Người đàn ông khoác lên vẻ ngoài ôn hòa đã trở nên tức giận sau khi nghe câu nói đó của Lưu Duyệt Minh
Đỗ Thịnh rất giận dữ, Lưu Duyệt Minh có thể cảm nhận được điều đó, mặc dù đây là lần đầu tiên anh thấy Đỗ Thịnh giận đến vậy.
Nhưng thế thì sao chứ, Lưu Duyệt Minh lại lấy ra điếu thuốc và rít một hơi thật sâu, anh không còn muốn giống như trước đây, run sợ dè dặt quan sát nét mặt của mọi người xung quanh, không còn muốn hạ mình xuống cát bụi để đi lấy lòng người khác.
Anh cũng không cảm thấy phẫn nộ hay bi thương.
Anh đứng đó, phẳng lặng như một vũng nước đọng.
Ánh mắt Đỗ Thịnh rơi xuống điếu thuốc trong tay Lưu Duyệt Minh.
Gã tốn mấy phút mới điều chỉnh tốt tâm trạng, sau đó không nói một lời đã xoay người rời đi.
Cuộc sống yên bình của Lưu Duyệt Minh đã bị phá vỡ với sự rời khỏi của Đỗ Thịnh.
Anh, người dựa vào “mối quan hệ” với Lưu Minh Hạo để tiến vào Hành Việt, đã bị Hành Việt sa thải.
Anh nhận phụ cấp thôi việc từ tài vụ, ngẫm nghĩ chốc lát rồi vẫn từ bỏ suy nghĩ đi gặp Lưu Minh Hạo.
Đúng vậy, cái mạng sống như sâu kiến của anh không đáng để những người xuất sắc như bọn họ tiêu tốn sức lực.
Đi thì đi, chẳng qua anh lo lắng cho con mèo con kia mà thôi.
Lưu Duyệt Minh đi tới bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Lưu bất chấp gió lớn.
Anh đứng cạnh cửa hông, ngẩng đầu không ngừng dáo dác nhìn vào bên trong.
Anh không định đi vào cũng không định rời đi, dù sao cũng đã là kẻ ăn không ngồi rồi, ở đâu cũng không quan trọng.
Ngày đầu tiên anh không thấy mèo, cũng không gặp bất cứ ai nhà họ Lưu.
Ngày thứ hai, thứ ba vẫn như vậy, nhưng ngày nào cũng đi thì làm sao có thể không chạm mặt người liên quan đến nhà họ Lưu chứ.
Quý Truyền lái xe lướt qua anh, từ từ hạ kính xe xuống rồi lạnh lùng nói với anh: “Lên xe.”
Anh và Quý Truyền đã không gặp nhau kể từ cái đêm ở khu nghỉ dưỡng.
Lưu Duyệt Minh do dự chốc lát mới lên xe.
Lúc Lưu Duyệt Minh mở cửa xe đi vào, Quý Xuyên ngửi thấy mùi khói nồng nặc sặc sụa xung quanh anh, quyện với không khí lạnh bên ngoài, khiến Quý Truyền khó chịu cau mày.
Lưu Duyệt Minh là một người nhạy cảm, hơn nữa người ngồi ở ghế lái chính là người đàn ông mà anh từng đưa mắt nhìn theo, Lưu Duyệt Minh sẽ để tâm tới mọi hành động của y, và anh đã bắt gặp vẻ mặt cau có và chán ghét của Quý Truyền.
Anh khẽ thầm thở dài một hơi, lục lọi trong túi áo khoác hồi lâu mới tìm được một viên kẹo cao su không biết đã bị nhét vào lúc nào, dúm dó trông thật ghê tởm, song Lưu Duyệt Minh không quan tâm lắm.
Khi mua thuốc lá trong siêu thị, siêu thị không có tiền lẻ để trả lại nên đưa kẹo cao su, cũng không biết nó đã ở trong túi bao lâu.
Lưu Duyệt Minh bóc vỏ và nhét vào miệng, nhai mạnh.
Một loạt hành động của Lưu Duyệt Minh khiến tâm trạng của Quý Truyền tốt lên.
Y dừng xe ven đường rồi lên tiếng: “Cậu đến nhà họ Lưu làm gì?”
“Không làm gì cả.” Lưu Duyệt Minh thản nhiên đáp.
“Tìm Minh Hạo?” Quý Truyền không tin lời giải thích của Lưu Duyệt Minh: “Đừng lãng phí thời gian.
Minh Hạo đã ra nước ngoài thảo luận một dự án.
Việc sa thải cậu là ý của tôi.”
“Ồ.” Lưu Duyệt Minh nhẹ nhàng đáp lại, “Tổng giám đốc Quý, anh không muốn nhìn thấy tôi đến thế cơ à?”
“Chẳng qua chỉ là một chức vị có cũng được mà không có cũng không sao.
Việc có anh hay không không quan trọng đối với tôi và Hành Việt.” Quý Truyền chậm rãi mở miệng: “Nhưng cậu đã chọc phải Đỗ Thịnh, anh ta đích thân lên tiếng, Hành Việt không thể giữ cậu lại.
Đưa tiền trợ cấp thôi việc cho cậu chỉ là vì nể mặt Minh Hạo thôi.”
Lưu Nguyệt Minh nghe xong nở nụ cười: “Chờ tôi ở chỗ này đây hả, lòng dạ của Đỗ Thịnh thật đúng là nhỏ hơn lỗ kim.
Tôi nói với anh ta hai câu, anh ta đã làm tôi thất nghiệp, ha ha.”
“Tôi mặc kệ cậu chọc đến anh ta như thế nào.” Quý Truyền lạnh lùng nói, “Nhưng đừng hất nước bẩn lên người tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Lưu Nguyệt Minh đút hai tay vào túi, nụ cười chưa thay đổi nhưng ánh mắt không một gợn sóng: “Tổng giám đốc Quý nói gì vậy, chút nước bẩn của tôi sao có thể tạt được lên người anh chứ.
Tôi mục nát trong lòng, không dính được vào người khác đâu, anh yên tâm đi.
Chẳng qua,” Lưu Duyệt Minh thoáng dừng lại, “Anh sợ Đỗ Thịnh thế à? Anh ta bảo anh sa thải tôi là anh sa thải tôi luôn, cũng không lo lắng truyền đi sẽ không hay.”
“Đúng thế.” Quý Xuyên cười lạnh một tiếng, ném thẻ phòng vào trong ngực Lưu Duyệt Minh: “Dù sao cũng là tình nhân tôi bao nuôi mà, cầm đi.”
Lưu Duyệt Minh đưa tay vuốt ve thẻ phòng, cúi đầu cười hì hì không ngừng..