Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 58

Mạnh Thanh mặc một bộ áo lụa màu xanh lá, tay cầm chiếc mũ phớt màu vàng nhạt, đi tới từ phía bên kia đường, đứng yên trước mặt anh, bối rối nói: “Tam gia.”

Phó Ngọc Thanh thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng mơ hồ hiểu nguyên nhân, lại không thể không giả ngây mà cười: “Ông chủ Mạnh đến, sao không nói với tôi một tiếng? Lẽ ra vừa rồi có thể cùng tiễn Lạc cô nương rồi.”

Mạnh Thanh cười gượng rồi mới nói: “Tôi sợ tam gia bận, đành ngồi chờ ở đây, định đợi ngài ra để cùng tới Di Viên.” Dừng lại một chút rồi nhìn thẳng lên, rốt cuộc mới hỏi: “Hoa Hồng đến tìm tam gia à?”

Phó Ngọc Thanh tự hỏi, chẳng biết hắn đợi ở đây bao lâu rồi? Không khỏi nhìn hắn lần nữa, Mạnh Thanh cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người dừng lại trên mặt đối phương, Mạnh Thanh tức thì cuống lên, vội vàng quay đi. Tuy Phó Ngọc Thanh muốn từ từ xa cách với hắn, nhưng thấy hắn như thế, lại không nhịn được mà mỉm cười, nói: “Đúng vậy, là vì chuyện kho hàng ở bến tàu. Lúc trước tôi nhờ cô ấy, cổ giúp tôi tìm mấy chỗ, đến đây hỏi tôi một chút, thật ra chuyến này vất vả cô ấy quá, tôi còn bảo, cũng có điện thoại, gọi một cuộc tiện hơn nhiều chứ.” Nói tới đó thì Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà muốn bội phục chính mình.

Mạnh Thanh ồ một tiếng, như có điều suy tư mà nói: “Nếu tam gia muốn hỏi cái này thì cô ấy rõ hơn tôi. Nhưng tôi cũng có thể hỏi thăm giúp ngài.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Chỉ là không biết tam gia muốn dỡ hàng ở đâu?”

Phó Ngọc Thanh nào ngờ mình chỉ thuận miệng mấy câu, người này lại coi như thật, bèn vội vàng nói: “Tôi hẹn ngài ăn cơm mà, những chuyện này để ăn xong hẵng nói.”

Mạnh Thanh xấu hổ, hỏi anh: “Có phải tam gia đang vội không?” Lại nói, “Ngài không cần lo cho tôi, tôi không vội, đợi trong xe cũng được.”

Phó Ngọc Thanh cười: “Vội cái gì? Ngài mà không đến thì tôi cũng chuẩn bị phải đi mà, mãi mới tiễn được Lạc cô nương đấy.”

Mạnh Thanh không nhịn được cười, hỏi: “Hồng Hoa nói gì vậy? Tam gia lại nhất định muốn tiễn cô ấy về thế?”

Lòng Phó Ngọc Thanh vừa động, nói ngay, “À, cô ấy nói tầm phào chút thôi. Cổ bảo tôi và ngài rất thân nhau, còn bảo nếu cổ là đàn ông mà có người anh em như ngài thì chẳng cần cưới vợ nữa,” mặt Mạnh Thanh hơi đỏ, vội vàng nói: “Cô ấy toàn nói bậy vậy thôi, tam gia đừng nghe nhé.” Phó Ngọc Thanh nói ngay: “Ngài cũng thấy lời này của cô ấy buồn cười hoang đường đúng không? Anh em là anh em, vợ là vợ, sao có thể giống nhau được?”

Mạnh Thanh thoáng trầm mặc, một lúc lâu sau mới gian nan nói, “Tam gia nói phải.”

Phó Ngọc Thanh thấy sắc mặt hắn ảm đạm, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn quyết tâm nói thêm: “Nhắc đến chuyện này, tôi vốn tưởng ông chủ Mạnh cùng…, hóa ra là tôi hiểu lầm. Ngài ở Thượng Hải đã mấy năm, cứ một mình cũng không tốt, cũng chẳng biết bao giờ thì ông chủ Mạnh định cưới vợ sinh con? Tôi còn muốn tặng một phần quà thật lớn đấy.”

Mạnh Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, Phó Ngọc Thanh không dám nhìn hắn, lại biết ánh mắt sáng rực của hắn vẫn luôn chú mục vào mình.

Mạnh Thanh hỏi anh, “Tam gia thì sao? Hồng Hoa đẹp như thế, tam gia cũng không thích sao? Rốt cuộc tam gia thích kiểu người gì?” Hắn dừng lại một chút, mới thấp giọng nói: “Bao giờ tam gia thành thân? Tôi nghe nói tam gia có người trong lòng, cũng chẳng biết có phải hay không?”

Phó Ngọc Thanh cười nhưng không đáp, nhìn nhìn chiếc đồng hồ quả quýt rồi nói: “Ông chủ Mạnh, ngài đợi tôi một lát, tôi xuống ngay đây.”

Nói xong quay vào công ty ngay, lúc lên lầu còn hơi do dự, đứng lại, cúi đầu nhìn ra phía ngoài. Dưới lầu có mấy cây long não đại thụ, thân cao tán dày, phủ bóng lên tòa nhà. Anh đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, nhìn ra ngoài ô cửa kính. Mạnh Thanh là người luyện võ, chỉ tùy ý đứng ở đó cũng vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, khí khái bức người.

Cứ như cảm nhận được ánh mắt anh, Mạnh Thanh ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, lồng ngực Phó Ngọc Thanh giật bắn lên, không khỏi lui về sau một bước, lòng bàn tay túa mồ hôi.

Anh biết Mạnh Thanh đang đứng dưới nắng, đương nhiên không thể nhìn thấy anh, nhưng trong chớp mắt ấy, chẳng biết tại sao, lại cảm thấy hắn nhìn thấy rõ ràng.

______________________
Bình Luận (0)
Comment