Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 142

Đỗ Hâm sao dám quyết nữa? Bèn làm theo lời thiếu gia dặn, đến xin gặp Diệp Hãn Văn trước.

Suy cho cùng Diệp Hãn Văn vẫn biết rất nhiều, nghe người ta bảo quân Nhật đang oanh tạc Tế Nam, quân dân nào kháng cự thì không một ai có cơ may sống sót. Nhóm công sứ mười mấy người đi đàm phán trước bị thảm sát toàn bộ, nghe bảo bị xẻo cả tai lẫn mũi, sau đó bị bắn chết để đe dọa.

Nhưng những lời này không thể nói cho Đỗ Hâm được, cậu đã cuống đến xoay mòng mòng, mất hồn mất vía rồi, nếu còn kể thêm những cái này nữa, chẳng phải là đã khổ lại càng khổ sao?

Diệp Hãn Văn trấn an Đỗ Hâm, bảo Thanh Đảo chắc không sao đâu, bảo cậu đừng hoảng.

Trên đường về Đỗ Hâm lại nghe thêm được rất nhiều tin tức, trong lòng càng thêm bất an. Đến tối lúc nhận được điện thoại của Mạnh Thanh, nào còn chịu nổi nữa? Vừa mở miệng thì nước mắt đã chảy xuống.

Lúc đi Thanh Đảo Phó Ngọc Thanh không hề nói cho ai, người biết cũng rất ít, Mạnh Thanh cũng chỉ lơ mơ biết anh đang không ở Nam Kinh cũng không ở Thượng Hải, lúc nghe Đỗ Hâm bảo Phó Ngọc Thanh đang ở Thanh Đảo thì vừa giận lại vừa sợ mà mắng cậu: “Chiến tranh thì vẫn đang còn, ai lại để cho tam gia đi Sơn Đông vậy?”

Đỗ Hâm nghe hắn nổi cáu mà phát run lên, nào dám trả lời.

Mạnh Thanh cũng gửi mấy bức điện tín khẩn đến Thanh Đảo, chắc là hắn có rất nhiều bạn, ngay hôm đó đã có một người gửi điện báo hồi đáp, bảo điều tra rõ thì người này đã lên đường về Thượng Hải rồi, chắc là đã đến Từ Châu, mọi người mới coi như tạm yên tâm.

Đỗ Hâm không khỏi lấy làm lạ, thiếu gia luôn là người đáng tin cậy, sao mà đến cả một bức điện báo cũng không thấy đánh vậy, cứ thế im hơi lặng tiếng mà về thôi sao? Nhưng vừa nghĩ đến Tế Nam đang có đánh nhau, lại cảm thấy thiếu gia có thể bình an trở về đã là một chuyện may mắn lắm rồi, bèn vội vã về Thượng Hải.

Đỗ Hâm mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng mong được đến ngày chuyến tàu của thiếu gia về đến Thượng Hải. Hôm đó Mạnh Thanh dậy rất sớm, đi theo cậu ra nhà ga chờ, trong lòng Đỗ Hâm cảm kích, vừa chờ tàu vừa nói chuyện một thôi một hồi với hắn, chẳng biết sao lại nói đến việc Mạnh Thanh cưới vợ bé, bảo: “Lúc thiếu gia ở Nam Kinh nghe nói anh có hỉ sự, còn muốn đưa quà đấy, thế mà anh lại về Thượng Hải mất.”

Mạnh Thanh sửng sốt, ngập ngừng chốc lát rồi hỏi ngược lại cậu: “Tam gia biết sao?”

Đỗ Hâm sợ hắn hiểu lầm, bèn giải thích: “Mới đầu không biết đâu, sau đó chẳng biết nghe ai nói. Đến cả danh mục quà biếu thiếu gia cũng chuẩn bị rồi, kết quả anh lại về Thượng Hải, thế nên mới không đưa nữa.”

Mặt Mạnh Thanh biến sắc mấy lần, rồi bỗng thấp giọng hỏi cậu, “Thế tam gia có nói gì không?”

Đỗ Hâm e dè đáp: “Thiếu gia bảo anh về Thượng Hải rồi, quà này cũng chẳng tiện đưa nữa. Sợ vợ anh không vui.”

Mạnh Thanh ngẩn ra, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Con tàu từ từ dừng bánh, người trong khoang tràn ra, Mạnh Thanh trông về phía xa, vẻ mặt bỗng thoáng thay đổi, hắn cúi đầu ấn vành mũ xuống, quay đi rồi bỗng bảo Đỗ Hâm: “Cậu đừng bảo với tam gia là tôi đến nhé.”

Đỗ Hâm chẳng hiểu mô tê gì mà đáp ứng, Mạnh Thanh bèn vội vàng xoay người đi mất.

Một lúc nữa, Đỗ Hâm mới nhìn thấy bóng dáng của Phó Ngọc Thanh, cậu còn chưa kịp vui thì nụ cười đã cứng ngắc trên mặt. Hóa ra cùng đi ra với Phó Ngọc Thanh, ngoại trừ tam thiếu phu nhân, còn có cả vị Lục công tử lâu ngày chưa gặp.

Đỗ Hâm rất sợ gã, thế mà ai ngờ lại gặp gã ở đúng nhà ga, nhất thời giống như quả cà bị ngấm sương, ỉu xìu ngay tức thì. Tài xế vẫn hay vâng vâng dạ dạ đi theo Phó Ngọc Thanh cũng chẳng dám nói câu nào với thiếu gia.

Lúc đi Phó Ngọc Thanh mang theo không ít hành lý, thế mà lúc về lại đơn giản cực kỳ, đến khi về nhà, Đỗ Hâm đứng sau lưng anh, nghe bọn họ nói chuyện mới biết những gì đã xảy ra.

Người Nhật mượn cớ quân Bắc phạt làm người Nhật bị thương, oanh tạc Tế Nam, sau khi vào thành phố đã giết vô số người, khắp đường đầy xác chết, gần như chẳng thấy người sống. Quân Bắc phạt đàm phán thất bại, lại rút lui khỏi Tế Nam, đi vòng qua thành phố. Bởi vì trong thành phố Tế Nam có quá nhiều xác chết, hai người sau khi bàn bạc đã quyết định quyên góp phần lớn số tiền mang theo để mời người góp sức mai táng. Kết quả lại bị cướp lúc ở khách sạn, may mà còn mấy người bạn, nếu không đến cả về cũng còn khó.

Lục Thiếu Kỳ hay tin Nhật Bản đổ bộ Thanh Đảo, trong lòng biết ngay không ổn, mặc kệ sự ngăn cản của Đới Thắng Vinh mà đánh điện tín tận lên Bắc. Không ngờ gã tìm thấy đoàn của Phó Ngọc Thanh đang vội vã xuôi Nam ở Thiên Tân, lúc đó mới cùng quay về.

Chặng đường xuôi Nam này, cũng là Lục Thiếu Kỳ đánh điện tín ở khắp nơi báo tin cho hai nhà Phó Lục, nhưng Đỗ Hâm không biết.
Bình Luận (0)
Comment