Phó Ngọc Thanh đi vào theo gã, Lục Thiếu Kỳ vội sai người làm chuẩn bị cơm tối, sau đó mới cởi áo khoác, vô cùng hứng chí kéo anh đi một vòng quanh ngôi nhà kiểu Tây này.
Phó Ngọc Thanh để mặc gã dẫn đi, trong lòng cũng không khỏi trầm trồ. Chủ cũ của căn nhà này hẳn cũng là một người hiện đại, nhìn nội thất và cách bài trí trong nhà là thấy được ngay, rất nhiều đồ Tây Dương mới lạ, có cả những thứ anh mới chỉ nhìn thấy trên báo Tây thôi, không ngờ lại được mở mang tầm mắt ở đây.
Trên đất trải thảm hoa Ấn Độ, trên trần nhà treo chiếc đèn chùm rực rỡ, tỏa sáng khắp phòng như ban ngày. Chỉ riêng đồng hồ quả lắc Tây Dương đã có mấy cái liền, cái nào cũng tinh xảo mà lại không hề giống nhau. Trong đó có một cái khắc rất nhiều thiên sứ nhỏ đáng yêu, lúc báo giờ cửa sổ bằng gỗ sẽ mở ra, lần lượt xoay vòng, vô cùng vui mắt.
Lục Thiếu Kỳ rất đắc ý, hỏi anh có thích không, Phó Ngọc Thanh cười rồi đáp: “Quả nhiên rất đẹp. Cái nhà này chắc là giá cũng trên trời nhỉ.”
Lục Thiếu Kỳ thấy anh thích thì có vẻ vô cùng khoái trá, nói với vẻ đương nhiên: “Vậy thì anh ở đây đi. Cái nhà anh mới mua làm sao so được với cái này.”
Phó Ngọc Thanh bật cười thầm nghĩ, ngôi nhà này đến cả chủ cũ còn không biết là ai, sao anh dám chạm vào vận đen của Lục Thiếu Kỳ được.
Phó Ngọc Thanh nói: “Lục công tử, nếu muốn kim ốc tàng kiều thì không phải là tôi nên tàng cậu sao?”
Lục Thiếu Kỳ cười khẩy một tiếng: “Anh làm gì có cái gan đấy?”
Phó Ngọc Thanh vốn chỉ định đùa Lục Thiếu Kỳ thôi, bị gã châm chọc như thế thì cũng hơi mất mặt, bèn tự giễu nói: “Cũng đúng.”
Cơm tối đang chuẩn bị, Lục Thiếu Kỳ lại dặn người mang điểm tâm tới, Phó Ngọc Thanh nhìn đồng hồ, muốn gọi điện thoại về nhà. Lục Thiếu Kỳ không cản nhưng không chịu tránh đi, cầm miếng điểm tâm ôm anh ăn. Phó Ngọc Thanh thấy gã không rút súng ra ép như lần trước nữa thì cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
(Ai đời yêu nhau lại vui vì không bị rút súng cho mấy phát.)Người hầu nhấc máy, anh bèn bảo gọi Đỗ Hâm đến nghe điện thoại.
Đỗ Hâm chạy một mạch tới nghe, quả thực như sắp bật khóc đến nơi, thở hổn hển trong điện thoại hỏi: “Thiếu gia, cậu đang ở đâu vậy?”
Phó Ngọc Thanh biết cậu lo, bèn trấn an: “Ta đang ở chỗ Lục công tử,” Đỗ Hâm hít vào một hơi, á khẩu một lúc lâu. Phó Ngọc Thanh thầm thở dài rồi bảo: “Cậu ấy đến Thượng Hải, ta đang ở chỗ cậu ấy, ôn chuyện với cậu ấy, cậu nhớ bảo người đến đón mợ bé nhé.”
Lục Thiếu Kỳ nghe thấy vậy thì nở nụ cười, thì thầm vào tai anh: “Nếu tôi bảo anh tôi đến Thượng Hải, anh có đến đón tôi không?”
Đỗ Hâm nghe thấy hai người nói chuyện ở đầu bên kia thì lại nhớ tới phát súng ở Metropolis, không nhịn được mà lo lắng giùm thiếu gia nhà mình.
Phó Ngọc Thanh muốn hỏi Đỗ Hâm xem có tin của Mạnh Thanh hay không, nhưng Lục Thiếu Kỳ lại ở bên cạnh, anh không thể nói nữa, đành hỏi số điện thoại cái nhà này của Lục Thiếu Kỳ, bảo cho Đỗ Hâm rồi dặn: “Có việc thì gọi.”
Đỗ Hâm ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng người khác thì hoảng sợ, thấy anh không hỏi một câu nào thì biết anh không tiện nói chuyện, bèn bảo: “Thiếu gia, đúng rồi, có một chuyện quên nói với cậu. Hôm nay tôi đến nhà bà Mạnh tặng quà, còn chưa hỏi thì cô ấy đã bảo ông chủ Mạnh về rồi, nhưng bận lắm, chuyện kho hàng ở bến tàu bị trộm sẽ nhanh tra ra nhẽ thôi, hai ngày nữa sẽ đến cửa thăm hỏi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lại nghe được tin tốt như vậy, không nhịn được mà thầm khen Đỗ Hâm nhanh trí, bèn nói: “Đây đúng là chuyện tốt,” rồi lại nghĩ đến một chuyện, dặn Đỗ Hâm: “Chuyện ta đang ở cùng với Lục công tử, đừng nói cho ai biết.”
Lục Thiếu Kỳ nhíu mày hỏi: “Anh có ý gì?”
Phó Ngọc Thanh nhìn gã một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn bị lão gia đánh gãy chân.”
Lục Thiếu Kỳ cười phá lên: “Thật hay đùa vậy?”
Phó Ngọc Thanh lại dặn dò Đỗ Hâm thêm đôi câu, cúp máy rồi mới nói nghiêm túc với gã: “Chuyện ở Nam Kinh tai tiếng như vậy, cậu tưởng cha không biết à? Cha không muốn tôi gặp lại cậu.”
Lục Thiếu Kỳ không đồng tình: “Bọn họ toàn một đám cổ hủ, làm gì biết gì về tình yêu.” Rồi nói, “Anh và tôi đều là người tự do, ông ta nhốt anh lại được chắc? Anh cũng cổ hủ lắm.” Nói đến đó thì chợt nghĩ ra một chuyện, cảnh giác hỏi: “Bà Mạnh là ai?”
Phó Ngọc Thanh buồn cười trong lòng, cố tình nói: “Cậu hỏi cô ấy làm gì? Cô ấy đẹp nhưng cũng là phụ nữ có chồng rồi. Đừng có ý với người ta.”
Lục Thiếu Kỳ tưởng anh ghen thì rất thích chí, nói vô cùng phóng khoáng: “Anh có gì mà không yên tâm? Tôi có phải anh đâu.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười, không hề giải thích.
Hai người ăn cơm xong, chơi đùa một lúc rồi lên giường ngủ.
Kết quả đúng buổi tối hôm đó có mấy cuộc gọi đến tìm Phó Ngọc Thanh, đầu tiên là Tô Phụng Xương, sau đó là La Nhữ Thành, Đỗ Hâm nói chung đều đáp có lệ cho xong. Sáng sớm hôm sau Phó Ngọc Hoa lại gọi đến, Đỗ Hâm hơi sợ vị đại thiếu gia này, cuối cùng không ứng phó nổi, đành vội vàng gọi điện tới chỗ Lục Thiếu Kỳ. Lục Thiếu Kỳ nóng tính, người hầu nào dám đánh thức gã, bèn cầm điện thoại đi mất.
Đỗ Hâm gọi rất nhiều cuộc, không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cuống đến mức sắp bật khóc, bèn lôi cuốn sổ danh bạ ra lật từng trang tìm địa chỉ của Lục Thiếu Kỳ, tìm thấy rồi thì vội vàng chạy đến chỗ Lục Thiếu Kỳ.