Sau khi quay về đường Phúc Hi, biết bao lâu anh không thấy mặt Mạnh Thanh, cũng chẳng biết Mạnh Thanh có nhận được thư của anh không, muốn sai người đi đưa thư mà lại sợ bị anh cả hoặc Diệp Thúy Văn biết, đành nhịn xuống, bụng bảo dạ, chắc đợi thêm mấy hôm nữa là được.
Anh ở nhà dưỡng bệnh làm việc, thực tình phiền vô cùng, Phó Ngọc Hoa nhốt anh ở nhà không cho anh ra ngoài, thứ nhất là vì bệnh của anh, thứ hai là sợ sự tình chưa sáng tỏ, lại còn có mối quan hệ mập mờ đó, cho nên mới không chịu thả anh ra cửa.
Hà Ưng Mẫn ở bên ngoài nghe ngóng mà chẳng được tin tức gì tử tế. Song nghe bảo hình như Dương Thu Tâm đã nói thế này với Trì Ly Sơn với Đường Tố, cô với Phó Ngọc Thanh đã có ước định, bởi vì cô không chịu chung chồng với người khác, cho nên chỉ chờ bao giờ anh ly hôn, hai người sẽ lập tức bí mật kết hôn.
Có lẽ là tại người ta đeo đuổi dai dẳng quá, cô quả thực không chống đỡ nổi, đâm ra mới phải lấy cái ước định trời ơi đất hỡi ấy ra làm lá chắn, cự tuyệt sự theo đuổi của hai tên kia. Với cô, đó vốn là một lời nói dối, thế nên gần như không bao giờ nhắc tới. Với hai người Trì Đường, đó quả thực chẳng phải chuyện đẹp mặt gì cho cam, thế nên cũng chẳng có mấy ai hay.
Phó Ngọc Thanh vốn còn cảm thấy báo chí phao tin rất lạ, sau khi biết chuyện này mới hơi ngộ ra, càng nghi ngờ trận tai ương ngục tù này của mình là do Trì Ly Sơn ban tặng. Anh nhờ người móc nối, mời thẩm phán tòa án quân sự Bộ Tư lệnh Cảnh vệ Đào Chính Lễ một bữa cơm, xong còn hậu tạ bao nhiêu mới dò ra được ít manh mối.
Hóa ra lúc đó có người sai nên Đào Chính Lễ mới bắt anh. Theo ý người đó, đại khái là muốn dùng tội danh phần tử Cộng đảng để giết anh. Hiềm nỗi tên Đào Chính Lễ này tham rượu háo sắc, lại còn có chút thận trọng, từ lâu gã đã biết Phó Ngọc Thanh thân với Hòa Khí Quyền Mạnh Thanh, nên mới không thẩm vấn, chỉ giam anh lại rồi lén lút hé chút phong thanh. Sau đó người nhà họ Phó bôn tẩu khắp nơi, Mạnh Thanh nhờ ngài Đỗ, dinh thự Đỗ gọi một cú điện thoại, nhà Phó lại đưa ra mười vạn tệ, đêm đó gã mới thả người.
Đào Chính Lễ đã say quắc cần câu, nói anh nghe tới đó, bèn cười hềnh hệch vỗ vai anh: “Hồng nhan họa thủy đó, cậu Phó à, cậu nhớ tình cũ, không chịu ly hôn với phu nhân, e là không có duyên với Dương tiểu thư rồi.”
Phó Ngọc Thanh nghe rất rõ, biết tòa án đăng báo thanh minh có lẽ cũng liên quan đến tên đó, chỉ hơi cười, hỏi lại gã: “Cái đó không quan trọng, chân trời đâu chẳng non rờn cỏ*?”
(*Bắt nguồn từ bài thơ “Điệp luyến hoa – Xuân tình” của Tô Thức. Ý tứ: Đời này gì chẳng có, việc gì phải tiếc nuối. Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.)Đào Chính Lễ nghe anh nói vậy, vỗ bàn đánh đét một cái: “Hay! Cậu Phó, cậu nói đúng lắm. Nếu mà cậu sớm nghĩ thông chuyện này thì chúng ta đã khỏi cần uống rượu ở đây rồi.”
Thế là Phó Ngọc Thanh đã hiểu.
Vụ này là một trận tai bay vạ gió, tuy bảo là xảy ra vì Dương Thu Tâm, rốt cuộc vẫn là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội*. Anh chỉ không ngờ được Lý Trì Sơn lại ngang ngược tàn nhẫn đến thế, lại đắc tội phải một nhân vật không thể đắc tội như thế. Nếu không có Mạnh Thanh, e là lần này anh thật sự sống chết khó lường rồi.
(*Gốc là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Xuất xứ từ “Xuân Thu Tả truyện · Hoài Công Thập Niên”, ý nghĩa những người bình thường – thất phu – thường vì sở hữu gì đó quý giá hoặc hơn người – ngọc – mà có thể bị mang vạ.)Anh vẫn thông cảm cho Dương Thu Tâm, cảm thấy cô bị một tên như vậy đeo đuổi, quả thực chẳng tốt đẹp gì, cũng chẳng biết mai này cô phải thoát thân thế nào đây.
Song qua vụ này, về sau tất nhiên anh phải tránh xa cô rồi, có thấy cũng sẽ không gặp.
Mỗi tội không biết đăng báo là chủ kiến của ai nữa đây, làm anh đã đâm lao thì không theo không được, nhất thời không thể kết hôn, chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa.
Có điều sau đận ấy, Dương Thu Tâm cũng không đến thăm anh nữa. Mà lại lén nhờ Triệu Vĩnh Kinh mang một lá thư tới, trong thư áy náy vô cùng, có lẽ cô cũng láng máng nhận ra là cô làm liên lụy đến anh, tuy không có nói rõ, sau cùng vẫn hiểu, là cô thấy hổ thẹn trước anh.
Đối với chuyện của Dương Thu Tâm, Triệu Vĩnh Kinh cũng ảo não vô cùng. Cậu kể cho Phó Ngọc Thanh nghe gia cảnh của Dương Thu Tâm, còn bảo bây giờ cô cũng mắc một ít thói hư tật xấu rồi, chỉ bằng một mình sức cậu thì không ngăn nổi.
Dường như cậu đang tận mắt nhìn cô từ từ lún xuống vũng bún, muốn đưa tay, mà cô đã chẳng còn sức nắm đặng.
Cậu bảo Phó Ngọc Thanh: “Anh biết không? Thu Lộ là cô ấy xúc tiến giúp tôi, thế nhưng mấy bài báo viết trong đó, e là cô ấy còn chẳng đọc nổi một bài nữa. Tôi cảm thấy cô ấy thay đổi rồi, thay đổi quá nhiều rồi. Đôi lúc tôi thậm chí còn không dám đi gặp cô ấy nữa, anh hiểu không?”
Phó Ngọc Thanh muốn hỏi cậu rốt cuộc lòng cậu ôm tình cảm gì dành cho Dương Thu Tâm, phân vân một chặp, cuối cùng vẫn không dám hỏi ra.
Anh không kiềm được mà nhớ tới Mạnh Thanh, nhớ tới bóng lưng vội vã rời đi của người ấy lúc ở bệnh viện, anh nghĩ, A Sinh, em thì sao? Sao em lại không tới thăm tôi?