Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 1

Lúc rời nhà họ Phó, Phó Ngọc Thanh chỉ mang có đúng một cuộn tiền mặt theo mình, chỗ tiền ấy là Diệp Thúy Văn lén lút dúi cho anh sau lưng Phó Cảnh Viên. Ngón tay mợ mát rượi, nhét mớ tiền hơi ẩm vào túi anh rồi nén chặt xuống, xong mới sẽ dặn, “Nếu bằng này không đủ thì bảo Đỗ Hâm về nhà lấy thêm nhé.”

Phó Ngọc Thanh bật cười, nhưng mà cũng chẳng đẩy mợ ra, hương phấn trên người mợ tỏa ra một luồng hơi ấm áp khiến cho lòng người ta khẽ râm ran ngứa ngáy.

Anh ghé vào tai mợ nói thầm: “Được thôi, chừng nào cha hết giận thì mợ bé nói đỡ hộ con một hai câu dễ nghe là con về được ngay.”

Diệp Thúy Văn xanh lét cả mặt, “Vẫn còn muốn về cơ à? Cậu không còn thiết giữ chân mình nữa hay gì.” Rồi mợ lại tha thiết dặn, “Đã ra nông nỗi này rồi thì cậu đừng có quậy phá nữa, cứ ở khách sạn Gia Lạc là tốt nhất, nghe chưa?”

Đỗ Hâm đã quay lại, nhỏ giọng báo: “Thiếu gia ơi, xe đến rồi ạ, đang chờ ở bên ngoài đấy.”

Hình như Diệp Thúy Văn vẫn còn có lời muốn nói, nhưng rồi lại trông thấy chị Lục xách một chồng báo từ trên lầu đi xuống, chắc là Phó Cảnh Viên bảo chị đem vứt. Diệp Thúy Văn y như bị bỏng, bèn vội vàng buông tay ra giục anh: “Đi nhanh lên đi, lão gia giận lắm rồi đấy.”

Phó Ngọc Thanh khẽ cười, gật đầu lấy mũ từ tay Đỗ Hâm rồi chống gậy giả bộ quý ông thủng thỉnh bước ra ngoài.

Đỗ Hâm theo sau anh, lại còn lấm lét quay lại ngó nghía thè lưỡi, “Ui trời thiếu gia ơi, mợ vẫn còn đang nhìn cậu kìa?”

Phó Ngọc Thanh cau mày: “Muốn ăn tát phỏng? Đã bảo không được dùng giọng Nam Kinh ở đây rồi cơ mà.”

Đỗ Hâm bĩu môi, sung sướng hỏi: “Thiếu gia, tụi mình nghỉ ở đâu vậy ạ?” xong cũng tự quyết luôn: “mà ở đâu thì cũng không cần ở lại đây nữa rồi, tối ngày cứ phải khép na khép nép quy quy củ củ, ngột muốn chết à.”

Phó Ngọc Thanh trông dáng cậu chàng lơ nga lơ ngơ xách cái rương da mà buồn cười, bèn bảo, “Đến ta còn chưa than mà cậu đã than rồi hở?”

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện đến tận bên ngoài, không biết xe ngoài cổng chờ bao lâu rồi. Thấy bọn họ tới, tài xế mới xăm xắm chạy bước nhỏ xuống, ân cần mở cửa xe cho bọn họ rồi khép nép hỏi: “Phó thiếu gia muốn đi đâu ạ?”

Phó Ngọc Thanh bảo: “Khách sạn Gia Lạc.”

Đến khi cả hai đã yên vị trong xe, tài xế mới đóng cửa lại rồi chạy vòng qua đầu xe sang cửa bên kia.

Đỗ Hâm ngồi dạng háng trong xe, bắt đầu giở thói bặm trợn xì xầm mắng: “Phó thiếu gia cái gì mà Phó thiếu gia, nghe cứ như chửi người ta không bằng.” Chắc xe này là do công ty gọi, người ta không nói rõ nên thành ra mới xưng hô như thế với anh.

Phó Ngọc Thanh bật cười, cầm gậy khẻ chân cậu một cái, chỉnh cho cậu ngồi chỉn chu lại rồi mới nói: “Lão gia chỉ giận ta có tí thôi đó, phải mà nghe được câu này có mà xung thiên luôn.”

Đỗ Hâm hậm hực lầm bầm, “Ai mà chả biết thiếu gia nhà họ Phó chỉ có mỗi Phó Ngọc Hoa thôi? Biết vậy thà thiếu gia đừng có cất công chạy từ Nam Kinh đến làm chi.”

Tài xế đã mở cửa vào xe, Đỗ Hâm vội vàng im re, vẻ hằn học bay biến sạch.

Phó Ngọc Thanh chống gậy, nhìn cánh cổng lớn của nhà họ Phó từ từ lui đến đuôi xe, nhìn theo mãi tận đến khi nó đã biến mất hút, bỗng nhiên anh thấy hơi hốt hoảng.

Lần này lão gia gọi anh về, có lẽ ban đầu là vì muốn giúp anh tránh đầu sóng ngọn gió thôi, ngặt nỗi anh đổ đốn quá nên đâm ra gặp anh rồi lại càng chán vì rèn mãi chẳng nên thân.

Sau vụ nổ súng ở vũ trường Metropolis, nhà Lục nói trắng ra là đã hận anh đến thấu xương. Mới đầu anh còn chẳng hay biết mô tê gì, trốn trong nhà mấy ngày. Sau đó có bữa nọ anh ra ngoài chạy chút việc, đang đi ngang qua cổng Trung ương thì tự dưng bị bắn thủng cả cửa xe, cẳng chân trúng đạn dọa anh hãi toát mồ hôi hột, thành thử chẳng dám ra ngoài nữa.

Chuyện Phương Kiều Kiều nổ súng bắn thiếu gia út nhà họ Lục vì anh tại vũ trường Metropolis đã lên không ít các mặt báo, gây rúng động một thời gian ở Nam Kinh, tin đồn ở Thượng Hải cũng phong phú khỏi nói. Mấy tờ báo kia rõ ràng chẳng hề chứng kiến đầu đuôi, thế mà lại biết đường thêm mắm dặm muối y như thật. Đỗ Hâm cầm vài tờ về cho anh đọc, đọc rồi mới thấy lắm tờ khác nhau một trời một vực, một câu chuyện trăm cách kể muốn kiểu gì có ngay kiểu ấy, người trong nhà muốn giấu hộ anh cũng chẳng giấu nổi.

Phiên bản mà lão gia nghe được, đoán sơ sơ là Lục Thiếu Kỳ tranh giành gái nhảy ở vũ trường với Phó Ngọc Thanh, sau đó Lục Thiếu Kỳ to tiếng gây sự với Phó Ngọc Thanh, rút súng ra dọa anh, Phương Kiều Kiều bèn cướp súng, bắn trúng vai Lục Thiếu Kỳ.

Sự thực là, Lục Thiếu Kỳ đuổi theo Phó Ngọc Thanh đến tận vũ trường nhưng gạ gẫm không thành, đâm ra thẹn quá hóa giận, vốn ban đầu là định chĩa súng về phía anh cơ.

Tuy nhà họ Lục mở ngân hàng nhưng quan hệ với quân phiệt Điền Quế[1] lại rất tốt, cũng được coi như thành phần quân chủ chốt. Sau khi lão gia ở Thượng Hải hay về vụ bê bối này, xém chút nữa ông đã tắc thở. Ông réo anh về năm lần bảy lượt, cuối cùng mới cương quyết lôi anh kỳ được từ Nam Kinh tới đây, tiếp đó dùng quan hệ nhờ vả khắp nơi, tìm quý nhân đi đàm phán xin nhà họ Lục tha thứ. Tận một tháng sau, khách quý mới từ Nam Kinh về, chỉ mang theo đúng một lời nhắn, đó là: Chỉ cần Phó tam thiếu gia cắt đứt quan hệ với Lục Thiếu Kỳ là chuyện cũ sẽ được xí xóa ngay lập tức.

1.Quân phiệt địa phương miền Nam trong thời kỳ thống trị của quân phiệt Bắc Dương thời Trung Hoa Dân Quốc.

Cái câu đấy mập mờ thế mà lão gia chỉ nghe chút là đã hiểu, ông giận run cả người, chẳng qua không thể nổi cơn tam bành trước mặt khách nên đành đợi đến khi tiễn khách về mới gọi Phó Ngọc Thanh đến thư phòng, bắt anh quỳ xuống, sau đó kiếm cây gậy vừa quật anh túi bụi vừa quát: “Cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của mày là giống ai hả? Giống ai! Mày trêu ai không trêu? Lại đi trêu người nhà họ Lục hả?”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy xương cốt toàn thân đã vỡ rạn ra thành trăm mảnh, thế nhưng anh vẫn cắn chặt răng nhất quyết không chịu bật ra tiếng. Anh thầm nghĩ, mình nào có trêu chọc ai đâu? Rõ ràng là Lục Thiếu Kỳ trêu mình mà, khổ nỗi lời này đã chớm đến tận miệng rồi lại không nói ra được.
Bình Luận (0)
Comment