Tỏa Hồn

Chương 27

Edit + beta:

Nhật Nguyệt Phong Hoa

Quang cầu chợt bất động, đứng yên tại chỗ.

Tô Tiện phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Sở Khinh Tửu ngày nào, không phải Tiểu Sở đờ đẫn và trầm mặc mà là Sở Khinh Tửu thật sự.

Nàng cong khóe môi, khép hờ mắt nói: "Ôm ta."

Tiểu Sở đang đứng trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người không đến một bước chân, gần đến mức sợi tóc cũng có thể đan vào nhau. Nghe lời Tô Tiện, Tiểu Sở nhích người ôm nàng vào lòng.

Tiểu Sở là con rối, phải nghe theo chỉ lệnh của Tô Tiện, nàng bảo ôm hắn liền ôm, không biết khống chế lực đạo bởi vậy cái ôm này của hắn dùng lực quá nhiều, Tô Tiện cảm thấy có hơi đau nhưng nỗi đau này lại khiến nàng ý thức rõ những gì đang diễn ra trước mắt mình. Đây không phải mơ cũng không phải ảo cảnh, Tiểu Sở là Sở Khinh Tửu, hắn chọn cách thức như thế này để ở bên cạnh nàng.

Nàng nhìn cái người gần trong gang tấc này, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ trên mặt hắn. Dung mạo tuấn mỹ nhuộm màu phong đỏ trong buổi hoàng hôn, như lần đầu gặp gỡ.

Trong khoảnh khắc Tô Tiện nhớ về rất nhiều thứ, nhớ những ngày tháng yên bình ở Huyền Nguyệt Giáo của họ, nhớ nỗi tuyệt vọng và gian nan trên đường trốn chạy, nghĩ đến quãng đường cô độc sau đó của nàng. Mấy phen chìm nổi lênh đênh, tính tình đại biến rồi lại trở về tĩnh lặng, nếu không bởi sự xuất hiện của Tiểu Sở, có lẽ nàng đã không phải là Tô Tiện của bây giờ.

"Khinh Tửu, nói thích ta đi." Tô Tiện vùi đầu vào lòng Tiểu Sở, khe khẽ nói.

Tiểu Sở ngoan ngoãn lặp lại: "Ta thích muội."

"Nói là huynh không tốt, sau này huynh sẽ không rời xa ta nữa." Tô Tiện vẫn chưa ngẩng đầu, tiếp tục nói.

Tiểu Sở cứng nhắc nói: "Đều là ta không tốt, sau này ta sẽ không rời xa muội nữa."

Tô Tiện bất giác bật cười thành tiếng, nàng ngước đầu dậy, đôi đồng tử đen láy hơi mông lung, trong mắt đọng hơi nước, như hồ sâu nổi gợn sóng. Nàng không nhìn vào mắt Tiểu Sở mà nhìn khối quang cầu nho nhỏ cách đấy không xa, thỏ thẻ nói: "Đều là huynh nói đấy nhé, không được nuốt lời, không được lừa ta."

Quang cầu: "..."

Ánh mắt Tô Tiện tràn ngập dịu dàng, lại ôm chặt Tiểu Sở, thanh âm nhu hòa nói bên tai hắn: "Ta cũng thích huynh."

"Ta sẽ khiến huynh khôi phục lại mà, bất kể là bao lâu, ta cũng sẽ tìm ra cách." Tô Tiện ngưng mắt nhìn quang cầu, từng chữ từng chữ nói, "Cho nên trước đó, huynh không được đi đâu hết."

Quang cầu nhẽ dao động, dường như tìm lại tri giác, sắc lam nhanh chóng biến thành màu cam dịu nhẹ, rồi càng ngày càng đậm, sau đó lại biến thành màu đỏ thẳm, không biết khó chịu chỗ nào tiếp tục biến thành màu xanh lam, biến đi biến lại thành một quang cầu màu sắc rực luôn, một nửa màu đỏ một nửa màu xanh tỏa sáng.

Tô Tiện cố kiềm chế nụ cười trên môi, nghiêm túc nói: "Cho dù huynh có đỏ thành một đóa hoa ta cũng không cười huynh đâu."

Nàng nói vậy nhưng vẫn không kìm được nụ cười, ý cười rơi đầy trong đáy mắt. Nàng vừa cười vừa nghĩ, quả nhiên vẫn là Sở Khinh Tửu trước kia, cho dù cảm xúc đang rất tốt cũng vẫn muốn giấu giấu giếm giếm.

Bất quá còn có thể gặp lại Sở Khinh Tửu, biết hắn ở ngay bên cạnh mình, thật là tốt.

Tô Tiện biết Sở Khinh Tửu đã trả giá rất nhiều để có thể ở lại bên mình, nàng rất đau lòng nhưng không thể làm gì khác, nhưng sau này nàng có thể làm thật nhiều thật nhiều chuyện để bù đắp lại mọi thứ giữa hai người.

"Cơ mà..." Trong lúc Tô Tiện trầm ngâm, Phong Diêu Sở ho nhẹ một tiếng, không nhịn được chen ngang.

Tô Tiện liếc nhìn Phong Diêu Sở một cái.

Không hiểu vì sao, rõ ràng là trước mắt chỉ có Tô Tiện và một con rối nhưng Phong Diêu Sở lại có cảm giác bản thân mình thật dư thừa...

Hắn trầm mặc giây lát, rồi nói: "Tạm thời ta chưa thể về Không Thiền Phái, ta còn phải báo chuyện của Vạn Sênh với môn chủ."

"Ừ." Tô Tiện gật đầu.

Phong Diêu Sở cảm nhận được sự yên tĩnh tới đáng sợ, lại nói: "Vậy... Ta đi trước nhé. Muội cũng mau về Không Thiền Phái đi, chúng ta lên đường cũng một khoảng thời gian rồi, đến lúc muội về chắc tỉ thí đã tiến hành được kha khá, người được chọn cũng chuẩn bị xuất phát đến tham dự Huyền Thiên Thí."

"Ta lập tức về ngay." Tô Tiện đáp, "Ngươi cũng mau xuất phát đi."

Tô Tiện không đổi sắc mặt, thúc giục hắn, Phong Diêu Sở nhìn Tiểu Sở một cái, cười cười nói: "Vậy ta đi trước đây."

Thân thủ của Quỷ Môn Hắc Y thật sự rất nhanh, vừa nói hết câu người đã biến mất, đến cả tí khí tức cũng không còn.

Tô Tiện quay đầu nhìn khối quang cầu, thấp giọng bảo: "Chúng ta về thôi."

Tuy trên người Tiểu Sở chỉ có một hồn của Sở Khinh Tửu nhưng chỉ cần nàng có được Tố Hồn Châu từ Huyền Thiên Thí là có thể tìm lại hai hồn bảy phách còn lại. Tô Tiện không biết làm cách nào mới có thể khiến Sở Khinh Tửu khôi phục trở lại nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng sẽ thử.

Khi đi từ Không Thiền Phái đến Sương Thành, Tô Tiện và Phong Diêu Sở phải mất đến mười ngày, bây giờ chỉ còn lại Tô Tiện và Tiểu Sở nên tốc độ của nàng cũng chậm hơn trước.

Từ khi biết Tiểu Sở chính là Sở Khinh Tửu, tầm mắt của Tô Tiện hiếm khi rời khỏi Tiểu Sở, hay nói cách khác là khối quang cầu bên cạnh hắn.

Tô Tiện biết bây giờ Tiểu Sở chẳng qua chỉ là một cái xác mà thôi, quang cầu kia mới là hồn phách của Tiểu Sở, cho nên nàng đặt toàn bộ sự thông minh tài trí của mình lên khối quang cầu, tuy ngày xưa nàng cũng rất quan tâm tới nó nhưng bây giờ, tận dụng thời gian trở về này, nàng tìm hiểu cặn kẽ mọi biến hóa của quang cầu, đến chút động tịnh nhỏ xíu của nó cũng tìm hiểu kỹ càng.

Nàng không nghe được âm thanh của quang cầu, chỉ có thể nhìn được nó, bởi vậy muốn giao lưu càng phải tốn nhiều công sức hơn. Chỉ là việc này đối với Tô Tiện cũng rất có ý vị, bởi đối tượng là Sở Khinh Tửu.

Nửa tháng sau, Tô Tiện về đến Không Thiền Phái.

Tính ra từ ngày rời khỏi đến giờ Không Thiền Phái phải náo nhiệt lắm. Nhưng suốt quãng đường về gian Trúc Tự 23, Tô Tiện chẳng gặp ai khác, thỉnh thoảng mới có một hai người lướt qua, mà bọn họ đều đi ra ngoài dường như gấp gáp đi đâu đó. Tô Tiện nhẩm tính ngày, thì ra là thời gian tỉ thí của tứ đại tông môn đến rồi. Huyền Thiên Thí mỗi năm, tứ đại tông môn đều phải chọn ra mấy đệ tử ưu tú nhất đi tham dự, hai trong số đó đã chọn ở trận thí luyện Triền Vân Động rồi, là nàng và Phong Diêu Sở, còn lại sẽ do tí thỉ của bốn tông môn quyết định, chọn ra ba người chiến thắng cuối cùng.

Tô Tiện quay về gian Trúc Tự 23, Yêu Lan không có trong phòng. Nàng múc nước, tẩy sạch phong trần suốt đoạn đường, rồi giúp Tiểu Sở lau người, xong hết mới hỏi: "Chúng ta cũng đi xem nhé?"

Quang cầu lắc lắc, dừng trên đầu vai Tô Tiện.

Tô Tiện nắm tay Tiểu Sở ra khỏi phòng. Nàng cũng không biết nơi tổ chức tỉ thí là ở chỗ nào, chỉ là vận khí không tồi, nàng vừa bước ra cửa liền chạm mặt Cận Sương. Cận Sương đang vội vội vàng vàng, nhìn thấy Tô Tiện chợt dừng lại, thần sắc phức tạp nói: "Nghe nói muội thông qua thí luyện Triền Vân Động rồi."

Thí luyện Triền Vân Động đều do bốn tông chủ âm thầm chọn ra đệ tử tham gia, đợi khi có kết quả mọi người mới được biết. Mà ngày có kết quả, Tô Tiện lại rời khỏi Không Thiền Phái, cho nên mãi đến bây giờ Cận Sương mới có cơ hội hỏi.

Tô Tiện khẽ gật đầu, Cận Sương cười hai tiếng nói: "Chúc mừng."

"Lần này người đưa các muội đi tham gia Huyền Thiên Thí là đại sư huynh." Cận Sương lại nói.

Không Thiền Phái chỉ có một đại sư huynh là Mộ Sơ Lương. Tô Tiện gật đầu, đang muốn nói thì Cận Sương lại tiếp lời: "Muội biết đó đại sư huynh luôn đặc biệt chiếu cố sư muội, nhưng lần Huyền Thiên Thí này sư huynh không có cách nào bảo vệ muội, tự muội phải lo rồi, đừng làm cản trở người khác."

Tô Tiện nhướng mày không nói gì.

Cận Sương cũng không muốn nói thêm nữa, chỉ thấp giọng nói: "Muội muốn đi xem tỉ thí không, mọi người đều đang ở Trích Tinh Đài, muội cũng đi xem đi, tham gia tỉ thí đều là các đệ tử ưu tú, tuy không được chọn tham gia thí luyện Triền Vân Động nhưng thực lực vẫn không thể xem thường."

Tô Tiện nghe lời gật đầu, hỏi vị trí của Trích Tinh Đài rồi dẫn Tiểu Sở qua đó. Quang cầu chần chừ đi theo nàng, không biết vì sao đột nhiên áp sát mặt Tô Tiện, cọ cọ vào má nàng.

Tô Tiện dừng bước, ngưng mắt nhìn quang cầu nho nhỏ.

Biết rằng không thể tiếp xúc với quang cầu nhưng không hiểu vì sao, Tô Tiện cảm thấy lúc quang cầu chạm vào mặt mình có chút ngứa ngứa, mát mát nữa.

"Sở Khinh Tửu?" Tô Tiện nhỏ giọng nói.

Ai ngờ quang cầu lướt qua Tô Tiện, chớp mắt lại quay vòng vòng quanh người nàng. Ánh mắt Tô Tiện đuổi theo nó mấy vòng, không nhịn được nói: "Đừng quay nữa!"

Tô Tiện thấy hơi chóng mặt rồi

Quang cầu đột ngột nhảy ra từ sau lưng, đến trước mặt nàng, tỏa ra ánh sáng đo đỏ, đắc ý lắc lắc hai cái.

Tô Tiện cảm thấy tên ranh này khi bị bại lộ thân phận còn hơi câu nệ tí, bây giờ thì càng ngày càng phá phách. Nàng khoanh tay nhìn nó, nhàn nhạt nói: "Đã biến thành quả cầu dổi mà còn không biết dừng."

"Ta không quậy với huynh đâu." Tô Tiện thấy nó yên tĩnh lại rồi mới tiếp tục dắt Tiểu Sở đi về trước. "Chúng ta đi xem Yêu Lan tỉ thí đi."

Bất quá, mới đi được vài bước, quang cầu lại lặng lẽ lui ra sau Tô Tiện, chuẩn bị vòng qua từ hướng khác, ai dè Tô Tiện như mọc thêm con mắt sau đầu, bỗng quay phắt lại, trừng mắt nhìn nó, "Bắt được huynh rồi."

Quang cầu thoáng chốc cứng đờ: "..."

Lát sau biết nhục mới chịu yên tĩnh lại.

Xung quanh Trích Tinh Đài tụ tập đầy đệ tử Không Thiền Phái. Trên đài cao, hai đệ tử đang giao đấu, một người cầm trường kiếm, giơ tay nhấc chân đều mãnh liệt, một người thân hình quỷ quyệt, chú thuật phù pháp như mưa gió bão bùng, người xem dưới đài còn chẳng kịp nhìn.

Từ xa Tô Tiện đã nhận ra bóng dáng trên đài cao, trong hai người đang giao đấu, người dùng kiếm chính là đệ tử Chấp Minh Tông Lý Bích, còn người dùng phù chú mặc y phục của đệ tử Mạnh Chương Tông, trông không quá mười lăm mười sáu tuổi nhưng thuật pháp lại xuất thần nhập hóa. Lý Bích giao thủ với hắn không chiếm được chút lợi thế nào.

Tô Tiện vốn cho rằng Lý Bích đã là cao thủ trong lớp đệ tử trẻ tuổi rồi nhưng không ngờ bản thân còn đánh giá quá thấp thực lực của những đệ tử khác.

Trong lúc Tô Tiện thầm kinh ngạc trong lòng, một âm thanh vang lên: "Người đó là Văn Tư, là đệ tử rất đắc ý của Mạnh Chương Tông Mai sư thúc, từ nhỏ đã tu hành ở Không Thiền Phái, tính đến giờ cũng được hơn mười năm rồi. Vốn dĩ hắn nên tham gia Huyền Thiên Thí đợt trước nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên Mai sư thúc chưa cho hắn đi." Tô Tiện nhìn người nói, là Yêu Lan không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt nàng, tóc dài buộc sau đầu, trang điểm đơn giản, chắc là chuẩn bị đối mặt với đối thủ tiếp theo.

Yêu Lan cũng nhìn Tô Tiện, hơi liếc sang Tiểu Sở, nhỏ giọng nói: "Lần này ngươi ra ngoài, chuyện muốn biết đã có kết quả chưa?"

"Ừ, quay về rồi nói." Tô Tiện gật đầu, định nói tiếp thì bị hấp dẫn bởi động tịnh của hai người trên đài, "Sợ là Lý Bích sắp thua rồi."

Thần sắc Yêu Lan nghiêm túc, gật đầu: "Cái tên Văn Tư kia không đơn giản đâu, nếu ta đụng phải hắn cũng không chắc có thể thắng."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trên đài truyền đến một âm thanh giòn giã, thanh kiếm trong tay Lý Bích đã gãy thành hai đoạn.

Hết chương 27 -

Editor: Văn Tư, Lý Bích, Cận Sương... Haizz...

Chúc mừng Phong Diêu Sở "lên chức" bóng đèn.:V

Bình Luận (0)
Comment