Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 158

Mạnh Thanh không ngờ lại như vậy, biểu cảm trên mặt có phần biến hóa khôn lường, muốn nói gì đó nhưng lại dằn xuống. Hắn lấy chiếc khóa bạc trong túi ra rồi cẩn thận đặt chiếc túi gấm thêu xuống sách kinh, lúc bấy giờ mới cầm chiếc khóa trường mệnh (*) lên nhìn cho kỹ.

Đỗ Hâm không nhịn được mà kể lại chuyện về chiếc khóa trường mệnh này cho hắn. Nguyên lai nhà mẹ đẻ của Phó phu nhân họ Lệ, ông tổ họ ngoại từng là đạo đài* thời tiền Thanh. Chiếc khóa trường mệnh này là bà ngoại của thiếu gia tặng, giữa hai anh em có bất đồng, từ bé Phó Ngọc Thanh đã luôn mang theo người, sau đó không mang theo nữa thì cất đi, chưa từng bày ra cho ai. Mạnh Thanh nghe cậu kể về nguồn gốc của chiếc khóa bạc thì không lên tiếng, cũng không ngăn cậu lại, chỉ im lặng lắng nghe.

(*Một chức quan thời Thanh.)

Chờ cậu kể xong, Mạnh Thanh mới nói: “Vậy thì tôi thay mặt Đình Ngọc cám ơn tam gia nhé. Cái khóa này cho Đình Ngọc mượn đeo trước, chờ khi nào tam gia có tiểu thiếu gia rồi thì tôi lại trả về cho.”

Trong đầu Đỗ Hâm nghĩ, nói không chừng mợ trẻ sắp xuất ngoại đấy, lấy đâu ra tiểu thiếu gia? Nhưng không thích hợp, nên chỉ cười xuề xòa nhìn hắn mà không nói gì.

Mạnh Thanh vuốt mặt khóa, một hồi lâu sau mới như không có gì xảy ra mà hỏi: “Hôm qua tam gia giận sao? Thế nên mới không chịu đi xe tôi thuê.”

Thật ra trong lòng Đỗ Hâm cũng đoán vậy, nhưng lại không thể đáp hắn thế. Bèn vội vàng nói: “Sợ là thiếu gia không nhìn thấy ấy. Cậu ấy cũng bảo cậu ấy chớ nên giận anh mà. Chuyện này đều là lỗi của cậu ấy, nên xin lỗi anh. Còn làm phiền anh phải đi khắp nơi tìm người, thật sự rất xin lỗi.” Cậu bảo thêm: “Thiếu gia biết anh mở quyền xã, còn lo tặng quà cho anh đấy, chúc mừng rối rít ra. Lần trước anh cưới thêm vợ ở Nam Kinh, cậu ấy hay tin muộn, lúc muốn tặng quà cho anh thì anh đã lại về Thượng Hải mất rồi. Lần này bù đắp lại một thể. Bởi vì còn đưa quà cho bà lẽ, vừa rồi bà cả ở đây nên tôi không tiện nói.”

Mạnh Thanh nhìn cậu một cái rồi nói: “Tam gia nghĩ chu đáo quá, chuyện quyền xã, e là phải đến tháng Mười một Mười hai cơ, bây giờ phải lo chuyện thi toàn quốc ở Nam Kinh cái đã.” Hắn hơi dừng lại, chẳng biết đang nghĩ gì mà đột nhiên nói: “Lễ đầy tháng Đình Ngọc với Ngọc Anh đều không mời tam gia. Chờ bao giờ Phượng Bình sinh, tôi lại mời tam gia đến uống rượu đầy tháng nhé, cậu bảo với tam gia, lúc đó phải mời ngài ấy hưởng quang.”

Đỗ Hâm hơi ngạc nhiên: “Chúc mừng ông chủ Mạnh, đây là có hỉ sao? Ngày đã xong hết rồi sao?”

Mạnh Thanh có chút khó xử, hơi không được tự nhiên mà nói: “Sao sớm thế được? Phải sang năm.”

Đỗ Hâm ồ một tiếng, mặc dù có điều gút mắc nhưng lại không tiện nói gì. Cậu cảm thấy thiếu gia cũng không đến nỗi sẽ từ chối ngay cả điểm lễ nghĩa này, huống hồ ông chủ Mạnh đã bảo là sang năm rồi, dù còn chút gì giữa hai người thì e là đến lúc đó cũng chẳng còn lại gì nữa. Bèn tự chủ trương, đồng ý hộ tam gia luôn.

Lại bởi vì nói đến chuyện quyền xã với thi toàn quốc nên Đỗ Hâm bảo: “Tháng sau thiếu gia cũng có việc về Nam Kinh đấy, bảo muốn dẫn tôi theo. Cuộc thi võ thuật toàn quốc lần này, tôi có thể xem no con mắt rồi!” Cậu nhắc đến chuyện tốt lành ấy thì hơi hăm hở. Cậu hỏi Mạnh Thanh: “Ông chủ Mạnh, anh cũng tham gia thi đấu chứ?”

Mạnh Thanh không ngờ cậu cũng đi, hơi ngạc nhiên hỏi cậu: “Tam gia cũng định đi xem sao?”

Đỗ Hâm hơi khó xử, nhớ đến lời dặn của thiếu gia, bèn nói: “Cậu ấy có việc phải làm, nếu xong việc thì sẽ mau đến xem.”

Mạnh Thanh ồ một tiếng rồi lại yên tĩnh, thoáng nhíu mày.

Đỗ Hâm thấy bối rối trong lòng, bèn hỏi lại hắn: “Đúng rồi, ông chủ Mạnh, hôm nay Đình Ngọc cũng ở đây à? Sao không thấy nó đâu vậy?”

Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới hoàn hồn, đáp: “Đình Ngọc đang ở Nam Kinh, có Phượng Bình chăm sóc. Lần này về, tôi sẽ đưa cả vợ con theo nữa.” Hơi nghĩ rồi bảo thêm: “Nếu cậu muốn đi xem thi thì cứ đến tìm tôi trước là được, tôi dẫn cậu vào, khỏi cần mua vé.”

Đỗ Hâm vội vàng vâng. Chỉ là nghe ý trong lời hắn, thì là sẽ đưa cả vợ bé về gặp Lạc Hồng Hoa, lại nhớ đến lời của nàng lúc ban sáng thì trong lòng không khỏi có chút thương nàng.

Mạnh Thanh chợt nói: “Cậu cũng tranh thủ đi thăm Đình Ngọc chút nhé. Vốn người nó không được khỏe, hôm nay lại khá hơn nhiều, vừa ngoan lại vừa thông minh, làm người ta cưng không thôi.”

Đỗ Hâm đã đi theo Phó Ngọc Thanh nhiều năm, quan tâm đến việc của thiếu gia như việc của mình vậy. Giờ nghe nói có một đứa bé như vậy, chỉ mới nhìn qua ảnh, chưa từng thấy người thật, trong lòng cũng hơi râm ran, nghe hắn nói thế thì vui vô cùng, hỏi: “Thật sao? Vậy thì tôi càng phải đi chứ!”

Mạnh Thanh thấy cậu sốt sắng như vậy, biết cậu vì điều gì, bèn cười: “Cậu mới lớn bằng từng này thì nhìn ra được gì đâu hả?” Rồi cẩn thận cất chiếc khóa bạc vào, nói, “Cái khóa trường mệnh này tôi mang về cho Đình Ngọc đeo đã.”

Đỗ Hâm lại hỏi hắn bao giờ về Nam Kinh, Mạnh Thanh đáp, bởi vì không chỉ có mình hắn mà còn phải đi cùng mấy vị khách trong bang nữa, cho nên hai ngày nữa sẽ phải lên đường đi ngay. Còn bảo, hắn chỉ thi ở phần quyền thuật thôi, cho nên thời gian còn lại đều rảnh, bảo Đỗ Hâm vừa đến Nam Kinh thì hãy đi tìm hắn.

Đỗ Hâm vâng, tò mò hỏi thêm mấy câu chuyện thi thố rồi mới hài lòng quay về.

Đến lúc về, cậu kể lại cho Phó Ngọc Thanh, Phó Ngọc Thanh biết con tim cậu đã bay xa mất rồi, bèn nói: “Ở đây ta cũng không phân thân ra nổi, cậu về trước xem đứa bé kia giùm ta đi, cuối tháng ta về.”

Đỗ Hâm lưỡng lự, sợ anh không có ai phục vụ, Phó Ngọc Thanh bèn bảo: “Bên này ta còn có đám Tú Sơn mà, cậu cứ yên tâm mà về đi.”

Những lời này trái lại lại chọt đúng bầu tâm sự của Đỗ Hâm, cậu nhớ đến lời của Lạc Hồng Hoa mà nghĩ, chưa chắc thiếu gia không thể rời bỏ mình, nhưng mình không thể rời bỏ thiếu gia. Mình mà bỏ Phó gia thì chả biết phải tự lập kiểu gì đây?

Trong lòng ngay tức thì hơi ảo não.

Phó Ngọc Thanh không biết tâm sự của cậu. Ban ngày anh đến công ty, nghe được chuyện của công ty Hối Lợi. Không hỏi thì không biết, hỏi xong thì lại sợ hết hồn. Hóa ra người sập bẫy của Hối Lợi không chỉ có bà Hà với Diệp Thúy Văn, nghe bảo còn có cả một tiên sinh đang lúc vận lên, bởi vì chuyện này mà lỗ mất tích cóp cả đời.
Bình Luận (0)
Comment