Lúc này chú Cảnh mới kể lại hết chân tướng sự tình.
Nguyên lai là Đỗ Hâm có một ông anh họ, tên là Hứa Chính Vinh, hơn cậu bảy tuổi, vốn làm thuyền công ở Thượng Hải, mấy năm trước lúc công nhân làm loạn bãi công, hắn ta cũng theo vài lần, sau đó nghe nói bị xưởng đóng tàu đuổi việc, không rõ tung tích, có đồn là bị nhốt trong nhà lao, cũng có đồn là bị quân cảnh đánh chết.
Mẹ Hứa Chính Vinh tuổi đã cao, chẳng biết hay tin từ đâu mà ngã bệnh nặng, chờ hơn nửa năm thì rốt cuộc không qua nổi. Lúc nhỏ Đỗ Hâm được bà nuôi lớn, biết bà mất nên về quê thay bà lo toan hậu sự.
Sau khi xong xuôi tang sự, chú Cảnh sợ cậu thương tâm quá nên không cho cậu về Thượng Hải, để cậu ở lại Nam Kinh một thời gian. Vừa lúc phó giám đốc xưởng dệt gọi điện tới. Vốn là Phó Ngọc Thanh bảo hắn gửi bạc trắng đến nhà, hắn bảo có người Nhật đến xưởng, tạm thời chưa đi được, tiền để trong xưởng lại không yên tâm, cho nên đã bảo người trong nhà mau đến lấy. Chú Cảnh ngay lập tức bảo Đỗ Hâm dẫn hai người tới lấy.
Nào ngờ trên đường về, ba người bọn họ gặp cướp. Đỗ Hâm bị đánh bầm dập cả mặt mũi, dẫn người đến đồn cảnh sát báo án. Lúc về kể lại chân tướng sự tình cho chú Cảnh, chú Cảnh sinh nghi ngay, bèn bảo người đến xưởng dệt theo dõi tên phó giám đốc kia, cho cả người đến theo dõi nhà hắn.
Vốn cứ tưởng chuyện này cảnh sát cũng sẽ không tận tâm, nào ngờ lúc tám chín giờ tối, một toán cảnh sát kéo tới, không biết nghe được chuyện Đỗ Hâm và Hứa Chính Vinh từ đâu, lục soát nhà một hồi, bọn họ tìm được một tờ chứng từ Hứa Chính Vinh gửi tiền cho Đỗ Hâm lúc ở Thượng Hải, ngay tức thì công bố cậu “Cùng Hứa Chính Vinh quan hệ phỉ thiển, dính líu Cộng đảng”, bắt cậu đi.
Chú Cảnh nào ngăn được, giận đến suýt ngất. Hôm nay gọi điện cho anh, chính là để nói chuyện này.
Phó Ngọc Thanh nghe xong thì rất chấn động, những việc này xảy ra liên tiếp nhau, thật sự bất thường.
Anh bình tĩnh lại, bảo chú Cảnh đừng nóng. Cúp máy, trước tiên nhanh chóng gọi cho Diệp Hãn Văn, bảo hắn đến ngay đồn cảnh sát hỏi xem rốt cuộc chuyện là thế nào.
Diệp Hãn Văn nghe anh nói xong thì cũng rất sửng sốt, bảo: “Chuyện này vừa lớn vừa bé, giờ quan trọng nhất chính là tìm người làm chứng, nói Đỗ Hâm chưa bao giờ có hành vi phản động, nộp tiền bảo lãnh sớm nhất có thể, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Phó Ngọc Thanh hỏi hắn: “Cần tớ về không?”
Diệp Hãn Văn hơi do dự: “Chuyện này quái quá, bình thường cậu cũng chẳng đắc tội ai, ở Nam Kinh dù sao cũng có chút mặt mũi, sao lại vô duyên vô cớ bắt người của cậu chứ? Cậu cứ ở Thượng Hải đi đã, đừng về, để tớ đi hỏi thăm xem.”
Phó Ngọc Thanh cúp máy, chỉ cảm thấy đáy lòng rét run. Mấy vạn đồng bạc trắng cứ thế biến mất, lại còn một người trưởng thành đang sống sờ sờ bị nhốt trong cục cảnh sát, anh nhớ lại chuyện mấy hôm trước, trong lòng nghĩ giống chú Cảnh, cảm thấy là do tên phó giám đốc kia giở trò, thông đồng với người ngoài, cướp đi chỗ tiền này.
Chỉ là chuyện Đỗ Hâm bị bắt, thật sự anh nghĩ trăm lần cũng không ra. Theo lý, một người giữ thuyền nhỏ bé, cho dù có là Cộng sản thật, bên Thượng Hải bắt còn chưa nói, tại sao Nam Kinh cũng gấp gáp nhìn chằm chằm như vậy?
Hoặc là Hứa Chính Vinh này là một nhân vật quan trọng trong Cộng đảng, vậy thì lại càng khó giải quyết. Nhưng nếu không phải, đây là có người trăm phương nghìn kế muốn lợi dụng anh.
Sống lưng Phó Ngọc Thanh rét run, đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ một lát, lại gọi cho một người bạn cũ ở Nam Kinh, tên là Tô Phụng Xương, người của đảng bộ tỉnh Giang Tô, nghe anh kể tỉ mỉ xong bèn hỏi: “Bình thường cậu ta làm gì? Có tư tưởng xích hóa* gì không?”
(*Xích là đỏ, màu của Cộng sản.)Phó Ngọc Thanh thề với trời: “Đến chữ cậu ấy còn không biết, cả ngày đi theo tôi, ngoại trừ vũ trường thì chỉ có rạp chiếu phim, sao lại có tư tưởng xích hóa được?”
Tô Phụng Xương ngáp một cái, hình như vừa mới hút thuốc, tinh thần uể oải: “Vậy cậu sợ cái gì, không sao không sao. Tôi gọi điện hỏi thăm hộ cậu một chút, cậu không cần phải nóng.”
Phó Ngọc Thanh nghe gã nói vậy, cứ như vừa uống thuốc an thần thì nghĩ, kia chắc là muốn tống tiền, lại gọi điện về Nam Kinh, hỏi tiền mặt trong nhà có thể lấy ra bao nhiêu, trong lòng âm thầm chuẩn bị.
Lúc Diệp Hãn Văn gọi điện lại thì đã là đêm, cũng rất khó hiểu, nói với anh: “Có lẽ không phải vì tiền đâu, tớ nghe nói là có Cộng đảng tự thú, tự tay viết lời khai, bên trong có tên Đỗ Hâm.”
Phó Ngọc Thanh nghe mà không tin nổi, thật sự tức đến nỗi muốn bật cười, nói: “Tớ lừa cậu làm gì, cậu ta mà Cộng đảng cái gì? Nếu cậu ta mà là Cộng đảng thì tớ chính là chủ tịch chính quyền Giang Tô!”
Diệp Hãn Văn ngẫm nghĩ rồi nói: “Để tớ nghĩ cách.” Phó Ngọc Thanh hơi do dự, lại kể chuyện bị bắt một đêm ở cục cảnh sát Thượng Hải cho hắn, Diệp Hãn Văn nghe xong thì thốt lên: “Không ổn rồi, sợ là có người muốn chỉnh cậu đấy.”
Chuyện đã đến nước này, Phó Ngọc Thanh cũng không có gì để giấu nữa, đành nói: “Ban đầu tớ đoán là Đới Thắng Vinh giở trò quỷ, nhưng cũng không đúng.” Lại hỏi hắn, “Lần trước cậu bảo Lục Thiếu Kỳ bị gãy tay hả?”
Diệp Hãn Văn nói: “Đúng rồi, nói là tay phải không dùng được, nghe đâu còn mời cả bác sĩ Đức đến giải phẫu mà cũng không khỏi.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì một hồi lâu, Diệp Hãn Văn hiểu ý anh, bèn nói, “Cậu cảm thấy Lục gia tính món nợ này lên đầu cậu à?”
Hồi lâu sau Phó Ngọc Thanh mới đáp: “Cậu hỏi giúp tớ một chút, nếu không được thì tớ về Nam Kinh một chuyến.”
Diệp Hãn Văn cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn trấn an anh: “Chắc không đến mức đấy đâu, ông ta đường đường là ủy viên ban chấp hành trung ương, so đo chuyện này với cậu làm gì? Vả lại đấy là do hắn ta theo riết cậu đấy chứ, đâu liên quan đến cậu đâu?”
Phó Ngọc Thanh thầm kêu khổ trong lòng mà nghĩ, liên quan cực lớn thì có.
Lục Chính Hãn này tính tình dữ dằn, nói một không hai, cho nên mới nuôi ra một đứa con trai ngang ngược như vậy, Lục Thiếu Kỳ vì chuyện bắt cóc mà hỏng cả tay, chỉ sợ Lục Chính Hãn thật sự muốn tính món nợ này lên đầu anh.
Đới Thắng Vinh e là cũng nghi ngờ vụ bắt cóc có điều bất thường, cho nên mới tìm người động chân động tay bắt anh hỏi chuyện.
Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh cảm thấy sự tình không ổn, ban đêm trằn trọc mãi không ngủ được, đến sáng mới lim dim được một lát.
Kết quả giữa trưa hôm sau, Tô Phụng Xương gọi điện tới, vừa mở miệng đã không khách khí bổ thẳng một câu: “Cu em, cậu đắc tội người ta rồi.” Nói gã nghe được tin, Đỗ Hâm đã bị chuyển đến nhà tù của Bộ Tư lệnh Nam Kinh.