Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 10

Đỗ Hâm cẩn thận đưa quà đến tận tay Mạnh Thanh. Đó là một khẩu súng lục Browning hàng Đức mô phỏng, tuy chỉ là hàng mô phỏng thôi nhưng không kém hàng Mỹ xịn chút nào.

Sau khi cửa xe mình bị bắn thủng mấy lỗ ở cổng Trung Ương, Phó Ngọc Thanh tức lắm. Cục cảnh sát thì sống chết mặc bay, anh đoán ngay là do nhà họ Lục làm. Anh biết là xé to chuyện thì chẳng đem lại lợi ích gì cho cả nhà họ Phó lẫn cho mình, thế là đành nhịn xuống, cả lão gia anh cũng giấu luôn, không cho người nhà biết.

Anh có một anh bạn tên là Diệp Hãn Văn, hiện đang là vệ sĩ quân đội nhất đẳng trong phủ Tổng thống. Sau khi biết được vụ bê bối tình cảm này của anh, anh chàng đã cười anh một trận thối mũi, rồi nhân dịp sang Đức mua cho anh hai khẩu súng lục bán tự động cho anh mang theo người.

Mạnh Thanh đã bảo muốn mời anh ăn cơm thì anh không thể tay không đi dự tiệc được. Nghĩ tới nghĩ lui, muốn gãi ngứa đúng chỗ thì chỉ có thuốc lá, rượu, với gái thôi. Khổ nỗi tặng mấy thứ này thì lại chẳng khác gì mọi người cả, bèn dứt khoát một mình một kiểu chọn súng.

Nhìn thấy khẩu súng, khỏi phải nói Mạnh Thanh bất ngờ vô cùng, song lại hơi khó hiểu, “Tam gia, ngài đây là…”

Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Ông chủ Mạnh, tôi hiểu, người tập võ các ngài trước giờ vốn coi thường mấy mánh khóe lòe bịp của người Tây. Tôi cũng biết công phu ngài lợi hại nên chắc chẳng dùng gì đến cái món này đâu. Nhưng Phó Ngọc Thanh tôi là người thô thiển, nghĩ hoài nghĩ mãi mà chẳng thấy trong tay có thứ gì lọt được mắt ông chủ Mạnh. Cái này là tôi nhờ người mang từ Đức về để phòng thân, tổng cộng có hai khẩu, tôi giữ một khẩu cho mình, khẩu này cho ngài. Nếu ngài bằng lòng nhận tấm chân tình này của tôi thì xin hãy mang theo bên mình nhé.” Phó Ngọc Thanh nói rồi nâng chén kính hắn, uống cạn xong mới tiếp tục, “Ông chủ Mạnh, ngài cũng không cần phải đối xử với tôi như ân nhân đâu. Hôm nay tôi đến uống rượu với ngài là vì muốn kết bạn với ngài, nếu ngài bằng lòng làm bạn với tôi thì đừng khách khí như thế nữa, ngài xem có phải không?”

Như có dự cảm trong lòng, Mạnh Thanh ngẩng lên nhìn anh, đáp cực kỳ trịnh trọng: “Tam gia, ngài quả là người có tâm. Khẩu súng này tôi xin nhận, cũng sẽ luôn mang theo bên mình.” Nói tới đó hắn dừng giây lát, rót đầy chén rượu xong nâng lên, đáy mắt hơi ánh lên, nghiêm túc nói, “Mạnh Thanh có đức có tài gì mà lại có thể kết bạn cùng với tam gia? Tam gia đã nể mặt tôi như thế, nếu tôi còn không biết ý thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao? Hôm nay tôi rất phấn khởi, không thể không uống nhiều chút đỉnh, chốc nữa tam gia đừng cười tôi nhé!”

Hắn dốc một hơi cạn nhẵn chén rồi cẩn thận cất khẩu súng đi.

Lúc này đã có người dọn bát đũa và món nguội lên, Đỗ Hâm cũng đã được người khác dẫn đi, chắc là xuống bếp ăn cơm. Mạnh Thanh thấy mặt anh hơi đỏ thì bỗng cười: “Tam gia cứ uống từ từ thôi, tôi không phải người ngoài, tam gia không cần phải xã giao với tôi đâu, cứ ăn thật ngon là được rồi.”

Đương nhiên Phó Ngọc Thanh biết mình hễ uống rượu vào là lại dồn hết lên mặt, bèn cười cười sờ sờ mặt: “Ông chủ Mạnh oách thật đấy nhé, mời tôi đến hẳn nhà Triệu ăn cơm luôn. Hồi trước tôi ăn ở nhà Triệu có một lần thôi mà nhớ mãi, mỗi tội chẳng có cơ hội đến ăn lần nữa, trùng hợp thế nào mà hôm nay lại hẹn nhau ở đây, ông chủ Mạnh biết chọn chỗ thật.”

Mạnh Thanh ngần ngừ mất một lát mới nói như phân bua, “Cũng không phải cố tình chọn chỗ này đâu. Nhà Triệu nợ tôi một ân tình, lúc trước thì không dùng đến, lần này tôi bảo muốn mời tam gia ăn cơm mà nghĩ cũng không biết cái gì mới hợp khẩu vị tam gia, Triệu lão gia mới bảo mời đến đây, đảm bảo ngài sẽ hài lòng. Lúc đầu tôi còn sợ ngài không thích ăn đấy.” Nói xong lại tự cười trước: “Tam gia thích thì tốt rồi, tôi cũng rất vui.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn nói xong câu đó thì hình như lại muốn uống chén nữa, bèn nâng chén với hắn. Hai người cứ như vậy anh tới tôi đi, món nóng còn chưa dọn lên, rượu đã vào mấy hồi.

Mạnh Thanh nghe chừng phấn khởi thật, uống rượu mà cứ như uống nước. Phó Ngọc Thanh tiếc hùi hụi, nghĩ bụng, uống thế chỉ tổ lãng phí rượu ngon, song ngoài mặt lại vẫn cười rất lịch sự tao nhã, không hề mất tác phong. Chẳng biết Mạnh Thanh nghĩ gì mà bỗng nhiên bùi ngùi thấp giọng, “Thực ra tam gia không biết. Giờ tôi kể cũng không sợ tam gia chê cười nữa. Bấy lâu nay tôi ở Thượng Hải cũng có về Nam Kinh mấy bận, còn đi qua cái nhà của ngài ở đường Hán Trung nữa, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt tam gia thôi, lúc đó tôi thấy tam gia bận quá, sợ là khó gặp. Nào ngờ hôm nay vậy mà lại được gặp ngài ở Thượng Hải.”

Nghe hắn thổ lộ thế, quả tình Phó Ngọc Thanh cũng hơi ngạc nhiên. Ánh mắt Mạnh Thanh chân thành tột bậc, lại còn nhìn anh với một niềm tôn kính khôn xiết, những cái ấy sao có thể giả được. Song Mạnh Thanh bộc bạch mà hình như cũng chẳng phải vì muốn anh đáp lại, chỉ tự mình nói: “Hồi nhỏ tôi là trẻ mồ côi, không có người thân thích, nếu không nhờ tam gia thì làm sao tôi có được ngày hôm nay? Trước đây, hễ khi nào trong lòng phiền muộn là tôi lại ngồi tàu hỏa về Nam Kinh, ghé qua đường Hán Trung, nhớ tới tam gia với chú Cảnh, nghĩ mình còn ân tình to lớn nhường này chưa kịp báo đáp là lại thấy chẳng có khổ gì không chịu được.”

Nói rồi, Mạnh Thanh ngước lên nhìn anh, mỉm cười với anh. Hắn uống cạn rượu trong chén mới nói tiếp: “Tam gia, ngài đừng chê cười tôi nhé, hồi đó lúc nào khổ quá tôi đều nghĩ tới một ngày kia có thể trở nên thành đạt để báo đáp được cho ngài. Nếu không nghĩ thế thì làm sao tôi vượt qua nổi?”

Đáy lòng Phó Ngọc Thanh bỗng trào dâng một nỗi thương tiếc lạ kỳ, rồi lại chợt cảm thấy sao mình nực cười ghê, bèn lắc đầu uống rượu ăn cơm tiếp, tán dóc mấy chuyện tầm phào.

Bữa cơm này ăn rất lâu, Phó Ngọc Thanh lắng nghe hắn giãi bày nhiều tâm sự, thành thử nhất thời cũng cảm động theo, không khỏi hơi quá chén, mặt mày lâng lâng thấm chút men say. Lúc ra về, Mạnh Thanh đứng dậy trước, hắn cứ khăng khăng đòi dìu anh, Phó Ngọc Thanh bèn mượn hơi men giả vờ say để mặc kệ cho hắn dìu. Cứ tưởng tay này đã nốc nhiều lắm rồi, đáng nhẽ phải say tí bỉ mới đúng, nào ngờ chân hắn vẫn đứng vô cùng vững, chẳng hề loạng choạng chút nào. Anh vừa bất ngờ, vừa thầm mừng húm rằng may mà mình chưa lỡ miệng lắm mồm.

Chắc là Mạnh Thanh tưởng anh say thật, bèn bảo Đỗ Hâm: “Sợ là tam gia quá chén rồi, chi bằng đêm nay ở lại nhà tôi đi, để tôi làm chút canh giải rượu cho tam gia, sáng mai ngài ấy khỏi bị đau đầu.”
Bình Luận (0)
Comment