Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 146

Đỗ Hâm nghe thấy không đúng thì rất muốn cãi lại, nhưng vò đầu bứt tai mãi mà vẫn không nói ra, cuối cùng đành phải thôi.

Thật ra bây giờ Mạnh Thanh ít khi ra ngoài, cũng không còn quản chuyện ở sòng bạc vũ trường nữa. Hàng ngày rảnh rỗi, hoặc là chép kinh, hoặc là dạy người khác đánh quyền. Người đến học quyền không chỉ có người trong bang, mà còn cả người đến vì ngưỡng mộ danh tiếng.

Phó Ngọc Thanh vì việc cậu đến học quyền ở chỗ Mạnh Thanh mà cũng hơi nghĩ, tận tâm chỉ bảo cậu mấy lần, bảo cậu làm việc phải rộng rãi một chút, tuyệt đối đừng để người bang hội coi thường. Đỗ Hâm đi theo Phó Ngọc Thanh lâu rồi, ăn nói rất nhanh mồm nhanh miệng, trong tay cũng có một ít tích cóp, lần nào đi đều mang theo một ít trái cây quà bánh, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu nhưng lại rất được lòng người khác. Bất kể có phải người trong bang hay không, cậu đều vô cùng lễ độ thân thiện. Ngày lễ ngày Tết lại càng không được thiếu quà, đến cả bà vú của Mạnh gia gặp cậu cũng thích nói mấy câu với cậu.

Đúng là đầu tiên Đỗ Hâm đến để học quyền học chữ, nhưng sau đó hai việc này lại rớt xuống cuối, giờ đứng đầu trong lòng cậu lại là một chuyện khác.

Có hôm nọ Đỗ Hâm đi sớm, đang đi thì gặp một cô gái mặc một chiếc áo dài trắng dệt bằng máy thêu hoa hồng, cô nương này trắng trẻo thuần khiết, bởi vì hai người đối mặt nhau, bèn khẽ gật đầu một cái với cậu rồi đi qua. Đỗ Hâm lại thấy tim đập thình thịch trong ngực, lòng bắt đầu tơ tưởng từ đó.

Ban đầu một tuần chỉ đi hai lần. Nhưng từ lúc gặp cô gái ấy, lại thành một tuần phải vòng đi vòng lại những bốn năm lần, chỉ hận không thể đụng mặt nàng vài lần. Biết cha nàng là một thợ may, lại còn lén nghe tên người ta, biết cô gái họ Lý tên Tú Hoa, bèn viết đi viết lại mấy chữ này rất nhiều.

Bởi vì hai người toàn đụng mặt nhau lúc đi đường, cô gái sẽ cười một chút với cậu, Đỗ Hâm như hớp phải canh mê hồn vậy, chỉ cần nghĩ đến cô gái cười với cậu một cái như vậy là đã lâng lâng cả ngày rồi, nhưng kiểu gì cũng không dám chào hỏi nàng, chỉ mong mỗi ngày đi đường sẽ đụng mặt nàng như vậy thôi.

Chuyện này Đỗ Hâm không thể nói với ai được, nếu nói với Phó Ngọc Thanh, theo tính của vị thiếu gia này thì e là sẽ phí tâm lên kế hoạch thay cậu, nhưng cậu dựa vào cái gì mà có thể để thiếu gia phải tính cho mình những cái này chứ?

Trong lòng cậu ôm chuyện này, đôi lúc trên mặt sẽ không khỏi để lộ ra một ít, Mạnh Thanh nhìn thấy, mặc dù không nói gì, nhưng cũng phải thắc mắc vì sao. Có một lần không nhịn được hỏi cậu, “Là tam gia có chuyện gì khó sao? Tại sao lúc nào trông cậu cũng có vẻ ưu sầu thế?”

Đỗ Hâm vội vàng lắc đầu, bảo không phải chuyện tam gia, Mạnh Thanh muốn hỏi tiếp cậu, nhưng cậu cứ ấp a ấp úng không chịu nói, Mạnh Thanh lại càng nghi, thấy chuyện này quan trọng hết sức, bèn tra hỏi cậu.

Mạnh Thanh nghiêm mặt, Đỗ Hâm sợ liền, bị hắn ép dữ quá, chỉ có thể khai ra, cuối cùng bảo thêm: “Tôi chỉ là một người ở thôi, cô ấy với tôi không giống nhau, trong lòng tôi có thích cổ đi nữa thì cũng chẳng xứng với cổ được, cũng chẳng dám mơ mộng hão huyền gì đâu.”

Mạnh Thanh nghe cậu nói xong thì mới biết không liên quan đến Phó Ngọc Thanh thật, trong lòng thả lỏng một ít, rồi lại khuyên cậu đôi câu: “Đây cũng chẳng phải việc gì to tát, cô ấy lại không phải thiên kim tiểu thư thế gia vọng tộc gì, nếu cậu thích cô ấy thì cứ dứt khoát tìm một người làm mối thôi, đến nhà cô ấy nói chuyện. Nếu tiền trong tay cậu không đủ thì tôi có thể giúp cậu.” Hơi dừng lại rồi lại cười: “Hoặc là cậu bảo với tam gia ấy, tất nhiên anh ấy sẽ sẵn sàng nghĩ cách cho cậu rồi.”

Đỗ Hâm vội vàng lắc đầu, nói: “Tuyệt đối đừng nói cho thiếu gia nhà tôi!”

Mạnh Thanh không hiểu, mặt Đỗ Hâm đỏ bừng, nói: “Nếu tôi mà bảo thiếu gia, tất nhiên cậu ấy sẽ muốn nghĩ cách cho tôi rồi, thiếu gia đã quen hào phóng, chắc sẽ cho tôi một ít tiền để tôi an cư lập nghiệp, còn bảo tôi cưới cổ nữa, những cái đó đương nhiên tôi biết chứ. Nhưng chính tôi lại chẳng có tài cán gì cả, nếu tôi mà ra ngoài làm việc, sợ là chẳng ai thèm thuê tôi đâu. Trừ phi dựa vào thiếu gia thì may tôi mới cưới được cổ, đây chẳng phải một chuyện đáng chê cười lắm sao? Cho dù cổ có chịu đi nữa, sau này đi theo tôi, trong lòng lẽ nào lại không cười tôi sao?”

Mạnh Thanh trầm mặc một hồi lâu, chẳng biết đang nghĩ đến chuyện gì, thần sắc trong ánh mắt âm u, cuối cùng mới nói: “Cậu nói đúng, nhưng đâu có nhà ai có gia sản từ trên trời rơi xuống đâu chứ, cậu đã có chí khí như vậy, lại không muốn ai giúp, vậy thì cậu có ý định gì không? Định cưới cô ấy vào cửa thế nào chứ?”

Đỗ Hâm bị hắn hỏi thế thì đành nói: “Ngoài phục vụ thiếu gia ra thì tôi chẳng có tác dụng gì nữa.” Cậu nói ra mà cũng thấy hơi ngượng, ngập ngừng hỏi, “Ông chủ Mạnh, anh nói xem có phải tôi nên học thêm nghề gì không?”

Trong lòng cậu hối hận vô cùng, Phó gia đối xử với người làm rất nồng hậu, cậu toàn chỉ sống nhàng nhàng qua ngày chứ chưa bao giờ nghĩ đến đường ra sau này cả.

Mạnh Thanh bỗng hỏi: “Bên cạnh tam gia, tổng lại cũng không có mấy người hầu đúng không?”

Đỗ Hâm hơi ngây ra, đáp, “Người thiếu gia hay dùng bên cạnh cũng chỉ có tôi mà thôi.” Phó gia là gia đình tân phái, trong nhà không có nhiều người làm, cho nên đi theo Phó Ngọc Thanh cũng chẳng có mấy người. Sai khiến mọi lúc thì chỉ có mình Đỗ Hâm. Đỗ Hâm theo anh lâu rồi, rất hiểu anh, rất nhiều việc Phó Ngọc Thanh cũng không giấu cậu, cho nên càng thuận dùng.

Nếu Đỗ Hâm ở cạnh anh, đến cả bấm chuông anh cũng chẳng cần, lúc nào muốn gì, chuẩn bị kiểu gì, không cần anh nhiều lời, Đỗ Hâm cũng sẽ chuẩn bị ổn thỏa.

Chỉ vì dạo này Phó Ngọc Thanh bận quá, ở công ty lại có Tú Sơn đi theo, cho nên cậu mới có thời gian rảnh thế này.

Mạnh Thanh nhíu mày: “Bên cạnh tam gia không thể thiếu người được, cậu ở lại với tam gia thì tốt hơn đấy.”

Đỗ Hâm vốn không có ý đó, nhưng Mạnh Thanh nói thế thì trong lòng cậu lại hơi động. Tú Sơn có vẻ sắp sửa chiếm chỗ cậu mất rồi, nếu cậu cứ mãi ăn không ngồi rồi thế này thì chẳng phải sẽ trở thành một kẻ rảnh rỗi sao? Phải mau mau nghĩ một lối ra. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến thiếu gia đối xử tốt với cậu thế nào từ trước đến giờ, ý niệm lởn vởn cả buổi này lại tắt ngóm.

Ngày nào Đỗ Hâm cũng ở chỗ Mạnh Thanh, ở lâu dần dà quen cả người bên cạnh hắn. Cậu đã nghe người ta bảo, năm ngoái Mạnh Thanh lập được hai công lớn, cho nên ông chủ Đỗ cho hắn rất nhiều thời gian rảnh, không phải đến công ty thường xuyên. Còn nghe bảo qua một thời gian nữa ông chủ Mạnh sẽ đường đường chính chính mở một võ quán, chuyên dạy người khác đánh quyền.

Dù gì Đỗ Hâm cũng còn trẻ, nghe tin đó thì rất hào hứng, bèn hỏi Mạnh Thanh. Mạnh Thanh lại không đồng tình, hắn nói, ở Thượng Hải có đầy võ quán rồi, tôi mà còn mở một cái nữa thì khác gì muốn tranh tiếng với người ta không. Dạy người ta đánh quyền, chẳng qua chỉ là phòng thân giúp cơ thể khỏe khoắn mà thôi, cần gì phải mở cả võ quán?

Sau đó Đỗ Hâm kể tin này cho Phó Ngọc Thanh. Phó Ngọc Thanh lại bảo, mở cũng được mà không mở cũng được, tự hắn có đạo lý của hắn. Sau đó ngẫm nghĩ một chút thì lại nói thêm, hắn mà có không chịu thì sợ cũng chẳng cưỡng được đâu, cuối cùng vẫn sẽ phải mở thôi.

Đỗ Hâm không hiểu, sau đó qua tháng Tám và tháng Chín, quả nhiên nghe được tin Mạnh Thanh chuẩn bị mở võ quán, cậu mới biết hóa gia thiếu gia nhà mình lại linh thông tin tức đến vậy.

Bởi vì khắp Thượng Hải Nam Kinh đều mở Viện nghiên cứu Võ thuật, đến tháng Mười chính phủ sẽ tổ chức thi võ thuật toàn quốc lần thứ nhất. Đỗ Hâm sau khi nghe thì trong lòng chộn rộn vô cùng, muốn hôm đó xin Phó Ngọc Thanh cho nghỉ mấy ngày, về Nam Kinh góp vui một trận. Nhưng Mạnh Thanh lại không đồng tình, muốn cậu ở yên ở Thượng Hải.

Đỗ Hâm không vui, nhưng nào còn dám nói gì nữa, về đến nhà mới bộc phát ra chút.

Phó Ngọc Thanh thấy cậu thế thì bèn hỏi, rồi nghe cậu kể đầu đuôi, im lặng chốc lát mới nói, nếu cậu muốn đi thì cứ đi, đi một chuyến cũng chẳng có gì đáng ngại đâu. Còn bảo thêm: “Vừa lúc ta cũng có một số việc muốn làm ở Nam Kinh, cậu với ta cùng về đi.”
Bình Luận (0)
Comment