Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 299

Phó Ngọc Thanh muốn hỏi cô thêm rốt cuộc mấy người đó còn hỏi gì nữa, có điều cô đã khóc như vậy rồi thì sao còn bình tĩnh nổi để mà nghe anh nói chuyện đây? Anh chỉ còn biết lấy khăn tay ra đưa cho cô, ôn tồn an ủi cô.

Anh nghe cô vừa khóc vừa kể đứt quãng mới biết thì ra trong những tấm ảnh ấy mặt mày cô chẳng bao giờ vui đều có một lý do sâu xa cả.

Trì Ly Sơn là một gã trăng hoa thành thói, gã đuổi theo những cô gái xinh đẹp như ong mật đuổi theo hoa, như thể đó là một loại bản năng trời sinh. Ban đầu gã sống chết đòi giành bằng được cô kỳ thực cũng là vì nhan sắc của cô mà thôi. Dẫu gì cô cũng là con nhà trong sạch, là nữ sinh có học thức đàng hoàng, đã vậy lại còn là nữ hoàng màn ảnh tiếng tăm lẫy lừng, dáng dấp thì xinh đẹp, dẫn ra ngoài oách phải biết, có thể lấy cô về làm vợ thì người ghen tị cứ phải gọi là.

Gã bó buộc cô rất khắt khe, trong khi bản thân mình thì ăn chơi đàng điếm bên ngoài, dạy cô hút thuốc phiện, cho cô đi đánh bài cùng các phu nhân tiểu thư, dẫn cô đi nhảy cùng mình, tất cả những cái này đều không sao, cô quen rồi. Nhưng điều khiến cô không thể chịu nổi chính là gã lại để mắt đến Bạch Tuyết Diễm làm cùng hãng phim với cô, cật lực theo đuổi để rồi biến cô thành trò đùa ở hãng.

Tất cả những chuyện này cô đều nín nhịn. Nói cho cùng thì hồi đó cô đồng ý gả cho Trì Ly Sơn là vì quá sợ hãi sự đeo bám và thế lực của gã. Đã không thể trốn thoát, cô như một con côn trùng rơi vào mạng nhện, chịu tầng tầng trói buộc không thể giãy thoát, chỉ có thể tuyệt vọng cam chịu số phận.

Song điều mà cô không thể ngờ được là sau mấy năm héo mòn, cô lại gặp lại Triệu Vĩnh Kinh.

Bữa tiệc vườn hôm ấy là lần đầu tiên cô nhận ra cậu. Cậu thay đổi đến chóng mặt, mặc áo vải giày vải, đeo một cặp kính bình thường, nói chuyện không hề nghe ra chút giọng Thượng Hải nào, hoàn toàn chẳng còn là cậu nam sinh Đại học thánh John mặc Âu phục nữa, thế nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ngay.

Có thể được gặp lại cậu là điều cô nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cậu quay về rồi, lại còn làm nhà báo, cầm theo máy ảnh chụp ảnh cho các minh tinh nữa chứ. Cô biết không có ai biết cậu, không một ai sẽ liên hệ hai con người hoàn toàn khác biệt như vậy với nhau, không một ai biết thân phận thật của cậu. Bọn họ có thể bắt chuyện, có thể tán gẫu mà không một ai nghi ngờ. Trống tim cô đập liên hồi, ngỡ như thứ đã chết trong lồng ngực bỗng chợt sống lại, thế giới xung quanh bỗng có màu sắc, đến cả ánh sáng cũng rực rỡ hơn. Cô chẳng quan tâm tại sao cậu lại quay về, niềm vui sướng ngây ngất mãnh liệt ấy khiến đầu óc cô mê muội, cô chỉ mong được gặp cậu thật mau.

Đến hãng phim, cô tránh có mặt người khác rồi gọi điện thoại yêu cầu đích danh cậu đến chụp ảnh cho mình. Hỏi thăm một nhà báo chẳng tốn bao nhiêu công sức. Song cậu lại giả vờ không biết cô, uyển chuyển từ chối.

Lẽ ra cô nên hối hận. Nếu không phải vì cô khăng khăng như thế thì có lẽ hai bọn họ sẽ chẳng còn xuất hiện cùng một lúc nữa. Cậu cũng sẽ không rơi vào ngục để chịu đày đọa khổ sở nữa.

Nhưng không, cô chẳng cảm thấy hối hận chút nào.

Cô vẫn nhất quyết muốn cậu đến chụp ảnh, nên là rốt cuộc cậu vẫn phải tới. Dường như cô đang đắm chìm trong rượu độc, đã uống một chén rồi là không thể kìm được uống chén thứ hai.

Bọn họ gần như chẳng có thời gian ở một mình, song kể cả thế cô vẫn rất hạnh phúc. Tưởng chừng chỉ có trong một chốc lát ngắn ngủi ấy cô mới thật sự sống lại, mới thật sự là một người có sinh mạng. Tuy cô yếu ớt đến nỗi không thể chịu nổi một đòn đả kích, nhưng con tim cô lại cháy bỏng, dòng máu trong cô lại chảy rần rật, cô cảm thấy mình vẫn đang sống, chỉ có được bằng ấy thôi đã là đủ với cô rồi.

Cô không hề tham lam, cô cũng chẳng dám khát cầu nhiều hơn. Cô chỉ trông mong bọn họ có thể gặp nhau như thế mãi, dẫu chỉ để chụp một bức ảnh mà thôi. Nhưng cuối cùng Trì Ly Sơn vẫn hay tin. Gã không biết Ngô Vận Thiên chính là Triệu Vĩnh Kinh, chỉ là nghe người khác bảo đây là nhà báo chuyên chụp hình cho hoàng hậu màn ảnh. Những lời đồn đại bên ngoài thổi tới tai gã rằng, hoàng hậu màn ảnh chỉ chịu để duy nhất một người chụp ảnh cho mình. Tin đồn lấp lửng này khiến gã nổi trận lôi đình, bèn lập tức gọi điện xử đích danh người nọ.

Nhắc đến lúc đó, Dương Thu Tâm vẫn đau đớn vô cùng, cô khóc không ngừng, trong giọng nói của cô chất chứa cả nỗi oán hận cùng những chất vấn không cam lòng, “Em chỉ mời Vĩnh Kinh chụp ảnh thôi mà, hai bọn em trong sạch, chẳng có gì cả, tại sao phải bắt cậu ấy kia chứ? May mà cậu ấy được thả rồi.”

“Em đã chịu đựng quá đủ rồi, cùng lắm thì chết thôi, cùng lắm thì bị vứt vào bao thả trôi sông thôi chứ gì.” Cô quay lại nhìn anh, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô bỗng cười, “Em là một con người chứ không phải một thứ đồ vật, anh Phó, anh nghe thấy đúng không?”

Phó Ngọc Thanh không dám đáp lời cô. Trước khi đến đây, cô em gái của cô đã bảo anh cô định tự sát nhưng bất thành, lúc đó anh còn chưa rõ nguyên cớ là vì sao, giờ anh đã biết rồi.

Anh muốn khuyên can muốn động viên, song chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

Có lẽ cô đã phải đè nén nỗi lòng quá lâu, bên cạnh chẳng có ai để giãi bày nên giờ cô mới thổ lộ toàn bộ những tâm sự ra như nhụy hoa mới nhú, bao đau khổ, ngọt ngào đều phơi bày trước mắt anh chẳng che đậy.

“Anh có biết Vĩnh Kinh đi đâu rồi không?” cô cầu xin anh, “dù anh không biết thì anh cũng biết ai biết chứ?”

Phó Ngọc Thanh nhìn cô, quả thực không đang tâm đập vỡ niềm hy vọng nhỏ nhoi của cô, “Anh… Anh có thể hỏi chút xem sao…”

Cả người Dương Thu Tâm như sáng bừng lên, cô đứng dậy, xúc động tới múc phát run, “Em phải đi tìm cậu ấy, đúng vậy, em phải đi tìm cậu ấy.”

Phó Ngọc Thanh gượng nói, “Em mà muốn vào nội địa thì em phải cai được cái món kia đi đã…”

Dương Thu Tâm hoảng hốt sờ mặt mình ôi chao một tiếng, gấp gáp nói: “Em sẽ cai, em sẽ cai ngay lập tức! Em nhất định phải cai được!” cô hớt hải lau nước mắt trên mặt, sau đó phấp phỏng dặn dò anh, “anh Phó, anh mà có tin gì thì nhất định phải bảo em nhé, tuyệt đối đừng giấu em đấy.”

Phó Ngọc Thanh không đành lòng nhìn cô, chỉ đáp ứng vội rồi chia tay cô.

Lúc anh đi ra khỏi khu nhà trọ thì thấy Mạnh Thanh đang đứng che ô bên ngoài xe, trời đã tối, chẳng biết đổ mưa từ bao giờ. Mạnh Thanh cầm ô qua che cho anh khiến anh không kìm được trách móc: “Ra làm gì? Sao không chờ trong xe?”

Mạnh Thanh nhìn anh mãi mới đáp: “Cũng có chờ bao lâu đâu mà.”

Phó Ngọc Thanh cúi đầu, thấy giày của hắn cũng bị ướt rồi, đâm ra anh hơi bực, “Lần sau cứ chờ trong xe là được rồi.”

Anh rất hiếm khi dùng giọng ấy nói chuyện, Mạnh Thanh hơi ngưng lại rồi mở cửa xe ra. Anh chui vào bảo tài xế chạy đến nhà hát lớn. Mạnh Thanh vào xe mà không nhìn anh, chỉ nói: “Tam gia, đừng đi nữa, muộn thế này rồi, hay là về ăn cơm đi.”
Bình Luận (0)
Comment