Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 1.1

Chương 1


–o0o–


"Hàn Tiêu, Hàn Tiêu! Cậu chờ một chút!"


Phía sau truyền đến một tiếng kêu thất thanh khiến ta phải dừng bước, quay đầu nhìn lại. Người vừa gọi ta là một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn trông có vẻ quen quen, hình như cũng là người của câu lạc bộ thì phải. Nhưng ta lại không nhớ rõ cô bạn này tên là gì, mà dù sao thì hai chúng ta cũng chẳng có quan hệ thân thiết mấy, bất quá chỉ là cùng sinh hoạt chung trong một câu lạc bộ thôi. Cô ấy chạy đến trước mặt ta, thở dốc mãi một hồi, ta chỉ im lặng chờ xem cô ấy sẽ nói gì:


"Hàn Tiêu, cậu chạy đi đâu mà vội vàng thế? Hoạt động ngày hôm nay mới chấm dứt thôi mà. Đúng rồi, cậu vẫn chưa nhận thông báo vừa phát đúng không? Hôm nay sau khi kết thúc các hoạt động trong năm thì các hoạt động trong hè cũng đã được công bố. À, mình không tìm thấy số điện thoại của cậu trong hồ sơ lưu trữ của câu lạc bộ, cũng may mà gặp được cậu, bằng không ngày mai các hoạt động bắt đầu thì làm sao mà báo cho cậu được đây?" – cô ấy nói một thôi một hồi làm ta kinh ngạc không hiểu cái người mới rồi còn thở hổn hển sao giờ đã nói liên tục được như thế chứ.


Cô ấy thấy ta không có phản ứng thì bật cười to – "Cậu xem kìa, nói chuyện nãy giờ mà đến tên của mình cũng chưa giới thiệu qua. Mình tên là Cầm Lam, là Phó chủ nhiệm của Câu lạc bộ nhạc cụ truyền thống. Cái này cho cậu đấy, là kế hoạch hoạt động hè của chúng ta. Được rồi, mình phải về đây, cậu cứ từ từ suy nghĩ rồi cùng tham gia nhé, dù sao thì đến cuối tuần chúng ta mới xuất phát. Nếu cậu quyết định đi thì gọi điện cho mình, bên trên mình có để lại cách thức liên lạc đấy. Thôi, không làm phiền cậu nữa, mình đi đây, chào cậu!"


Cô ấy lại nói thêm một tràng dài nữa rồi chẳng thèm để tâm xem ta sẽ trả lời gì đã xoay người đi thẳng. Ta ngẩn người nhìn theo cô ấy rồi cúi đầu nhìn tờ giấy đang cầm ở tay, là hoạt động hè à? Ta trầm mặc nhìn cái tiêu đề thật to ở đầu tờ giấy, lòng phân vân xem có nên đi hay không, mà đi thì cũng không hại gì. Lúc ngẩng đầu lên thì cô ấy đã đi xa. Thôi đành vậy, dù sao trên giấy vẫn có ghi lại cách thức liên lạc, đến lúc đó gọi điện cũng được. Ta bèn gấp tờ giấy lại bỏ vào túi xách rồi đến bãi xe, mở khóa xe, đạp về nhà.


–––


Ta vừa đẩy cửa bước vào đã kinh ngạc thấy mọi người tề tựu đông đủ ở đó, ngồi ngay giữa là ông nội đã lâu không gặp. Ta cúi đầu khẽ nhếch môi. Người mà ta gọi là ông nội vốn không thích ta, dù ta là trưởng tôn[1] của ông ấy. Ta từ từ ngẩng đầu cung kính chào – "Ông nội!"


Ông nội lãnh đạm nhìn ta không đáp mà chỉ khẽ gật đầu. Ta quay sang ba mẹ gật đầu chào ý bảo ta đã về. Mẹ ta vui vẻ bước đến gần bảo – "Tiểu Tiêu, ông nội hôm nay đến là để bàn việc cả nhà cùng sang Mỹ du lịch. Chúng ta sang đó gặp cô con. Con còn nhớ cô không, trước đây cô cứ ẵm bồng con suốt."


Ta cười cười – "Dạ, mẹ vẫn nhắc đến cô mãi mà."


Cô ư? Người này thật sự là ta không nhớ, đã lâu như vậy mà lúc đó ta vẫn còn quá nhỏ thì sao có thể nhớ được. Chỉ là mẹ ta đang hứng thú như thế nên ta cũng không nỡ cắt ngang.


Vừa lúc ấy thì tiếng đứa em trai đang học trung học tên Hàn Nhai vang lên – "Ông, chúng ta sẽ đi Mỹ thật sao? Chúng ta sẽ đi bao lâu?"


Ông hiền từ nói – "Muốn đi bao lâu cũng được. Cháu chẳng phải rất muốn đi Disneyland chơi sao? Lần này có cơ hội rồi đấy."


Hàn Nhai vui vẻ thốt lên – "Thật sao ạ? Thật sự là có thể đi sao? Ông không gạt cháu chứ?"


"Không, ông sao lại gạt Tiểu Nhai chứ?"


Ta lạnh lùng nhìn hình ảnh ông cháu vui vẻ sum vầy, đây là cố ý châm chọc người khác sao? Ba ta đi đến nhẹ nhàng nói – "Hình như Tiểu Tiêu ngày mai cũng bắt đầu kỳ nghỉ phải không? Vậy thì cùng đi với cả nhà nhé."


Ta nhìn ba mình một cái rồi lại đảo mắt về phía hai ông cháu kia, tự đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác trào phúng. Áng chừng người ấy không trông mong gì ta sẽ cùng đi đâu. Từ khi em trai ta chào đời thì ông ấy đã hoàn toàn lãnh đạm với ta, như thể sự tồn tại của ta là nguyên nhân khiến ông ấy giận dữ vậy. Tình hình hiện giờ ta cũng đã sớm quen thuộc. Có lẽ cũng đã đến lúc phải rời khỏi ngôi nhà này rồi, nhưng vì sao mà đến tận bây giờ ta vẫn chưa quay bước?


"Tiểu Tiêu?"


Ta giật mình thấy mẹ đứng một bên nhìn với vẻ mặt lo lắng, còn ba thì ân cần. Đúng rồi, phải chăng đây chính là nguyên nhân níu chân ta lại. Là ta luyến tiếc sự ấm áp này.


"Con không đi đâu. Câu lạc bộ của con còn có hoạt động hè, con đã đồng ý tham gia rồi." – ta thản nhiên đáp.


"Hoạt động hè? Nghỉ hè mà vẫn còn hoạt động sao?" – mẹ ta thấy khó hiểu, lòng lại càng lo lắng ta bị tổn thương.


"Dạ, cách thức hoạt động câu lạc bộ của trường đại học không giống với trường trung học. Trường của con là trường liên kết với nước ngoài nên rất nhiều việc đều mô phỏng theo họ. Vậy nên nghỉ hè vẫn tiếp tục hoạt động là việc bình thường." – ta chợt nhớ đến tờ giấy đang nằm trong túi xách liền rút ra đưa cho mẹ – "Đây, mẹ xem, là thông báo cho hoạt động lần này đấy."


Mẹ đón lấy tờ giấy rồi cùng ba ghé mắt xem xét. Một lúc sau mẹ thở dài bảo – "Vậy thì được rồi. Nhưng con phải chú ý giữ an toàn, đừng có..."


Mẹ còn chưa kịp nói hết lời thì ta đã biết bà muốn nói gì nên chỉ cười bảo – "Con biết rồi mà mẹ. Thôi, con về phòng trước đây."


Ta bỏ lên phòng đóng cửa lại rồi nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay mình, khóe miệng chợt nhếch lên. Thật chẳng thể ngờ tờ giấy này lại cho ta một cái cớ tốt đến thế. Ta bấm số điện thoại trên ấy, ngay lập tức có người bắt máy. Từ đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh đầy sức sống – "Alô! Xin lỗi là ai gọi vậy?"


"Có phải là số điện thoại của Cầm Lam không? Mình là Hàn Tiêu!"


Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng hít thật sâu, ta nghe được cô ấy nói với một người nào khác rằng – "Là Hàn Tiêu gọi!" – ngay sau đó có một trận gào thét vang lên. Ta khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã điện thoại đến.


"Mình là Cầm Lam đây! Hàn Tiêu đấy à, có chuyện gì không? Cậu quyết định sẽ tham gia đúng không? Thật là tốt quá, mình biết cậu nhất định sẽ tham gia mà. Vậy mà mấy tên kia cứ bảo cậu sẽ không đi đâu. Tốt quá, thật là tốt quá rồi!"


Lại là một tràng liên tiếp không ngừng, ta căn bản chẳng có lấy một cơ hội để mà chen vào. Ta thật sự không rõ cô bạn tên Cầm Lam này có phế quản to đến mức nào nữa.


"A, Hàn Tiêu? Cậu còn nghe máy không đấy?"


"À, mình chính là muốn hỏi cậu việc này. Cụ thể thì bao giờ xuất phát?"


Hoàn toàn chẳng có gì bất ngờ khi ta lại nghe được phía đầu dây bên kia một tràng hoan hô lảnh lót.


"Ôi, ôi, thật tốt quá rồi! Cụ thể lúc nào xuất phát còn chưa ấn định, chờ có quyết định rồi mình sẽ báo cho cậu biết. Đúng rồi, Hàn Tiêu, cậu phải nộp ảnh đấy nhé, có cả lệ phí tham gia nữa. Haha, cũng thật là, mình sao có thể không biết xấu hổ mở miệng đòi tiền người ta trắng trợn vậy chứ." – cô ấy cười vui vẻ.


"Không sao, đều là những việc cần phải làm mà. Vậy khi nào mình phải nộp những thứ này cho cậu?"


"A, để mình nghĩ xem, hay là ngày mai đi! Đành phải phiền cậu ngày mai đến trường một lần nữa, mình sẽ chờ cậu ở câu lạc bộ, như vậy có được không?" – cô ấy hỏi.


"Ngày mai sao? Được, mình biết rồi. Cứ vậy đi, ngày mai gặp lại." – ta nói xong tắt máy, vứt điện thoại sang một bên rồi nằm vật ra giường.


Cửa đột ngột bị đẩy ra, Hàn Nhai ló đầu vào nhìn ngó – "Anh, em vào được không?"


"Vào đi!" – ta vẫn nằm dài trên giường.


"Anh, anh thật sự sẽ không đi sao?" – Hàn Nhai ngồi xuống bên cạnh ta.


"Ừ, anh đã hứa với người khác trước rồi, sao có thể thất hứa chứ?" – ta thản nhiên nói. Đối với đứa em trai này, cảm giác của ta hơi có phần phức tạp, nhưng đến cùng cũng chẳng thể ghét nó được, ngược lại còn thích nó nữa chứ. Hàn Nhai thật sự là một đứa bé rất nghe lời và hiểu chuyện.


"Nhưng mà người ta lâu lắm rồi không có đi đâu chơi với anh cả. Em cứ nghĩ lần này có thể cùng nhau đi chơi mà." – Hàn Nhai làm ra vẻ tội nghiệp kéo tay ta.


Ta nhìn nó phụng phịu mặt mày, khẽ thở dài đưa tay xoa đầu nó bảo – "Được rồi, Tiểu Nhai! Em là con trai mà, không nên cứ hơi tí là tự xưng "người ta", biết không? Xưng thế sẽ khiến mọi người chê cười đấy."


Hàn Nhai quẹt mũi tiếp tục xụ mặt. Ta đau đầu nhìn nó, bất đắc dĩ bảo rằng – "Lần sau có được không? Lần sau anh nhất định sẽ cùng đi chơi với em."


"Thật chứ?" – biểu tình trong mắt nó lập tức sáng lên.


Ta gật đầu.


[1] trưởng tôn : cháu nội trai đầu lòng.


Chương 2


–o0o–


"Anh, em có thể ngủ chung với anh không?" – Hàn Nhai ôm gối đứng ngay cửa phòng ta hỏi vọng vào.


Ta quay đầu nhìn nó không nói gì.


"Anh!" – Hàn Nhai bắt đầu mếu máo.


Ta bất đắc dĩ phải thở dài chấp thuận – "Vào đi!"


Hàn Nhai bật cười hắc hắc chạy vội vào trong, chủ động đặt gối lên giường ta rồi nằm xuống. Ta đóng cửa tắt đèn, đang chuẩn bị ngủ thì lại nghe thấy Hàn Nhai nhỏ giọng gọi – "Anh!"


"Có việc gì?" – ta thuận miệng đáp lời nó.


"Anh, có phải vì ông nội nên anh mới không đi, đúng không?"


Ta sửng sốt – "Em đừng nói bậy."


"Em không có nói bậy. Trước đây em đã từng nghe ba mẹ nói chuyện. Anh hai, anh ghét ông à?" – Hàn Nhai vội vàng nói.


Ta trầm mặc, ghét ông ấy sao? Có lẽ trước kia thì có, bây giờ thì đến chính ta cũng không rõ nữa.


"Anh~!" – Hàn Nhai xích sát vào người ta.


"Anh không có ghét ông. Chỉ là đôi khi cách ông hành xử hơi thực tế quá. Kỳ thật cũng chẳng phải việc lớn lao gì." – ta thản nhiên nói.


"Vậy anh thật sự sẽ rời bỏ em và ba mẹ, còn có cả ông nữa sao?" – Hàn Nhai mở to mắt nhìn ta.


Rời đi sao? Ta hoảng hốt không biết rõ đáp án là gì. Dương gia gia nói ra đi là số mệnh của ta, ông ấy nói ta không thuộc về Hàn gia, không thuộc về thế giới này. Ông ấy nói rồi sẽ có một ngày ta rời bỏ nơi này mà đi. Ta thật sự sẽ đi sao? Rời đi thật ra là có ý nghĩa gì? Là ý bảo ta sẽ đến một thế giới khác ư? Vậy thì thế giới kia ở đâu, hay điều này ý bảo ta sẽ chết. Mà cũng chẳng sao cả. Chỉ có điều không hiểu vì sao ta lại có cảm giác đau khổ. Nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Hàn Nhai, ta liền ngoảnh mặt đi – "Mau ngủ đi! Chẳng phải sáng mai sẽ phải ra sân bay từ sớm sao?"


"Anh, đừng bỏ cả nhà mà đi nhé! Ba mẹ sẽ nhớ anh lắm, em cũng nhớ anh nữa. Anh là một người tốt nên chắc chắn sẽ có vận mệnh tốt." – Hàn Nhai bướng bỉnh nói.


Lời nói của nó khiến ta khẽ mỉm cười bèn đưa tay kéo nó nằm xuống – "Được rồi, không nói linh tinh nữa, mau ngủ đi!"


Cũng chẳng biết khéo làm sao mà chuyến bay của cả nhà lại trùng ngày với chuyến bay của ta, chỉ khác nhau ở chỗ một chuyến đi quốc tế, chuyến kia trong nội địa. Ta đứng ở sân bay dặn dò Hàn Nhai – "Được rồi, Tiểu Nhai, mau đi đi! Ba mẹ cùng với ông nội, chú thím đều đang chờ em kìa. Máy bay sắp cất cánh rồi đấy."


"Anh, em sẽ mua quà về cho anh." – Hàn Nhai quyến luyến không nỡ rời khỏi ta.


"Được, được, anh biết rồi! Mau đi đi!" – ta vỗ vễ nó.


"Dạ, vậy em đi đây!" – Hàn Nhai lưu luyến rồi chạy về phía ba mẹ ta.


Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hàn Nhai, đột nhiên ta có một cảm giác kỳ quái bèn cất giọng gọi to – "Tiểu Nhai!"


"Anh?" – Hàn Nhai quay đầu lại.


Ta lấy lại bình tĩnh – "Không có gì đâu! Phải biết tự chăm sóc chính mình. Còn nữa, phải biết quan tâm đến ba mẹ."


"Em biết rồi! Anh đi chơi vui nhé!" – Hàn Nhai vẫy tay với ta.


"Ừ!" – ta mỉm cười nhìn nó đã đi xa, nhìn nó đứng bên cạnh ba mẹ, nhìn nó vẫy tay với ta. Chẳng biết vì sao, ta chợt có cảm giác mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại họ nữa. Làm sao vậy chứ?


"A, đó là em trai cậu sao? Thật là dễ thương! Sao nhìn nó với cậu chẳng giống nhau gì cả?"


Ta quay đầu nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là Cầm Lam, ngoài ra còn có vài bạn nữ khác, ai nấy đều tỏ ra đầy tò mò.


"Đúng rồi, Hàn Tiêu rất đẹp trai mà em trai Hàn Tiêu cũng dễ thương nữa. Hàn Tiêu, có phải nhà cậu quá mức thừa thãi mỹ nam tử không?" – hai mắt Cầm Lam bắt đầu hiện lên một màu hồng phấn.


Ta mím môi không trả lời.


–––


"Tiểu Tiêu, thật sự xin lỗi cháu. Nếu ta không nói cho ông nội cháu biết thì tốt quá. Ông ta cũng thật là, ta cứ nghĩ ông ta đã có tuổi thì sẽ không cố chấp mới phải. Nào ai biết đâu... tất cả đều là lỗi của ta, là ta không tốt." – Dương gia gia xoa đầu ta, biểu lộ một sự hối lỗi.


Ta nhìn chăm chăm vào Dương gia gia, nghi hoặc hỏi lại – "Dương gia gia, ông nói cháu không thuộc về Hàn gia là có ý gì vậy? Vì sao mà ông nội không thích cháu nữa?"


Dương gia gia lộ ra nét mặt nghiêm trọng nhìn ta – "Tiểu Tiêu, cháu phải nhớ kỹ, đây là vận mệnh của mình. Cháu là một du hồn không thuộc về thế giới này. Một ngày nào đó cháu sẽ phải trở về nơi mà cháu thuộc về. Ông của cháu bảo ta xem thử vận mệnh cho cháu, ta xem rồi nói với ông ta, chẳng dè ông ta lại muốn mang cháu cho người khác nuôi. Như thế rất không nên! Tuy rằng ta biết rõ ông cháu là người làm ăn, luôn đặt nặng vấn đề tiền tài, nhưng ta nghĩ cháu dù sao cũng là huyết mạch của Hàn gia, mặc kệ linh hồn của cháu là đến từ thời không nào đi chăng nữa. Nào biết được ông ta lại tuyệt tình đến vậy chứ? Cũng may mà ba mẹ cháu không giống ông ta. Nói đi nói lại cũng là ta không phải, phải chi ta đừng nói gì cả."


Ta chần chừ hỏi lại – "Dương gia gia, thế nào là du hồn? Thời không nghĩ là gì?"


Dương gia gia không đáp chỉ ôm chặt lấy ta. – "Dương gia gia, ông khóc đấy ư?" – ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.


"Không! Tiểu Tiêu, cháu phải nhớ cho kỹ. Dù là ở bất kỳ nơi nào thì kẻ duy nhất đáng tin tưởng cũng chỉ có chính mình mà thôi, nhất là với một kẻ không biết xác định thái độ của người khác đối với mình ra sao như cháu nữa. Vậy nên Tiểu Tiêu còn phải học hỏi rất nhiều. Lòng hại người không nên có nhưng lòng phòng người ắt phải có. Cháu nhất định phải nhớ đấy." – Dương gia gia trịnh trọng dặn dò. Ta tuy không hiểu mấy vẫn gật đầu để ông an tâm.


–––


"Hàn Tiêu, Hàn Tiêu? Mau tỉnh dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."


Ta mở mắt, trong một khoảnh khắc không kịp phản ứng gì, chỉ kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Cầm Lam.


"Hàn Tiêu, cậu không sao chứ?" – Cầm Lam lo lắng nhìn ta.


"Ừ, mình không sao. Cảm ơn cậu!" – ta định thần lại, khách khí đáp.


Ta theo mọi người rời khỏi máy bay rồi chuyển sang đi xe bus.


Chọn lấy một vị trí sát cửa sổ để ngồi, ta nhìn những cảnh vật cuốn đi nhoang nhoáng khỏi tầm mắt mình, tâm tình chợt chùng hẳn. Ta làm sao vậy? Vì sao lại mơ thấy những chuyện đã qua từ rất lâu rồi. Còn nhớ khi ấy ta chỉ vừa mới lên năm.


Đêm đó chúng ta nghỉ lại ở khách sạn, sáng hôm sau sẽ đi leo núi theo lịch trình.


Không biết vì sao tinh thần ta cứ bứt rứt không yên, ban đêm cũng giật mình tỉnh giấc mấy bận, ngủ mà như không ngủ. Hiện giờ ta cũng biết tinh thần mình không tốt nên muốn từ chối không cùng đi với mọi người, đáng tiếc là chẳng có cơ hội nói tranh được với Cầm Lam tiếng nào. Thế là ta đành theo đoàn người đi.


Mọi người dừng lại ở chân núi mua ít đồ lặt vặt rồi bắt đầu đi lên.


Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi sương mù bao phủ, xem chừng thời tiết hôm nay không tốt lắm. Ta thở dài chấn chỉnh tinh thần rồi nối đuôi theo đoàn người. Tốc độ của mọi người càng lúc càng chậm nên ta một mình đi trước, lúc đến được lưng chừng núi thì đã thấm mệt bèn ngồi xuống nghỉ ngơi. Cách đó không xa có hai ba người cùng đoàn thấy ta liền mỉm cười. Ta nhoẻn miệng cười đáp trả rồi uống một ngụm nước. Ta tựa lưng vào thân cây, hít một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác trong lành mà nơi thành thị ô nhiễm không thể có.


Nghỉ ngơi hồi lâu xem chừng đã khỏe lại nên mấy người kia phất tay với

Bình Luận (0)
Comment