Phó Ngọc Thanh không ngờ được chuyện này.
Năm ngoái, bởi vì mua được một con tàu với giá thấp thật sự là một cơ hội ngàn năm có một, thế nên anh phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Nào là đến ngân hàng vay tiền, nào là giải quyết thủ tục cho tàu, nào là mướn thợ thuê người, việc này dồn việc kia.
Hàn Cửu mang tướng mạo hung hãn, tính tình lại dữ dằn, từng đi cùng anh một lần, cảm thấy không hợp lắm nên mới bảo Triệu Ứng Vũ đi cùng. Triệu Ưng Vũ quản lý nhà thổ cho Lạc ngũ gia, mặt mày sáng sủa tươi vui, ăn mặc cũng tươm tất dễ nhìn, cho nên đi theo Phó Ngọc Thanh bàn việc làm ăn thì lại ổn hơn.
Thế nhưng chính Triệu Ứng Vũ cũng nói, thân thủ của hắn không bằng Hàn Cửu, mà là số may hơn. Phó Ngọc Thanh lại thấy rõ ràng, Hàn Cửu suy sụp như thế, chẳng qua cũng chỉ vì cố gắng kiên cường mà thôi.
Khoảng thời gian đó bọn họ đều hiếm khi gặp Hàn Cửu, chẳng ai ngờ sang năm lại nghe được tin ấy.
Phó Ngọc Thanh hay tin thì đã muộn rồi. Ban đầu còn đắn đo rốt cuộc có nên đi đến Mạnh gia không, cảm thấy nếu không được mời thì không nên đi, nhưng cuối cùng vẫn bứt rứt, mới đi hỏi Hàn Cửu trước. Hàn Cửu lại bảo Mạnh Thanh đã về Đông Đài rồi, muốn mai táng Phượng Bình ở đó.
Phó Ngọc Thanh nghe xong thì im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói: “Hóa ra anh ta về rồi…, thế lại cũng tốt.”
Mạnh Thanh đã về Đông Đài, lòng anh có sốt ruột đến mấy nữa cũng chỉ có thể chờ người về rồi mới nói được. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không dằn xuống được, lại hỏi Hàn Cửu: “Vậy bao giờ anh ấy về Thượng Hải?”
Hàn Cửu đâu biết, chỉ đáp: “Anh ấy về thì ít nhất cũng phải ở lại mấy ngày chứ.”
Phó Ngọc Thanh nghe xong lại càng bứt rứt, muốn hỏi thêm mà chẳng biết hỏi gì nữa, đành thôi.
Anh chịu đựng đến qua tháng Giêng, Mạnh Thanh vẫn chưa về, trong lòng càng bất an.
Đi hỏi Hàn Cửu và Đỗ Hâm, hai người cũng không biết chỗ ở của Mạnh Thanh ở Đông Đài. Phó Ngọc Thanh muốn đi hỏi Lạc Hồng Hoa, nhưng lại sợ công cốc, đến lúc xong việc công ty thì dứt khoát tự mình đi thẳng Đông Đài.
Chuyện này anh giấu Hàn Cửu, không dẫn ai theo, với nhà cũng chỉ bảo phải đến gặp Hà Ưng Mẫn có chút việc. Lúc đi, trong lòng anh cứ thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ chuyến này sẽ không thu hoạch được gì. Nhưng nếu hỏi tại sao anh lại đi, chính bản thân anh cũng chẳng biết nữa.
Ngồi một chặng tàu xe đằng đẵng đến Đông Đài, đến đó dò hỏi mới biết, té ra danh tiếng của Mạnh Thanh ở Đông Đài rất vang dội. Tuy Mạnh Thanh hiếm khi về, nhưng hồi xưa hắn bỏ vốn ra xây một ngôi trường tiểu học, còn quyên tuyền sửa cầu xây đền, cho nên ở Đông Đài gần như không ai là không biết hắn.
Chưa kể lần này về, Mạnh Thanh còn đặc biệt chọn một khu đất quý phong thủy tốt, lựa ngày lành để bốc mộ, người hóng chuyện xôm, ai cũng nhận ra hắn. Hắn ở đâu, Phó Ngọc Thanh lân la hỏi một chút trên đường là ra ngay.
Nhà Mạnh Thanh ở cũng không lớn, trông có vẻ đã hơi cũ. Cổng khép hờ, anh đứng bên ngoài, lòng bỗng dưng phát hoảng, mải miết suy nghĩ chẳng biết nên nói gì đây. Đúng lúc đó có một bà lão mang một giỏ cá tới, Phó Ngọc Thanh mừng húm, bèn đi cùng bà vào.
Trong sân không có người, Mạnh Thanh đang dạy Đình Ngọc đánh quyền, một tay bế bé em, một tay nâng cánh tay be bé của Đình Ngọc lên, nghiêm khắc nhắc: “Giơ cao lên chút nữa.”
Dáng Đình Ngọc nhỏ nhỏ, đứng đó cố bắt chước cho thật đúng, chắc là cũng mệt rồi, nhịn đỏ lừ cả mặt, thế nhưng Mạnh Thanh bảo nhóc giơ cao lên, nhóc lại ngoan ngoãn giơ cao lên thật.
Bà lão đưa cá đứng cười trên thềm, bảo Mạnh Thanh với cha hắn đúng là đúc ra từ cùng một khuôn.
Đình Ngọc đang quay mặt về phía họ, bèn kêu một tiếng líu tíu bà Chiêm, trông thấy anh thì mím môi, rõ ràng mặt đầy ý cười, nhưng lại không hề mở miệng.
Mạnh Thanh quay lại thấy anh, lại bất ngờ vô cùng, hỏi thăm sức khỏe của bà cụ trước rồi mới hỏi anh: “Tam gia, sao ngài lại tới đây?”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn hỏi thì hơi ngượng, bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, dạo này tôi đương rảnh, nghe nói ngài về Đông Đài nên muốn đến thăm. Trước đó không báo cho ngài một tiếng, quả thực là mạo muội.”
Anh không dưng chạy đến như vậy thật chẳng ra thể thống gì. Anh cũng không muốn nhắc đến Phượng Bình, người đã mất rồi, nhắc đến làm chi cho càng thương tâm?
Mạnh Thanh lại không hỏi anh có chuyện gì, chỉ bảo: “Xa thế này mà sao tam gia lại đến chứ? Đi đường có mệt không? Vào nghỉ ngơi trước đi đã.” Rồi bảo bà lão: “Thím Chiêm, nhà tôi có khách, thím làm hộ tôi mấy món ngon nhé.” Nghĩ một chút, lại dặn thêm: “Nấu thêm cả mấy bát mì cá nữa.”
Thím Chiêm gật đầu rồi xách cá đi thẳng tới bếp sau nhà.
Mạnh Thanh mời anh vào nhà ngồi, trên bếp vừa mới đun nước nóng xong, thím Chiêm rót hai chén trà mang vào cho hai người uống.
Mạnh Thanh cũng hơi ngượng: “Vùng nông thôn, chỉ có cơm canh đạm bạc thôi, sợ là tam gia ăn sẽ không quen.” Bảo nữa: “Mì cá ở nhà tôi cũng được lắm, tam gia đợi chút nếm thử xem.”
Phó Ngọc Thanh thấy sắc trời đã nhập nhoạng, e là tối nay phải ở lại đây, trái tim lại có chút thấp thỏm, mới nói: “Vậy thì làm phiền.”
Hai người ngồi trong phòng, vừa vặn có thể thấy bóng lưng nho nhỏ của Đình Ngọc, nhất thời yên tĩnh xuống. Phó Ngọc Thanh rất sợ hắn không nói gì, lại thấy hắn một tay bế bé em, bèn hỏi: “Nhóc này tên gì?”
Mạnh Thanh cười, đưa tay nhéo má bé một cái, đáp: “Mới đặt tên húy* thôi, còn tên thật thì vẫn đang chờ tam gia đặt cho nó đấy.”
(*Tên đặt lúc mới sinh.)Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện này, bèn vội vàng nói, “Tôi đã nghĩ ra rồi.” Nhưng dứt lời chính mình lại cũng ngượng, phân bua, “Mấy hôm trước còn bận quá, đến lúc tôi tìm ngài thì mới biết ngài đã đi về rồi.”
Mạnh Thanh nghe anh bảo đã nghĩ ra tên rồi thì rất phấn khởi, bèn bảo: “Vậy để tôi tìm giấy bút, tam gia viết xuống nhé.” Nói tiếp nhưng không đáp ứng.
Mạnh Thanh mang bút mực và cả một tờ giấy đỏ đã cắt gọn gàng tới, trải cẩn thận trên bàn, mời anh động bút.
Phó Ngọc Thanh rất trịnh trọng viết hai chữ “Chấn Ngọc” lên giấy.