Tỏa Hồn

Chương 104

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Ngoài Sở Khinh Tửu không đi vực sâu Thất Hải còn có Thu Đường.

Loại chuyện náo nhiệt như vậy Thu Đường nào muốn bỏ lỡ nhưng hiện nay Tứ Phương Thành vì chuyện của Thành chủ mà đại loạn cả lên, Thành chủ lại cứ thế phất tay bỏ đi. Tứ Phương Thành bây giờ là một mớ rắc rối cần Thu Đường về dọn dẹp. Mặc dù Thu Đường rất không tình nguyện nhưng mà tránh nhiệm trên vai không thể nói bỏ là bỏ được.

May là còn có tên xui xẻo Sở Khinh Tửu theo hắn về.

Thu Đường lôi Sở Khinh Tửu ra bận rộn với hắn suốt ba ngày trời mới coi như giải quyết được hơn phân nửa chuyện trong Tứ Phương Thành. Thật ra từ đó tới giờ Thu Đường chưa từng động tới sự vụ trong thành, trước giờ hắn chỉ lo ăn uống chơi bời và tu luyện công pháp, chuyện ở trong thành hắn chẳng biết cái quái gì cả. Hên là còn có Nam Trần và Tây Môn Nguyệt.

Tây Môn Nguyệt phụ trách liên lạc với những người của Thiên Cương Minh bên ngoài, nhanh chóng tìm thấy nhưng người còn sống ở Mân Thành sau đó sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, Nam Trần thì tiếp ứng ở trong thành.

Nhờ vậy, Thu Đường và Sở Khinh Tửu cũng rảnh tay hơn một chút.

Sở Khinh Tửu có bị thương trong trận chiến ở Mân Thành nhưng thân thể hắn vốn không cảm thấy đau đớn, nên cứ nghỉ ngơi một chút là nhảy nhót đi lại như chẳng hề gì. Ngược lại, Thu Đường bị dày vò suốt ba ngày qua nên cơn buồn ngủ đã bắt đầu kéo tới. Hai người tranh thủ được một lúc rảnh rỗi ngồi trong viện uống rượu, mới uống mấy ngụm, Thu Đường đã ngáp lên ngáp xuống mơ màng muốn ngủ.

Thấy Thu Đường như vậy, Sở Khinh Tửu lười nhác dựa lưng lên cây cột trong đình hóng mát, tâm tư bay tới chỗ Tô Tiện: "Ngươi nói coi, Thượng Quan Nghiêu muốn chiếm thân thể Ma quân làm đồ của mình phải mất bao lâu và bao nhiêu công sức chứ?"

"Bảy bảy bốn mươi chín ngày." Thu Đường mơ màng dụi mắt, chống cằm ngồi dậy nói: "Lúc trước cha ta thi triển Kỳ Hồn thuật giúp ngươi khôi phục cũng phải mất rất nhiều thời gian. Cách của Thượng Quan Nghiêu chắc là khó hơn Kỳ Hồn thuật nhiều, có thể thành công là hay lắm rồi."

"Vậy A Tiện sẽ có nguy hiểm gì chứ?" Sở Khinh Tửu hỏi.

Thu Đường không nhịn được cười, nhướng mày nói: "Ngươi lo nhiều quá đó, bây giờ có mấy ai đánh lại A Tiện nhà ngươi?"

Bốn chữ "A Tiện nhà ngươi" khiến Sở Khinh Tửu vui không gì bằng. Hắn híp mắt mỉm cười nhưng nụ cười cũng tắt rất nhanh, nói: "Ta vẫn lo lắm."

"Ngươi thế này không phải là lo, là ngươi không nhìn thấy cô ấy nên nhớ rồi chứ gì." Thu Đường cười nhạt, tỏ vẻ mình rất có kinh nghiệm nói, "Mỗi lần dì Nguyệt không gặp Nam Trần sư phụ cũng như vậy đó, y chang ngươi luôn."

Sở Khinh Tửu lườm Thu Đường, đương định mở miệng thì chợt nghe một người lên tiếng: "Rượu của Tứ Phương Thành mùi hương cũng được đó, không biết có ngon hơn Túy Hồn Trần của Không Thiền Phái bọn ta không?"

Giọng nói này nghe rất quen, Sở Khinh Tửu bỏ bình rượu xuống, quay đầu nói: "Sư phụ?"

Người đến là Thư Vô Tri, hắn một thân bạch y không nhiễm bụi trần, tay áo dài rộng, tóc dài phiêu nhiên khác xa với người suy sụp tinh thần, mùi rượu nồng nặc khắp người lúc trước.

"Ừ, tiếng sư phụ này của ngươi càng gọi càng thuận miệng nhỉ." Thư Vô Tri chậm rãi bước tới gần, sau đó ngồi xuống trước mặt hai người, đổ rượu ra chén.

Thư Vô Tri nếm thử một ngụm, không khỏi tán thưởng: "Không hổ là Tứ Phương Thành, sơn linh thủy linh tới rượu cũng ngon như vậy."

Thu Đường chưa bao giờ gặp Thư Vô Tri nhưng khi nghe Sở Khinh Tửu gọi người này là sư phụ hắn hiểu ra ngay, cười nói: "Nếu tiền bối thích có thể ở lại đây uống thêm mấy ngày."

Thư Vô Tri lắc đầu cười cười, chưa quên mình đến đây vì chính sự, hắn thu lại ý cười, nói với Sở Khinh Tửu: "Tô Tiện bọn nó đã tới vực sâu Thất Hải rồi?"

Thư Vô Tri chủ động đề cập chuyện này, Sở Khinh Tửu biết hắn đến đây là có ý khác, "Không sai, sư phụ đã nghe chuyện của Thượng Quan Nghiêu rồi à?"

"Có nghe nói nhưng không chắc lắm nên ta mới tới đây chứng thực."

Sở Khinh Tửu hỏi: "Chứng thực?"

"Phải, lần trước ta đi với Tô Tiện đến vực sâu Thất Hải cứu ngươi cũng từng nhìn qua dáng vẻ của vực sâu Thất Hải đó, bây giờ ngẫm lại mới phát hiện có điểm không đúng lắm nên mới tới tìm ngươi hỏi cho rõ ràng." Những gì Thư Vô Tri nói Thu Đường nghe chẳng hiểu câu nào nên chỉ phụ trách rót rượu, hóng hai người nói tiếp. Nhưng Thư Vô Tri nhìn chén rượu trước mặt mình, lắc đầu nói: " Ta chỉ thử mùi vị tí thôi không uống nữa đâu."

Sở Khinh Tửu cười hỏi: " Sư phụ cai rượu rồi á?"

"Cai lâu rồi, có người không thích ta uống rượu." Thư Vô Tri như nhớ đến điều gì bỗng bật cười rồi nói tiếp: "Chuyện ở vực sâu Thất Hải có hơi kỳ lạ, ta nghĩ có lẽ chỉ có ngươi nói rõ được."

"Vực sâu Thất Hải có vấn đề?" Sở Khinh Tửu khó hiểu nói.

Giọng Thư Vô Tri thoáng nặng nề, lắc đầu nói: "Ngươi còn nhớ văn tự Ma giới trên tường trong cái động nhốt ngươi dưới vực sâu Thất Hải?"

Sở Khinh Tửu gật đầu, im lặng chờ Thư Vô Tri nói tiếp.

Thư Vô Tri nói: "Lúc đó sau khi xem qua một lượt ta vẫn khắc ghi trong lòng, lúc về Không Thiền Phái ta đã đi tìm Mai Nhiễm Y hỏi chuyện về văn tự Ma giới." Thư Vô Tri thấy Thu Đường không hiểu nên cười giải thích, "Mai Nhiễm Y là tông chủ Không Thiền Phái Lăng Quang Tông bọn ta, hắn có hứng thú với mấy thứ của Ma giới, có nghiên cứu không ít nên ta theo hắn học hỏi một chút."

Thu Đường gật đầu liên hồi, chỉ muốn biết Thư Vô Tri định nói gì tiếp, thúc giục: "Thế hắn nói sao?"

"Hắn nói với ta đó là một loại chú văn của Ma giới." Thần sắc Thư Vô Tri khẽ biến nói, "Nhưng chú văn đó chỉ có tác dụng với hồn phách của ma vật."

Nghe vậy, Sở Khinh Tửu và Thu Đường đều ngẩn ra, người không hiểu gì nhất là Thu Đường, hắn nhìn Thư Vô Tri rồi lại nhìn Sở Khinh Tửu, không dám tin nói: "Nhưng mà thứ đó có tác dụng với Sở Khinh Tửu đó, Sở Khinh Tửu có phải ma đâu, nếu hắn là ma cha ta có thể nhìn ra mà..."

"Ta cũng biết hắn không phải nên mới thấy kỳ lạ." Thư Vô Tri gật đầu, nói với Sở Khinh Tửu, "Ngươi nói xem?"

Sở Khinh Tửu cười khổ một tiếng, biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được bèn kể lại chuyện ngày hôm ấy Tô Tiện dùng Tố Hồn Châu tìm kiếm hồn phách Ma quân nhưng Tố Hồn Châu chợt có phản ứng với mình.

Thư Vô Tri rất kinh ngạc nhưng cũng rồi cũng gật đầu nói: "Chả trách ngươi bị nhốt ở đó."

Chỉ là nói vậy, mối nghi hoặc trong lòng mọi người lại tăng thêm.

Tại sao trên người Sở Khinh Tửu có mảnh hồn phách của Ma quân Hòa Anh?

Sở Khinh Tửu nhíu mày nói: "Trận pháp trong đó không phải sau khi ta rời đi mới có."

"Nói cách khác, trận pháp đó đã có từ trước rồi?" Thư Vô Tri suy tư, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nhíu mày nói, "Trận pháp đó thiết kế ra dùng để nhốt hồn phách Ma quân mà Ma quân Hòa Anh..."

Thư Vô Tri khựng lại không nói tiếp, Sở Khinh Tửu không kìm được tiếp lời: "Đó vốn là nơi nhốt Ma quân Hòa Anh nhưng tại sao ta bị nhốt lâu như vậy mà không hề gặp hắn?"

Hắn lưỡng lự giây lát rồi nói tiếp: "Thượng Quan Nghiêu đã sớm biết di thể của Ma quân Hòa Anh ở đâu, cũng tính sẵn kế hoạch, lúc đó, hắn giấu hồn phách Ma quân Hòa Anh ở đâu? A Tiện dùng Tố Hồn Châu tìm hồn phách Ma quân thì nó cũng không chỉ đến nơi khác, vậy... có lẽ thân thể Ma quân Hòa Anh vẫn luôn ở một chỗ chưa từng di chuyển."

"Có lẽ hắn luôn ở vực sâu Thất Hải chỉ là không ai phát hiện thôi." Thư Vô Tri nói.

Sở Khinh Tửu nhìn Thư Vô Tri, nói: "E rằng kế hoạch của Thượng Quan Nghiêu còn chu toàn hơn chúng ta tưởng, có khi những chuyện đã xảy ra hoàn toàn nằm trong ván cờ của ông ta."

"Ông ta mưu tính bấy lâu nay chắc chắn không để kế hoạch của mình thất bại ngay phút chót, nên..." Thư Vô Tri cũng rất lo âu.

Thu Đường tìm được cơ hội chen miệng vào: "Nên A Tiện bọn họ sẽ gặp nguy hiểm?"

Thư Vô Tri cười bất lực: "Rất có khả năng."

Sở Khinh Tửu đứng phắt dậy, thần sắc nghiêm nghị nhìn Thư Vô Tri.

Thư Vô Tri bị hắn nhìn đến mức da đầu tê rần: "Ngươi muốn đi cũng không phải không được."

Mắt Sở Khinh Tửu sáng lên, Thư Vô Tri móc một tấm phù chú trong tay áo ra đưa cho Sở Khinh Tửu: "Thứ này có thể áp chế khí tức hồn phách Ma quân trên người ngươi nhưng không dễ chịu chút nào đâu, ngươi coi mà làm đi." Nói xong hắn cũng đứng dậy, "Ta đi với ngươi."

"Ta cũng đi!" Thu Đường nói.

Sở Khinh Tửu lườm Thu Đường, Thu Đường muốn nói thêm thì Nam Trần chợt đi tới, bình thản nói: "Tứ Phương Thành còn có ta, thiếu chủ muốn đi thì cứ đi là được."

Thu Đường gật đầu như giã tỏi. Sở Khinh Tửu nhận lấy phù chú Thư Vô Tri đưa cho, thần sắc nghiêm nghị.

Bây giờ ở vực sâu Thất Hải ngoài Tô Tiện còn có Mộ Sơ Lương, Túc Thất và nhiều người khác, Sở Khinh Tửu không biết rốt cuộc Thượng Quan Nghiêu có kế hoạch gì, ông ta có thể một mình đấu với nhiều cao thủ như vậy sao?

Vực sâu Thất Hải.

Lúc Tô Tiện đến nơi, ở đây đã rất khác so với lần trước.

Sơn cốc phủ kín chướng khí, cơn gió thổi qua mang theo hàn ý lạnh thấu xương, cả vực sâu Thất Hải như trở về dáng vẻ trong trận đại chiến thần ma khi xưa, quỷ khí trùng trùng, yêu khí nặng nề.

Mọi người thăm dò hồi lâu cuối cùng tìm đến một sơn động, Túc Thất đứng nói chuyện với thám tử ngoài động, khẳng định nói: "Chính là nơi này."

"Ở đây?" Tô Tiện nhìn sơn động trước mặt, thần sắc kỳ lạ.

"Sao thế?" Túc Thất hỏi.

Tô Tiện lắc đầu nói: "Ta từng đến nơi này."

Đây chính là sơn động nhốt Sở Khinh Tửu khi đó, Tô Tiện sẽ không nhớ nhầm.

Tại sao Thượng Quan Nghiêu lại mang di thể Ma quân Hòa Anh tới đây? Chuyện này có liên quan gì tới Sở Khinh Tửu?

Trong lúc mọi người đang trầm mặc, nghi vấn, một thứ ma khí vô hình chợt xông thẳng ra ngoài động.

Uy thế của thứ ma khí này còn đáng sợ hơn lần giao thủ với Thành chủ Tứ Phương Thành trước đó. Nhất thời, mọi người không tránh kịp bị đẩy văng ra xa, đến cả cao thủ như Tô Tiện và Túc Thất cũng khó tránh khỏi.

Trong đoàn người chỉ một người may mắn thoát khỏi.

Mộ Sơ Lương đứng tại chỗ cau mày quan sát hang động đen ngòm, như bị thứ gì dẫn dắt, hắn thả bước đi vào trong động.

- Hết chương 104 -

Lảm nhảm:

Chuẩn bị nào!
Bình Luận (0)
Comment