?” Ta lắc đầu, “Nghiêm Hủ, ta vẫn phải đoán xem, rốt cuộc là ai muốn hại ta... Trước đây, bây giờ, ta đều không ngừng đoán, ta thật sự chán ghét cuộc sống như thế này.”

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ giọng nói: “Vân nhi, nàng chán ghét những điều nàng nói, hay là chán ghét ta?”

Ta cắn môi: “Ta đều chán ghét. Nghiêm Hủ, ngươi đã có được hết thảy điều ngươi muốn, cả Bắc Lương này lập tức là của ngươi... Buông tay ta đi?”

Ta đứng dậy muốn rời đi, nhưng hắn kéo ta lại không buông.

Lại ngước mắt lên, vành mắt hắn phiếm hồng nói với ta: “Vân nhi, nàng và ta đã làm lễ hợp cẩn, nàng là thê tử của Nghiêm Hủ ta, nàng không thể nói đi là đi được.”

Ta cười: “Nếu thái tử điện hạ nói lần đó ở Phong huyện, trong mắt ta cũng không tính là lễ hợp cẩn chính thức gì. Dù sao tên ta cũng chưa ghi lên gia phả của Nghiêm thị ngươi, kỳ thật nghiêm khắc mà nói, chúng ta cũng không tính là phu thê.”

Hắn không thể tin được nhìn ta, tay cũng buông lỏng một chút: “Không tính là... phu thê?”

Ta nhẹ nhàng hất tay hắn đang kéo ống tay áo ta: “Nghiêm Hủ, bây giờ hoàng huynh ta, đã nguyện cùng Bắc Lương lần nữa giao hảo, hôn ước của ta và ngươi, đã không đề cập không tính toán đến, càng không có ý nghĩa... Huống gì ba năm nay, ta và ngươi cũng đều sống không vui vẻ gì.”

Ta đứng lên, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Chúng ta cứ coi như chưa bao giờ có ba năm này, tự mình sống phần mình yên ổn đi.”

Ta đi thẳng ra khỏi cửa, không quay đầu lại nữa.

Mà hắn thì vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì thêm.

Không biết làm thế nào mà ta về được đến Ánh Tuyết Các, trong nháy mắt bước vào cửa, phần khí lực cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng cạn kiệt.

Ta đuổi mọi người lui ra, dựa lưng vào cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống đất.

Ta nhắm mắt lại, ôm đầu gối của mình, toàn thân run rẩy không ngừng.

Muốn khóc nhưng lại không thể khóc, bởi vì nhất định sẽ bị hắn nhìn ra manh mối.

Mãi cho đến khi đè nén được cảm xúc trong lòng, ta mới gọi Linh Tê tiến vào: “Đi chuẩn bị, bảy ngày sau, chúng ta lên đường trở về Đại Tề.”

Hai ngày sau, Nghiêm Hủ đều không đến tìm ta.

Cho đến tối ngày thứ ba, ta đang ở cùng mấy người Linh Tê trong phòng, Nghiêm Hủ đẩy cửa mà vào, sắc mặt tái mét: “Năm ngày sau nàng liền muốn đi?”

Linh Tê nhìn ta, ta lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước.”

Cửa phòng đóng lại, hắn từng bước đi về phía ta, muốn đưa tay kéo ta, nhưng bị ta lui về phía sau một bước né tránh.

Tay hắn ngơ ngác dừng giữa không trung.

“Vân nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng nói cho ta biết.”

Ta rũ mắt xuống: “Ngày đó ở Lân Chỉ Cung, ta cho rằng đã nói rõ ràng với điện hạ.”

“Điện hạ?” Thanh âm của hắn lạnh lẽo như gió đông, “Nàng gọi ta là điện hạ?”

Cũng không biết vì bên ngoài quá lạnh hay vì nguyên nhân gì, quanh thân hắn đều bao phủ một tầng hàn khí.

Hắn từng bước tới gần, giọng nói như cố nén lửa giận: “Nói rõ ràng cái gì? Cứ như vậy nóng lòng muốn rời đi sao? Còn vội vàng vạch rõ giới hạn với ta như vậy?”

Ta nói: “Nếu đã quyết định, hà cớ gì phải do dự?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Thái tử điện hạ, cần gì phải như vậy...”

Lời còn chưa dứt, tay đã bị hắn kéo lên: “Vân nhi, những chuyện trước kia, nếu nàng thật sự để ý, căn bản sẽ không hồi cung với ta. Nàng từ lúc ở Phong huyện, liền đoán được người cùng tứ ca nàng giao dịch chính là ta, nhưng lúc đó nàng lại không nói gì, tại sao?”

Tại sao ư? Tại vì ta không quan tâm.

Từ sau khi ở Nguyên Châu quyết định ở lại bên cạnh hắn, trước đây hắn như thế nào, làm cái gì, ta đều không thèm để ý. Bây giờ hắn thích ta, trong lòng hắn có ta, vậy là đủ rồi.

Ta biết hắn trải qua bao nhiêu khó khăn, lúc đầu điều tra chuyện của Phong huyện, chẳng qua cũng vì muốn giúp hắn, sợ hắn vẫn còn kẻ thù ở trong tối.

Mặc dù sau này đoán ra là hắn, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn cùng hắn lật lại những khoản nợ cũ kĩ này.

Mà ngày đó sở dĩ nói như vậy, chẳng qua là vì ta thật sự không nghĩ ra cách nào khác làm hắn tin tưởng rằng, ta thật sự muốn rời khỏi hắn.

“Lúc đó ta cảm thấy chuyện đã đến nước này, cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ trải qua thêm một lần sinh tử, khi nhớ lại, ta giống như ngày đêm đi lại bên cạnh vách núi, chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ tan xương nát thịt.” Ta nhìn hắn, “Thái tử điện hạ nghĩ ta nhát gan cũng tốt, bạc tình phụ ngươi cũng được, nhưng những gì ta nói với ngươi hôm trước, từng chữ đều là thật.”

Hắn lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Nàng nhát gan sao? Lá gan của nàng không nhỏ chút nào. Vân nhi”, Hắn mềm giọng nói, “Có phải vì phụ hoàng ở sau lưng ta để nàng cho phép những quý nữ kia nhập cung, làm nàng mất hứng phải không? Vân nhi, những người đó, bất kể là ai, ta đều không để trong lòng, ta...”

“Nghiêm Hủ”, Ta ngắt lời hắn, “Không liên quan đến người khác, là ta không thích ngươi nữa.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Sau này ngươi có ở cạnh ai, ta đều không quan tâm, thật đó.” Ta cười cười, “Trước kia ta cảm thấy ta nhất định không chịu nổi, nhưng sau khi buông xuống mới phát hiện, hóa ra chỉ cần thật sự buông tay, cũng không có gì to tát.”

Hắn nhìn ta một hồi lâu, nói: “Không thể.”

“Tại sao không thể? Nghiêm Hủ, ai rồi cũng khác, sao ngươi lại cho rằng ta nhất định phải là của ngươi?” Ta lắc đầu, “Đợi ta trở về Đại Tề, sẽ để hoàng huynh chỉ định một cửa hôn sự tốt...”

Hắn đột nhiên đem ta vây trong tường, trong mắt toàn là tức giận quay cuồng: “Hoa Nhã Vân, nàng đang nói cái gì vậy?”

Ta nhìn đôi mắt đỏ tươi của hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta nói, ta sẽ để hoàng huynh chỉ định một cửa hôn sự tốt.”

“Hoa Nhã Vân...” Lửa giận trong mắt hắn lập tức hóa thành một đám hơi nước, “Nàng... rốt cuộc còn có trái tim với ta không? Biết bao nhiêu ngày đêm như vậy, nói buông xuống là có thể buông xuống liền được sao?”

Ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào một chậu than phía xa, than đang cháy đến lách tách.

“Chẳng qua một khoảng thời gian mà thôi, đợi đến lúc bên cạnh mỗi chúng ta đều có người khác, tự nhiên sẽ quên dần đi.”

Hắn lẩm bẩm: “Người khác... Người khác? Ta sẽ không có người khác, cả đời này cũng sẽ không.”

Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên, khóe mắt đã có chút ẩm ướt.

Hắn run rẩy vuốt ve tóc ta, ngữ khí giống như cầu khẩn: “Vân nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng nói cho ta biết, ta không tin... ta không tin nàng sẽ không cần ta, nàng nói cho ta biết sự thật.”

Ta mím môi: “Sự thật là những lời ta đã nói... Điện hạ lấy đây ra tin tưởng, cảm thấy ta vẫn tình nguyện để tính mạng bị uy h.i.ế.p, vẫn nguyện ý ở bên cạnh ngươi?”

Hắn rũ mắt, một lúc lâu sau nói: “Ta nguyện ý. Ta nguyện ý, cho dù không còn tính mạng, ta vẫn muốn ở bên cạnh nàng.”

Hắn hết lần này đến lần khác vuốt ve mái tóc đen của ta: “Cho dù ta không còn mạng, ta cũng sẽ bảo vệ nàng, Vân nhi, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nàng tin tưởng ta một lần, có được không?”

Đau đến xé lòng, đây mới là chuyện ta sợ nhất.

Khóe miệng ta nhếch lên một nụ cười: “Điện hạ cần gì phải cố chấp với một người trong lòng đã không còn ngươi, hiện giờ cho dù điện hạ có đem mạng ngươi giao cho ta, nhưng đối với ta mà nói”, Ta cắn răng, “Lại giống như cỏ rác.”

Tay hắn dừng lại ở tóc ta, trong mắt giống như chứa đựng những vì sao vỡ vụn, cứ như vậy sững sờ nhìn ta thật lâu.

Hồi lâu sau, hắn tự giễu cười một tiếng, lắc đầu, đột nhiên hắn lấn thân về phía trước, đưa tay nâng cằm ta lên, ép buộc ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cỏ rác hay trân bảo cũng được, Hoa Nhã Vân, nàng còn nhớ rõ những gì ta đã nói với nàng ở Nguyên Châu không?” Hắn cúi đầu, gằn từng chữ bên tai ta, “Ta vĩnh viễn sẽ không để nàng đi nữa. Vân nhi, ta sẽ không để nàng đi, nàng đi không được.”

Ta cắn môi: “Thái tử điện hạ thật sự muốn vì lợi ích của bản thân mà không để ý đến hai nước sao?”

Thân thể hắn khựng lại.

“Ta đã gửi thư cho hoàng huynh, nói năm ngày sau ta sẽ xuất phát từ Bắc Lương, Thẩm tướng quân ở Bắc Cương Đại Tề sẽ dẫn người đến đón ta từ biên giới hai nước trở về Đại Tề. Bây giờ Thái tử điện hạ không muốn thả người, lẽ nào muốn hai nước trở mặt với nhau sao?”

Một lúc lâu sau, hắn cười, lui về sau vài bước, “Tốt, tốt, nàng đã an bài tốt mọi chuyện rồi phải không? Còn cái này thì sao? Cái này thì tính là cái gì?”

Thứ hắn cầm trên tay, chính là lá bùa bình an mà ta đã thêu kia.

Con hổ nhỏ ngây thơ bên trên đó đang vô ưu vô lo vồ mồi.

Ta bước nhanh tới, nhận lấy lá bùa bình an trên tay hắn, xoay người đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy kéo cắt lá bùa bình an cắt thành hai nửa dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Sau đó lại xoay người, đem lá bùa bình an đã cắt hỏng, ném vào trong chậu than.

Ta nhìn chằm chằm chậu than, không dám nhìn biểu tình của hắn lúc này, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu chúng ta đã rời xa nhau, thứ này giữ lại cũng không có ý nghĩa gì, coi như là ta nhất thời ngu xuẩn thêu nó.”

Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được âm thanh than lửa thiêu đốt, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cười nói: “Tốt... Rất tốt.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Ta biết, sau lần này, hắn sẽ không đến nữa.

Linh Tê vội vàng tiến vào: “Điện hạ đã làm gì với công chúa?”

Ta đứng không vững, vịn Linh Tê nói: “Không làm gì cả.”

Như thế này, rất tốt.

Đừng nhớ đến ta nữa, đừng nghĩ đến việc bảo vệ ta bằng cả tính mạng của hắn nữa, như thế này, rất tốt.

Một ngày trước khi đi, ta đi đến Phúc Dương Cung gặp Lương đế.

Lương đế đưa cho ta một tấm lệnh bài: “Chỉ cần có lệnh bài này, bất kể là ai, cũng không thể ngăn cản ngươi. Trẫm đã cam đoan với Tề đế, sẽ phái người hộ tống ngươi an toàn đến biên giới hai nước.”

Tay ta vuốt ve lệnh bài, ngẩng đầu nhìn Lương đế đã có tóc bạc, cười khổ nói: “Bàn cờ này của bệ hạ, cũng được thiếp lập thật tốt.”

“Nhã Vân, ngươi đừng hận trẫm, nếu ngươi ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ giống như Tử Thiên... Lúc nàng đi, ngươi đã ở đó... Đây là điều ngươi muốn sao?”

Ta lắc đầu: “Bàn cờ mà bệ hạ thiết lập, không chỉ có cái này phải không?”

Lương đế hơi giật mình.

Ta cầm lấy lệnh bài: “Bệ hạ lúc đó, là cố ý đưa hổ phù cho Nghiêm Mạc, không phải sao? Nhìn thì thấy dường như Nghiêm Hủ tranh được vị trí này, kỳ thật là bệ hạ có lòng, từng bước từng bước ép bức hắn đi đến vị trí này. Bởi vì nếu không phản, hắn nhất định sẽ không có đường sống.”

Lương đế không nói gì, mà đi tới bên cạnh bàn, đưa tay cầm lấy một quả táo.

Ta nhìn Lương đế: “Bệ hạ có phải là sợ đem đế vị truyền cho Nghiêm Mạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị Nghiêm Hủ hoặc Triệu gia đoạt đi không? Nếu Triệu gia đoạt được vị trí này, Nghiêm Mạc hẳn sẽ phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ. Mà coi như Nghiêm Hủ đoạt được vị trí này, nhất định cũng không có khả năng vì quan hệ với bệ hạ, bận tâm đến tình huynh đệ với Nghiêm Mạc giống như lần này.”

Một lúc lâu sau, Lương đế lãnh đạm nói: “Hủ nhi thích hợp với vị trí này hơn Mạc nhi.” Lương đế thở dài, “Mạc nhi cực kỳ giống ta và Tử Thiên, xử trí theo cảm tính từ trong xương cốt, nếu thật sự ngồi vào vị trí này, quá dễ dàng bị người khác lợi dụng. Nhưng Hủ nhi thì khác, chỗ ngồi này, hắn có thể ngồi vững.”

Ta lắc đầu, “Bệ hạ rốt cuộc vẫn đau lòng cho Nghiêm Mạc nhiều hơn một chút... Bệ hạ hao hết tâm tư, dùng ngôi vị hoàng đế để đổi cho Nghiêm Mạc cả đời yên ổn cùng an nhàn tự tại, không cần phải chịu khổ như bệ hạ và Triệu hoàng hậu... Nhưng bệ hạ, nhiều năm như vậy, có nghĩ đến nửa phần cho Nghiêm Hủ không?”

Lúc này Nghiêm Mạc mặc dù ở Tây Nam xa xôi, không triệu thì không được hồi kinh, nhưng cũng cách xa được bão táp mưa sa ở trong kinh này.

Nếu Triệu hoàng hậu không quyết tâm tự s.á.t, nói vậy Lương đế cũng đã sớm trù tính tốt nơi chốn để hai người quy ẩn.

Mà những gì Lương đế để lại cho Nghiêm Hủ, chỉ là một triều đình hỗn loạn và một giang sơn mưa gió rung chuyển.

Lương đế nói: “Hủ nhi đến bây giờ đều có dã tâm, giang sơn này, vốn là thứ hắn muốn. Huống gì trẫm vì suy nghĩ cho Hủ nhi, mới khuyên ngươi rời đi.”

Ta cười khổ: “Đúng vậy, bệ hạ cũng xem như có chuẩn bị, ta không thể để hắn vì ta mà buông tha toàn bộ Bắc Lương, chỉ cần chuyện ở thần đàn xảy ra, ta nhất định sẽ vì hắn mà đi.”

Lương đế thở dài: “Nhã Vân, ngươi rất thông minh, nhưng quá thông minh, có khi ngược lại làm cho bản thân thêm phiền nhiễu.”

Mắt ta có chút ươn ướt, cố gắng nhịn xuống cười nói: “Bệ hạ mới mưu lược phi phàm, nếu không phải luôn bị chữ tình vây khốn, thật sự sẽ là một hoàng đế tốt.”

“Ngươi nói đúng”, Lương đế lơ đễnh, tự giễu cười một tiếng, “Đế vương... vốn không nên quá mức nặng tình, Hủ nhi, sẽ không đi theo con đường cũ của trẫm nữa.”

“Bệ hạ nói đều đúng, chỉ là...” Ta xoay người rời đi, dừng lại một chút, rũ mắt nói, “Ta chung quy cảm thấy, bệ hạ rốt cuộc vẫn quá thiên vị.”

Lương đế không nói gì nữa.

Cầm lệnh bài ra khỏi Phúc Dương Cung, ta mới phát hiện, tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi.

Mùa tuyết ở Bắc Lương sắp đến rồi.

Lúc đến cửa Ánh Tuyết Các, Nghiêm Hủ đang đứng ở nơi đó.

Hắn ngẩng đầu, nhìn tuyết bay trên bầu trời.

Trong một thoáng xuất thần, tựa hồ trở về đêm giao thừa năm đó.

Hắn nhìn trời, ta nhìn hắn.

Ánh mắt ta rơi vào chiếc áo choàng lông cáo đỏ rực trong tay hắn, ta ngẩn người, đây là tấm áo choàng mà hắn tặng cho ta.

Đó là năm đầu tiên ta đến Bắc Lương, hắn săn được một con cáo đỏ, nói là sợ ta năm đầu tiên đến Bắc Lương sợ lạnh, liền sai người đem lông cáo may thành chiếc áo choàng này.

Từng cảnh tượng trước kia, hòa lẫn với tuyết thấm vào trong lòng, đông lạnh thành băng vụn, đ.â.m đến nhân sinh đau đớn.

Ta từng bước đến gần, hắn nhìn thấy ta, đã không còn tâm tình của mấy ngày trước, sắc mặt bình tĩnh như một tảng băng đông cứng.

“Ngày mai đi?”

Ta gật đầu.

Hắn đưa chiếc áo choàng lông cáo cho ta: “Trời lạnh đường xa, đem theo cái này đi.”

Ta gật đầu, nhìn lông cáo kia, đỏ rực như lửa, trong ngày đông ảm đạm, có vẻ đặc biệt nổi bật.

Một hồi sau, ta nhẹ giọng nói: “Điện hạ bảo trọng.”

“Ừm.”

Lúc ta ngẩng đầu lên lần nữa, người đã đi xa.

Để lại cho ta chỉ là một bóng lưng cô độc lẻ loi trong tuyết trắng.

Sập tối, ta ở trong phòng thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình lấy ra cây trâm cài bông tuyết ta đã mang khi xuất giá.

Cái này năm đó Nhược Vũ tự tay làm cho ta, nàng nói, hi vọng ta có thể ở nơi xứ tuyết tiên cảnh gặp được người có thể gặp.

Ta quả thật đã gặp được người kia, nhưng lại vô lực bắt lấy đoạn nhân duyên này.

Đang nhìn trâm cài đến ngẩn người, Trân cô cô vội vàng tiến vào: “Công chúa, Chí Chính đại nhân bên cạnh điện hạ tới, nói muốn gặp công chúa một lần.”

Chí Chính?

Ta lập tức đứng dậy, lẽ nào Nghiêm Hủ xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng nghĩ lại, hắn dùng kế lừa gạt ta không phải một hai lần, hiện giờ ở trong cung, hắn có thể xảy ra chuyện gì được?

Ta liền lắc đầu: “Không gặp.”

Đợi một lúc sau, Linh Tê tiến vào, nhỏ giọng nói với ta: “Công chúa, Chí Chính không chịu đi, nói điện hạ tối nay uống rất nhiều rượu, ngăn cũng không ngăn được, bọn họ muốn đưa cho điện hạ canh tỉnh rượu, nhưng đều bị đuổi ra ngoài, cho nên hiện giờ Chí Chính đang quỳ gối trong tuyết... Nói chỉ muốn nhờ công chúa hỗ trợ đưa một bát canh tỉnh rượu vào.”

Uống rất nhiều rượu sao?

Ta chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên, nhưng vẫn lắc đầu: “Ngươi nói với hắn, nếu ai cũng không đưa vào được, thì ta cũng vậy.”

Linh Tê do dự, đáp: “Công chúa, thuộc hạ vừa mới đi đến Lân Chỉ Cung bên kia lặng lẽ xem một chút, điện hạ quả nhiên là say không nhẹ...”

A Xán cũng vội vàng tiến vào, hoảng hốt nói: “Công chúa, Chí Chính đại nhân ở ngoài cửa... cứ dập đầu, trán đều bị dập đến chảy... chảy m.á.u rồi... Nói điện hạ mà uống tiếp, sợ là nguy hiểm đến tính mạng, nếu ngày mai công chúa đã muốn đi, điện hạ cũng sẽ không cứng rắn ép buộc. Hôm nay chỉ cần giúp một việc, đưa bát canh tỉnh rượu cho điện hạ là được...”

Trân cô cô thấy ta không nói gì, đến gần khuyên nhủ: “Công chúa, không bằng liền đưa một bát canh vào đi, bất kể điện hạ thật sự uống hay không, công chúa rời đi cũng không thấy khó chịu trong lòng.”

Ta lắc đầu: “Linh Tê, ngươi đi đưa đi.”

Linh Tê đi rồi lại trở về: “Công chúa, điện hạ... căn bản không uống, trực tiếp ném bát canh đi... Hơn nữa, thuộc hạ vào phòng, nhìn thấy trên mặt đất toàn là bình rượu, ít nhất cũng có mấy chục bình, nếu điện hạ uống tiếp thì quả thật nguy hiểm...”

Ta hít sâu một hơi, khoác áo choàng, để Linh Tê bưng canh tỉnh rượu đi cùng ta đến Lân Chỉ Cung.

Lúc đến cửa, nhìn thấy ánh nến tỏa ra từ trong phòng, ta thở dài, nói với Linh Tê: “Ngươi đợi ở ngoài đi.”

Bước vào phòng, trên đất toàn là những bình rượu, mấy chục bình lớn nhỏ, quả nhiên là hắn đã uống không ít.

Nghiêm Hủ đang mở một bình rượu, cũng không cần dùng đến chén, cứ như vậy trực tiếp rót rượu vào miệng.

Hắn là người luôn khắc chế thanh tỉnh, say thành bộ dạng thất thố như vậy, ngay cả ta cũng chưa từng thấy qua.

Khó trách Chí Chính hoảng hốt đến như vậy.

Ta cởi áo choàng đặt sang một bên, bưng bát canh đi về phía hắn.

Hắn nghe được tiếng bước chân, hai mắt mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy áo choàng ta đặt sang một bên, vừa mở miệng đã nồng nặc mùi rượu: “Cái này... không phải ta đã đưa cho nàng ấy rồi sao?... Sao lại ở chỗ ngươi?”

Hắn nâng mắt nhìn ta một hồi lâu: “Ngươi... là ai? Ha ha... nàng ấy không muốn mặc, cho nên ban cho ngươi sao?”

Nói xong liền đưa tay cầm bình rượu, lạnh giọng nói: “Cút ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt.”

Ta trước hắn một bước đoạt lấy bình rượu, kề miệng bình uống một ngụm, không nhịn được liền ho khan.

Cay quá, quả nhiên là rượu mạnh.

Hắn nhìn ta, cư nhiên nở nụ cười: “Hiện tại... nô tì cũng càng lúc càng không có quy củ rồi, dám... cướp rượu của chủ tử uống.”

Ta ném bình rượu sang một bên, đem canh tỉnh rượu đẩy đến trước mặt hắn: “Nghiêm Hủ, ngươi say quá rồi, uống cái này đi.”

Ta còn cho rằng hắn nhất định sẽ đập nát bát canh xuống đất.

Ai ngờ hắn nhìn chằm chằm bát canh tỉnh rượu hồi lâu, chỉ lẩm bẩm hai chữ: “Vân nhi...”

Tim ta bỗng nhiên giật một cái.

Hắn tiếp tục cười khổ: “Trước đây nàng ấy... cũng luôn nấu canh cho ta, nhưng ta đều không uống...”

Khóe mắt hắn ướt sũng, một tay bưng bát canh, cứ như vậy đem canh tỉnh rượu uống sạch.

“... Không ngon... Không ngon như nàng ấy nấu... Cũng không uống ngon bằng... rượu...”

Hai tay hắn chống lên bàn, dường như muốn đứng dậy, nhưng lại lảo đảo ngã xuống đất, bát canh trên bàn cũng bị một tay hắn kéo xuống dưới bàn, vỡ tan tành từng mảnh.

Đôi mắt mê ly của hắn dường như thanh tỉnh trong chốc lát, đột nhiên bắt lấy cánh tay ta, nói: “Vân nhi?”

“Vân nhi...” Mắt hắn đỏ bừng, “Vì sao? Vì sao nàng lại không cần ta nữa? Vì sao... nàng nói cho ta biết... vì sao...”

Ta mở miệng, nhưng không nói nên lời.

Lực đạo nắm lấy tay ta dần dần yếu, ánh sáng trong mắt hắn càng lúc càng tối, hắn ngã xuống đất, cuối cùng say đến ngất đi.

Ngay cả việc ta lôi hắn lên giường nằm, hắn cũng không hề biết.

Ta đưa tay, sửa sang lại những sợi tóc tán loạn trên mặt hắn, nhìn gương mặt trầm tĩnh lúc ngủ, tay ta bất giác nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang nhắm chặt của hắn.

Hơi thở dài như vậy, hẳn là ngủ rất sâu.

Ta quay đầu nhìn đống hỗn độn trên mặt đất kia, hắn uống nhiều như vậy, sợ là tối nay bên ngoài có sấm sét hắn cũng sẽ không tỉnh lại.

Vậy hãy để ta tham luyến một lần đi, một lần là được rồi.

“Nghiêm Hủ…”

Ta quỳ xuống bên giường, nhẹ nhàng đặt đầu vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, “Bệ hạ nói, ta sẽ hại chàng... Hoàng hậu nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà ta... Ta không muốn tin, nhưng rất sợ hãi... Ở thần đàn, lúc chàng không để ý đến tính mạng mình mà cứu ta, nỗi sợ hãi này còn khủng khiếp hơn... Chàng nói không sai, ta đang lừa chàng, nhưng chàng xem, hơn ba năm nay, chàng lừa ta nhiều lần như vậy, ta cũng không so đo, ta lừa lại chàng một lần, chúng ta liền huề nhau, có được không... Nhưng kỳ thật có một câu ta không lừa chàng, ta thật sự sợ hãi, ta sợ, ta cuối cùng sẽ hại chàng.”

Tâm tình bị đè nén nhiều ngày, bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào, nước mắt ta rơi xuống như hạt châu đứt dây.

Không biết vì cuối cùng ta cũng có thể nói những suy nghĩ trong lòng mình với hắn đang bất tỉnh nhân sự, hay vì người trước mắt này ngày mai về sau ta sẽ không gặp lại nữa, ta cứ như vậy đối mặt với hắn đang ngủ say, cứ khóc, cứ khóc, rốt cuộc khóc đến khi quá mệt mỏi, ta lại gối lên tay hắn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Dường như ta đã có một giấc mộng, ta mơ thấy một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ta.

Ta giật mình tỉnh giấc, nước mắt trên khóe mắt đã khô, ngẩng đầu nhìn lại, Nghiêm Hủ vẫn là bộ dáng trước khi ta ngủ, nghiễm nhiên ngủ rất sâu, trong hô hấp đều mang theo tiếng ngáy sau khi say rượu.

Ta nhẹ nhàng phủ góc chăn cho hắn, lại ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, cuối cùng đứng dậy, trở về Ánh Tuyết Các.
Bình Luận (0)
Comment