Anh nói bâng quơ vậy thôi, Mạnh Thanh chỉ cười khổ, tự giễu mà nói: “Tôi chỉ sợ mình đến nhiều quá, làm phiền tam gia.”
Con tim Phó Ngọc Thanh nhảy dựng lên mà nghĩ, bộ hắn biết lúc đó mình trốn hắn sao? Nhưng không thể thật sự hỏi được, đành cười: “Nếu nói vậy, lúc về tôi phải đến thăm ông chủ Mạnh thường xuyên mới được.” Sau đó nói, “Học quyền ấy à, tôi thật sự không có thiên phú, không học nổi. Nếu ông chủ Mạnh không chê, thật ra tôi muốn theo ông chủ Mạnh lên miếu thắp hương bái Phật cơ.”
Mạnh Thanh nhìn anh rồi mới nói: “Nếu tam gia có hứng thú, tôi sẽ đi cùng tam gia.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Tam gia, nếu đã hẹn gặp vị Lục công tử kia tối nay thì tôi có một lời, không biết có nên nói hay không.”
Phó Ngọc Thanh mời hắn nói.
Mạnh Thanh nói: “Lần trước hắn giả danh Phó gia, bắt tam gia đi trước mặt tôi, lòng tôi vẫn luôn vô cùng áy náy, cảm thấy hổ thẹn với tam gia. Tối nay tam gia hãy để tôi ngồi cạnh, nếu có chuyện gì, tôi cũng có thể chống đỡ giúp tam gia.”
Phó Ngọc Thanh cười đôi tiếng rồi nói: “Được, nhưng tính cậu ta dữ lắm đấy, có nói gì thì ông chủ Mạnh cũng đừng quá để bụng nhé.”
Mạnh Thanh gật đầu đáp ứng, cũng chẳng biết có thật sự để tâm đến lời anh nói hay không.
Phó Ngọc Thanh nghĩ đến buổi tối phải gặp Lục Thiếu Kỳ thì trong lòng có chút bất an.
Nào ngờ đến khi thật sự nhìn thấy Lục Thiếu Kỳ, lại khác xa so với anh tưởng tượng.
Giờ Lục Thiếu Kỳ nhậm chức ở Bộ Tư lệnh, lúc đến dự tiệc chưa thay sang quần áo bình thường mà vẫn mặc nguyên quân phục. Gã đến sớm, nhóm Phó Ngọc Thanh vừa đến tửu lâu đã thấy bồi bàn bảo Lục Thiếu Kỳ đang chờ, rất bất ngờ.
Lên đến lầu hai, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên Lục Thiếu Kỳ đã ngồi bên cạnh bàn bát tiên*, chán chường chờ bọn họ.
(*Một loại bàn cho tám người.)Thấy bọn họ đi vào, Lục Thiếu Kỳ miễn cưỡng đứng dậy, gật đầu với Tô Phụng Xương, chào hỏi, sau đó bảo Phó Ngọc Thanh: “Lâu rồi chưa gặp.”
Tướng mạo gã vốn đã hơn người, giờ mặc quân phục, lại còn đeo găng tay, cười biếng nhác như vậy, lại có chút phong tình khác lạ, khiến Phó Ngọc Thanh hơi ngẩn người.
Nếu không phải hiểu rõ tính tình của gã, thật sự Phó Ngọc Thanh sẽ hơi không nhịn được mà động tâm. Lục Thiếu Kỳ tự mình ngồi vào chỗ, vẫn không hề dời mắt khỏi anh, nói: “Sao không ngồi?”
Lục Thiếu Kỳ kéo ghế bên kia đến gần, nếu ngồi thế này, hai người sẽ ngồi ngay cạnh nhau.
Nhưng Phó Ngọc Thanh cũng không thể cứ tránh hắn được, đành đơn giản ngồi xuống. Khóe môi Lục Thiếu Kỳ cong lên, lộ ra nét cười, không hề để ý đến người khác mà chỉ lo nói chuyện cùng anh, thấp giọng hỏi: “Thư tôi viết cho anh, anh đọc hết chưa?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn có vẻ cũng không phải thực sự tức giận, bèn giả vờ không biết, cũng thấp giọng hỏi ngược lại: “Cái gì cơ, cậu còn viết thư cho tôi á? Gửi đi lúc nào vậy?”
Lục Thiếu Kỳ không vui: “Lúc về Nam Kinh ngày nào tôi chẳng viết thư cho anh, bộ anh chưa nhận được bức nào hả?”
Phó Ngọc Thanh không dám giằng co chuyện này với gã, bèn nói: “Đủ người rồi, ăn đi thôi?”
Lục Thiếu Kỳ cười lạnh một tiếng: “Tối nay cũng không phải anh làm ông chủ, anh mời mọc ân cần thế làm cái gì?”
Mạnh Thanh ngồi cạnh Phó Ngọc Thanh, Tô Phụng Xương ngồi cạnh cả Lục Thiếu Kỳ lẫn Mạnh Thanh, thấy gã nói thế, bèn bảo: “Đúng rồi nhỉ? Lục công tử khăng khăng đòi làm ông chủ chính là vì muốn ôn chuyện với cậu đấy. Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với ông chủ Mạnh, nhờ tiệc của Lục công tử mà cả hai đều không trễ việc rồi.” Nói xong thì bật cười sang sảng.
Chiều gã đã hút đủ thuốc, giờ gã đang rất có tinh thần, hào hứng nói.
Lục Thiếu Kỳ ồ một tiếng, liếc Mạnh Thanh một cái rồi bảo Phó Ngọc Thanh: “Tôi bảo nhé, đây trông không giống người bên cạnh anh.”
Sắc mặt Mạnh Thanh thoáng biến, lúc này món nguội được bưng lên. Phó Ngọc Thanh nhìn lướt qua, cười nói: “Sao toàn món cậu thích ăn vậy?” Hai người bọn họ ngồi sát nhau nhất, đè giọng nói chuyện gần như đang thì thầm, chẳng biết có ai nghe được không.
Lục Thiếu Kỳ không đồng tình, nhỏ giọng nói: “Món anh thích từ từ sẽ lên.” Lại hơi đắc ý bảo Tô Phụng Xương: “Tôi đã bảo anh rồi, tôi với Phó Ngọc Thanh làm gì có xích mích gì đâu, anh tin chưa?”
Tô Phụng Xương cười như không cười mà nói: “Vậy hả, giờ tôi mới biết đấy.”
Lục Thiếu Kỳ quay qua nhỏ giọng hỏi anh: “Thư của tôi, thật sự anh không hề nhận được một bức nào sao?”
Phó Ngọc Thanh nào dám bảo nhận được, lắc đầu nói: “Thật sự chưa từng mà.” Rồi hỏi gã: “Lần này tôi về, nghe người ta bảo tay cậu bị thương, giờ đỡ chưa?”
Lục Thiếu Kỳ liếc anh: “Anh nghe ai bảo?”
Phó Ngọc Thanh gượng gạo đáp: “Tôi đang hỏi mà, cậu còn quan tâm ai nói làm gì?”
Lúc này Lục Thiếu Kỳ mới cười: “Có phải nếu không có những chuyện này thì anh sẽ không về Nam Kinh không?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ gã sẽ nói thế, bèn cười cười, nhẹ giọng nói: “Con kiến còn cố sống qua ngày, lẽ nào tôi không tiếc mạng mình sao?”
Lục Thiếu Kỳ khẽ biến sắc, thấp giọng nói: “Khi đó tôi không biết cơ mà. Lúc về tôi đã đi hỏi luôn, việc kia không phải cha tôi làm. Anh cũng đừng hỏi là ai, tóm lại tôi đã thay anh tạ tội rồi, thế mà anh vẫn còn giận tôi ư?”
Phó Ngọc Thanh không buồn tranh cãi với gã, chỉ nói: “Tôi vốn định về thăm cậu. Nhưng mấy hôm trước ở Thượng Hải bị cảnh sát bắt, nhốt một đêm, tội danh cũng là thông Cộng. mới đầu tôi còn hơi sợ, giờ mà về thì không biết có bị ấn tội thông Cộng nhốt lại không.”
Sắc mặt Lục Thiếu Kỳ cực kỳ khó coi, cả giận nói: “Phó Ngọc Thanh, hắn ta thông đồng với người ngoài, cuỗm tiền của anh chạy mất, tôi cực khổ giúp anh bắt người tìm tiền, anh không cảm ơn tôi đã đành, nhưng sao lại vẫn không biết lòng người tốt vậy.”
Phó Ngọc Thanh thấy gã nổi giận, đành phải đè tay gã xuống ở dưới bàn, khẽ mỉm cười nói: “Vậy té ra là tôi hiểu lầm cậu sao?”
Lục Thiếu Kỳ lúc này mới bình tĩnh lại, liếc anh một cái, để yên anh nắm tay gã, nói: “Anh còn muốn mấy vạn bạc kia không?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu của gã như thể biết tung tích chỗ tiền kia thì giật mình, nhỏ giọng nói: “Sao, cậu tra được thật à?”
Lục Thiếu Kỳ ngạo nghễ bảo anh: “Tôi còn bắt được cả phó giám đốc xưởng dệt của anh cơ, thẩm hắn hai lần là hắn khai luôn. Còn tiền anh mất ấy à, tôi đương nhiên tìm về hết giúp anh rồi.”
Chuyện Đỗ Hâm bị bắt giam khiến Phó Ngọc Thanh sứt đầu mẻ trán, anh nào còn dám đi giục cục cảnh sát về án mất trộm nữa? Không ngờ gặp chuyện chẳng lành, tưởng tiền đã ném sông, nào ngờ Lục Thiếu Kỳ lại tìm được.
Anh thấp giọng nói: “Thật sự phải cảm ơn cậu.”
Lục Thiếu Kỳ giương mi, khóe mắt hơi ửng đỏ, hỏi anh: “Cảm ơn thế nào?”