Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 47

Sau nửa đêm, trại tạm giam trở lạnh, Phó Ngọc Thanh đi tới đi lui như một con thú bị nhốt chuồng, cộng thêm suy nghĩ quá độ dẫn đến kiệt sức, cuối cùng anh đành ngồi xuống, đương lúc hoang mang lo sợ thì nghe thấy tiếng động. Chẳng bao lâu sau, có hai người một trước một sau đi vào, người dẫn đầu tuổi đã cao, thoạt nhìn có vẻ là tuần trưởng, tay cảnh sát đi đằng sau cung kính mở cửa ra, tuần trưởng không buồn nhiều lời với anh mà hỏi luôn: “Thưa ngài, cô gái nhảy bị bắt cùng ngài đó, ngài có quen không?”

Phó Ngọc Thanh cẩn thận đáp: “Thưa tuần trưởng, cô ấy là người quen của tôi ở vũ trường Hoàng Hậu, bọn tôi chỉ nhảy cùng nhau, ăn bữa cơm, kết bạn qua lại thôi, chuyện này rất nhiều người có thể làm chứng.”

Tuần trưởng cười khẩy, “Thật à? Cô này tên là ‘Trịnh Linh Lệ’, rất bị tình nghi là Cộng sản đấy!”

Phó Ngọc Thanh chẳng tin, Cộng sản là gì anh từng nghe tới rồi, công nhân thỉnh thoảng bãi công một hôm, học sinh thỉnh thoảng bỏ học một bữa chứ gì nữa? Trịnh Linh Lệ rành rành là một cô nàng yểu điệu mong manh, đi trên đường gặp đồng nát còn phải tránh sang một bên, che mũi nũng nịu kêu: “Gớm chết.”

Người như vậy chẳng giống Cộng sản tí nào, mà giống các bà các tiểu thư trong tiểu thuyết tân thời hơn. Nhưng ngay lúc này anh không thể biện hộ giùm cô được, đành nói: “Thì ra là vậy à? Tôi không nhìn ra đâu đấy.”

Tuần trưởng hỏi: “Cô ta nói ngài là Phó Ngọc Thanh, em trai của tổng giám đốc công ty diêm Lợi Hoa Phó Ngọc Hoa?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ chuyện lại chuyển hướng sang mình, anh thật sự không đoán được ông tuần trưởng này có ý gì, bèn cẩn trọng đáp: “Ngại quá, Phó Ngọc Hoa đúng là anh trai tôi.”

Thanh tra đột nhiên biến sắc, đập bàn đánh ruỳnh một cái, gân cổ: “Dóc tổ! Phó Ngọc Thanh là ai, anh giả mạo được à? Anh ta là ân nhân cứu mạng của ông chủ Mạnh đấy, anh tưởng lôi tên anh ta ra là có thể phủi mông bỏ chạy đấy phỏng!”

Ông ta làm Phó Ngọc Thanh sợ hết hồn, nhưng anh không biết phải nói gì mới được nữa, tim đập bình bịch như trống dồn, lòng âm thầm than khổ.

Tuần trưởng ra oai xong lại chậm rãi ngồi xuống, móc mỉa: “Anh bảo anh là ngài Phó, thế anh có bằng chứng gì!”

Phó Ngọc Thanh hơi ngớ ra, cái này còn đòi bằng chứng nữa ư? Anh cười khổ: “Cái này ấy à, nếu quan lớn cho phép tôi được gọi một cuộc về nhà, hỏi một cái là ra ngay thôi.”

Nhưng tuần trưởng lại cười khẩy: “Anh nghĩ muốn gọi điện thoại là gọi được ngay chắc?” ông ta hỏi anh: “nếu anh là ngài Phó thì anh có thể nói cho tôi sự tình vụ bắt cóc trước, cục cảnh sát bọn tôi có hồ sơ lưu trữ, nếu khớp thì tốt thôi, còn nếu không khớp, anh chắc chắn là Cộng sản!”

Phó Ngọc Thanh rất khó hiểu, đành phải thuật lại lần nữa câu chuyện bịa đã chuẩn bị xong xuôi với Mạnh Thanh, thanh tra cười nhạt mấy lần, nhưng lại hỏi rất cặn kẽ vào chi tiết. Câu nào của ông ta cũng sắc hiểm, toàn đánh vào những điểm mấu chốt, Phó Ngọc Thanh qua loa lấy lệ đôi lần thì sực nhớ ra Đới Thắng Vinh là trưởng phòng thanh tra của Bộ Tư lệnh Cảnh vệ Thượng Hải, anh không khỏi cảnh giác, lòng càng thêm sốt ruột, lưng vã mồ hôi. Anh bèn quyết định đánh cược một phen, ra sức ôm ngực, đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra đằng sau.

Tay cảnh sát đứng đằng sau thanh tra hoảng hồn, tức tốc sải bước tới túm anh lại.

Anh ở trong trại tạm giam nguyên nửa đêm, vừa sợ vừa hoang mang, thành thử sắc mặt vốn đã hơi xanh xao, tay cảnh sát luống cuống day anh, thấy anh không cử động thì bèn đưa tay véo nhân trung anh.

May mà Phó Ngọc Thanh đã chuẩn bị sẵn, anh nghiến chặt răng giả vờ phát bệnh, chứ không thì sao chịu thấu. Tuy thế nhưng làm vậy vẫn đau đến mức muốn đánh người.

Tay cảnh sát trẻ tuổi hơi sợ, nhỏ giọng xì xầm: “Làm sao bây giờ, có nên gọi bác sĩ tới không? Nhỡ tên này mà có mệnh hệ gì thì toi đấy.” Tuần trưởng tức muốn hộc máu, đè giọng: “Toi cái rắm! Cậu lảm nhảm cái gì đấy! Kéo hắn lên giường đã!” nhưng nghĩ cũng hơi sợ, ông ta bèn đưa tay sờ dưới mũi anh rồi mới nhẹ nhàng thở ra, vờ nói: “thế gọi một cuộc cho nhà Phó xem có phải là ngài Phó không.” Đoạn hơi do dự, còn bồi thêm: “Cậu cứ xoa ngực cho hắn đi đã!”

Phó Ngọc Thanh được hai người nâng lên giường, tay cảnh sát xoa ngực anh loạn xạ, Phó Ngọc Thanh bị hắn xoa tới nỗi muốn chửi người, song chỉ có thể giả vờ thở dịu lại, lúc này cảnh sát mới lấy một tấm chăn mỏng dính đắp lên rồi theo tuần trưởng ra ngoài, bỏ anh một mình ở đấy.

Phó Ngọc Thanh không thể dậy được nên đành phải giả vờ nắm ốm ở đó. Giờ anh đã nhận ra vụ này tuyệt đối không phải vì nghi ngờ anh là Cộng sản, anh nhớ lại lời của Diệp Hãn Văn, e đây đều là do Đới Thắng Vinh gây nên. Làm sai nên có tật giật mình, anh cảm thấy Đới Thắng Vinh đã biết vụ bắt cóc có điểm khuất tất nên mới bố trí màn thẩm vấn này. Anh nghĩ mà hãi không thôi, cảm thấy mình hồi trước đúng là quá thiếu sáng suốt, cho dù Lục Thiếu Kỳ có cậy quyền cậy thế bắt nạt thì anh cũng chỉ nên vui vẻ chắp tay dâng cái nhà kia ra là được rồi, còn đỡ hơn gặp phải lắm chuyện thế này, thu vén kiểu gì bây giờ!

Anh cứ nằm đó, chẳng biết qua bao lâu thì nghe thấy có người vội vã đi tới từ xa. Anh giật mình vội vàng giả vờ ngủ, chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng mở khóa, Mạnh Thanh phẫn nộ: “Sao vẫn còn khóa!”

Tay cảnh sát hoảng lên, ấp úng: “Chúng tôi không biết ngài ấy là ngài Phó, sợ ngài ấy là Cộng sản…”

Mạnh Thanh ngay lập tức nổi giận mắng: “Nếu ngài ấy là Cộng sản thì tôi cũng là Cộng sản à? Tôi không vào Hội Cộng tiến[1] đấy, thế cũng coi là Cộng sản hả?”

1.

Tay cảnh sát nào còn dám hó hé gì nữa, chỉ cuống cuồng mở cửa, Mạnh Thanh vừa sốt ruột vừa giận đi vào, thấy anh nằm ở đó thì kinh hãi thốt lên: “Cái gì thế này!” hắn đưa tay sờ trán anh, chắc là thấy lạnh nên giận quá cả người run lên, khiêng anh dậy toan nâng ra ngoài. Tay cảnh sát chìa tay định giúp thì Mạnh Thanh gắt: “Cút!”

Tay cảnh sát chạy ra mở cửa cho hai người, run như cầy sấy, thấy bọn họ ra ngoài rồi mới khẩn khoản: “Ông chủ Mạnh, tôi thật sự không biết là ngài Phó…”

Mạnh Thanh nhịn cơn giận, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cô gái kia lai lịch thế nào? Nếu là Cộng sản thì chuyện hôm nay anh cũng đừng có để lộ cho người khác, đừng bảo tam gia quen cô ta! Hiểu chưa!”

Cảnh sát đáp liên tục: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ!”

Mạnh Thanh ra ngoài được hai bước thì lại quay lại bảo thêm: “Nếu cô ta là Cộng sản thật, bên ngoài không được dùng tên ở vũ trường của cô ta, không được công bố cô ta tới vũ trường nào, anh rõ chưa!”

Tay cảnh sát hơi sửng sốt, gật đầu như bổ tỏi, luôn mồm nói: “Sẽ không sẽ không, sẽ không để cô ta có dính líu gì đến ngài Phó đâu!”

Một tay Mạnh Thanh ôm eo Phó Ngọc Thanh, tay kia rút ví ra ném cho cảnh sát, nói: “Nhớ rõ lời tôi.”

Tay cảnh sát vừa mừng vừa sợ, vội vàng nhặt lên, đáp như con vẹt: “Nhớ rõ nhớ rõ rồi! Tôi đã ghi nhớ không quên một chữ ông chủ Mạnh nói với tôi!”

Lúc này Mạnh Thanh mới nửa đỡ nửa kéo anh ra khỏi trại giam, Phó Ngọc Thanh bị hắn ôm rất chặt, cảm thấy tư thế này kỳ lạ quá, nhưng anh lại không thể tỉnh dậy nên chỉ còn nước gồng mình chịu đựng. Rồi anh thắc mắc, không phải bảo gọi điện cho nhà mình sao, sao người tới lại là hắn?

Mạnh Thanh đi xe kéo đến, vừa lên xe hắn đã sốt sắng bảo phu xe tới phòng khám Tây ở Tô giới Anh, Phó Ngọc Thanh thấy hắn khẩn trương quá trời thì thật sự không giả vờ nổi nữa, đành phải ngồi dậy, áy náy nói: “Ông chủ Mạnh, thật ra không cần đâu, tôi không sao.”

Mạnh Thanh ngỡ ngàng, vội vàng buông lỏng tay ra, dường như không biết phải đặt tay ở chỗ nào, mặt đỏ bừng, thấy sắc mặt anh bình thường, hắn mới trách: “Tam gia, ngài tỉnh lúc nào vậy, sao không kêu một tiếng?”
Bình Luận (0)
Comment