Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 208

Trước ánh nhìn của hắn, ngực Phó Ngọc Thanh nóng rẫy lên, bèn nói: “Nào có sao đâu, tôi ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.” Thế mà Mạnh Thanh lại đắp chăn cho anh, nói: “Anh nằm xuống đi đã.”

Mình Phó Ngọc Thanh nóng lạnh liên hồi, ngồi mà váng cả đầu, nghe hắn nói vậy thì ngoan ngoãn nằm duỗi thẳng xuống. Mạnh Thanh dém kỹ chăn cho anh, đoạn đứng dậy toan đi thì anh vội vàng đưa tay ra níu lấy, nói: “Đừng đi!”

Mạnh Thanh sững người, rũ mắt bảo: “Để tôi hỏi chủ thuyền xem có quay lại thành phố được không.”

Phó Ngọc Thanh nóng phừng phừng, thành ra người cũng bắt đầu hàm hồ. Anh rất sợ Mạnh Thanh đưa anh đến thành phố còn mình thì quay về Đông Đài, bèn giữ rịt lấy Mạnh Thanh không buông, hỏi: “Chẳng phải em không cho tôi tới Đông Đài nữa đó sao?”

Mạnh Thanh hơi bực, “Đừng mê sảng nữa, anh đang sốt kìa!”

Phó Ngọc Thanh trông hắn trốn tránh không đáp, bỗng thình lình nói: “Mê sảng ư? Tôi đã bao giờ nói lời mê sảng đâu cơ chứ? Thế nhưng em chưa bao giờ tin, một chữ cũng chưa bao giờ tin!” Anh mang vô vàn nỗi thương tâm, song chẳng biết phải kể từ đâu. Anh đi sai một bước, thành ra mỗi bước sau đó đều sai theo, muốn vãn hồi cũng lực bất tòng tâm.

Anh chưa bao giờ cố gắng nhường ấy vì muốn níu kéo một người, song anh thừa hiểu mình chẳng có sức.

Mạch đập người ấy khẽ giật trong lòng bàn tay anh, dần dần trở nên rõ ràng mạnh mẽ, như thể anh đang nắm trái tim của người ấy, chỉ cần anh không buông ra, nhịp đập mãnh liệt cháy bỏng ấy sẽ chính là của anh.

Phó Ngọc Thanh đau khổ quá đỗi, kìm lòng không đặng khẽ van nài: “A Sinh, đừng đi, nằm với tôi đi.”

Mạnh Thanh sững sượng, nói, “Nhưng người anh nóng thế này!”

Phó Ngọc Thanh vô thức bật cười, đến cả cơn đau dạ dày cũng đã quên mất, bảo: “Sao nóng bằng người em chứ?”

Mạnh Thanh tức thì im bặt, Phó Ngọc Thanh hối hận, bèn nói: “Tôi ngủ một giấc là đỡ ngay, người tôi tôi còn không rõ hay sao?”

Mạnh Thanh lại đưa tay sờ trán anh, thử một hồi mới miễn cưỡng bảo: “Thế thì anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nói nữa.”

Phó Ngọc Thanh khẽ cười, chuyện săn sóc kiểu này, để người này làm có chút vụng về rõ thấy.

Anh lẩm nhẩm: “Tôi không nói nữa.” Anh nghĩ, thế nhưng lòng tôi luôn cầm không đặng mà nhớ em, làm sao đây?

Mạnh Thanh ra ngoài bảo chủ thuyền mau nổ máy, bảo phải đến Nam Kinh sớm, kế đó bưng nước vào, dùng khăn tay của hắn thấm nước rồi lau tay lau mặt cho anh.

Ngọn đèn treo trên thuyền khẽ đung đưa, hoàng hôn ngả bóng xen với bóng hình Mạnh Thanh rơi nơi mí mắt anh, khiến cho người ta mơ màng ngái ngủ, nhưng anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay Mạnh Thanh, không đành lòng buông ra.

Anh nhắm mắt, cả người cũng mê man nặng trĩu. Mạnh Thanh hơi luống cuống vén mớ tóc đẫm mồ hôi khỏi trán hộ anh, lấy thìa đút nước cho anh, để kệ anh nắm cổ tay mình.

Con thuyền bé nhỏ chìm trũng vào màn đêm vắng lặng ken dày, ngỡ như đây là một cõi ngăn cách với thế giới ngoài kia.

Trong cõi ấy chẳng còn ai khác, chỉ có anh và A Sinh. Trong khoảng thời gian chừng như đã ngưng đọng, tiếng nước chảy bên tai sao mà nhẹ nhàng mềm mại, tưởng chăng đoạn đường này sẽ vĩnh viễn như thế.

Anh nghĩ, tôi cũng muốn quên em, nhưng sao mãi chẳng quên được…

Anh nắm tay người ấy, bất tri bất giác thiếp đi.

Trong mơ, người ấy vuốt ve trán anh, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến người ta an lòng hơn tất thảy, nhưng lại tự nhiên như thế, ngỡ như đã chuyện ấy đã xảy ra cả trăm ngàn lần rồi.

Đến nửa đêm thì anh đã khá hơn nhiều. Chắc là uống nước nóng rồi ra mồ hôi nên dạ dày dễ chịu hơn hẳn. Mạnh Thanh thấy anh tỉnh thì bèn sờ trán anh một cái, đoạn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc về đến Nam Kinh, trời hẵng tù mù. Mạnh Thanh đánh thức anh dậy, kế đó gọi một chiếc xe kéo trên bến tàu đưa anh thẳng về nhà.

Phó Ngọc Thanh hiểu chung quy hắn vẫn phải về Đông Đài, chỉ hận bệnh mình không thể nặng hơn chút đỉnh, song không thể mở miệng giữ hắn lại.

Mạnh Thanh chắp tay từ biệt anh: “Tam gia, anh bảo trọng nhé!” Chỉ một lời đơn giản thế thôi, dứt lời xoay đi lên xe, giục phu xe chạy tới bến tàu.
Bình Luận (0)
Comment