Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 121.1 - Chương 121.13

Chương 121


–o0o–


Hàn Tiêu thiên


Sau khi thay đổi y phục chỉnh tề, ta đi ra đã thấy Dật Huân ngồi bên bàn thưởng trà. Hắn nhìn thấy ta thì mở miệng cười. Ta đi đến trước mặt hắn ngồi xuống, cả hai cách nhau chiều dài một chiếc bàn. Dật Huân buồn cười nhướng mày với ta – "Tiêu muốn cùng ta đàm phán chuyện gì sao mà lại ngồi xa như vậy?"


Ta lắc đầu cười – "Không phải! Là ta muốn kể cho ngươi rõ một việc."


Dật Huân gật gù – "Vậy Tiêu muốn nói gì với ta?"


Ta chần chừ một chút rồi hỏi – "Dật Huân, ngươi đã biết những chuyện gì về ta rồi? Tề Viễn Quy, Cảnh cữu cữu, ... còn có ai khác biết chuyện của ta nữa không? Ta nghĩ ngươi đối với chuyện của ta hẳn là biết không ít."


"Là việc này à?" – Dật Huân nắm chặt hai tay đặt trên bàn – "Ta biết Tiêu Nhi nguyên là Nam Khê, có mẫu thân là Dịch Điệp, sau khi mẫu thân qua đời thì trở thành nghĩa tử của Hòa Ngạn. Nam Tú Thiên kia trên danh nghĩa là phụ thân của ngươi nhưng kỳ thật phụ thân của ngươi là Đường Hiền. Kẻ năm đó hại ngươi phải rời bỏ Nam gia ra đi là Đường Vũ Hà, muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi. Những điều ta biết chỉ có bấy nhiêu."


Điều này có thể xem là tất cả mọi chuyện về Nam Khê rồi.


"Dật Huân, ngươi có biết vì sao ta lại quay về Danh Tùng không?"


"Bởi vì Nam gia xảy ra chuyện mà ngươi thì không đành lòng ngoảnh mặt làm ngơ."


Ta nhoẻn miệng cười – "Không hẳn là thế đâu."


"Ta nghĩ việc làm của Tiêu chỉ có thế dùng lý do này giải thích. À, hẳn là Tiêu còn muốn biết vì sao năm đó Đường Vũ Hà lại hãm hại mình đúng không?" – Dật Huân suy nghĩ một chút.


Ta cười khẽ – "Ta có thể cứu được Nam gia nhưng ta đã không ra tay. Vậy cũng có thể tính là cứu giúp sao? Về phần Đường Vũ Hà thì Dật Huân nghe Tề Viễn Quy thuật lại nghĩ thế nào?"


Dật Huân mỉm cười – "Ngươi dù chưa trực tiếp cứu Nam gia nhưng xét về nhiều phương diện vẫn là đã giúp. Nếu không phải ngươi ra mặt thì Nam phủ có thể rao bán được với mức giá cao vậy không? Hoàn toàn không! Còn Đường Vũ Hà thì ta chỉ có thể nói nàng ta chẳng biết cái gì cả, chỉ là một nữ tử nông cạn."


Đúng vậy sao? Có thể tính là ta đã cứu Nam gia à? Ta hoang mang nhíu mày suy nghĩ, định nghĩa cứu giúp có thể hiểu một cách rộng đến vậy sao? Còn Đường Vũ Hà trong lòng Nam Tú Thiên bất quá cũng chỉ là một bóng hình thay thế mà thôi. Ta đưa tay cầm lấy chén trà mân mê rồi trầm tư suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu. Quả là một câu chuyện thật dài.


Dật Huân im lặng ngồi ở phía đối diện, bờ môi xinh đẹp hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Ta suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng cao đầu đối mặt với Dật Huân – "Dật Huân có muốn nghe tất cả mọi chuyện không?"


Dật Huân chỉ khẽ nhướng mày không nói.


Ta nói tiếp – "Dật Huân đã bao giờ nghe đến dị thời không, nghe nói đến một thế giới khác chưa?"


Dật Huân tròn mắt khó hiểu nhìn ta. Ta bèn giải thích – "Cái gọi là dị thời không có nghĩa là ngoài nơi chúng ta đang sống còn có những không gian khác nữa. Những không gian ấy cũng giống như thế giới của chúng ta, cũng có con người sinh sống, nhưng vì có nhiều bất đồng nên gọi là những thế giới khác nhau. Bất đồng ở đây có thể là bất đồng về chế độ nhà nước, về văn hóa."


Dật Huân vẫn đang nhìn ta ngạc nhiên, trong mắt mang theo một nỗi hoang mang tột cùng. Hắn trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng – "Ta không rõ lắm về những điều Tiêu nói, nhưng ta có thể đoán đây là một sự việc chưa bao giờ được kể đến sách vở. Nhưng có lẽ những chuyện này cũng có thể tồn tại. Tiểu cữu cữu từng nói thế gian vạn vật là cùng song song mà tồn tại, nhưng cũng không nhất định là phải cùng tồn tại ở một nơi. Đó có phải là một cách hiểu không?"


"Ừ, có lẽ là không có mấy sai biệt cho lắm." – ta gật đầu rồi hỏi tiếp – "Dật Huân, vậy ngươi nghĩ con người có linh hồn không?"


Dật Huân không trả lời ngay mà nhìn ta bằng ánh mắt như thể đang tìm tòi nghiên cứu gì đó. Ta theo bản năng thẳng lưng lên đối mặt với ánh mắt của hắn.


"Linh hồn à? Nhân sinh ai lại chẳng có hồn phách, không hồn phách chẳng còn là con người. Khắp mọi nơi ở Thương Vân đại lục này bất kỳ người nào cũng sẽ nghĩ như thế, vậy Tiêu vì sao lại hỏi ta con người có linh hồn hay không?"


Lòng ta bất chợt căng thẳng, đành cười khổ. Vấn đề nay giống hệt như khi năm đó ta đối mặt với Hòa Ngạn mà chẳng hiểu rõ thị quân là như thế nào. Những điều này ai ở Thương Vân cũng đều biết, chỉ trừ ta là không biết, bởi ta không phải là con dân Thương Vân đại lục. Nói vậy thì ta sẽ còn phải tiếp tục ra đi sao? Đâu đó một cảm giác lạnh lẽo truyền khắp toàn thân ta, khiến tâm tư ta thoáng chốc chùng xuống.


"Tiêu Nhi?" – Dật Huân cầm tay ta, lo lắng hỏi.


"Không có việc gì đâu." – ta miễn cưỡng cười – "Chúng ta nói tiếp đi."


Dật Huân e ngại nhìn ta nhưng thấy thái độ ta có vẻ kiên quyết chỉ có thể gật đầu chép miệng – "Không cần miễn cưỡng chính mình Tiêu Nhi à."


"Ta hiểu mà." – ta nhẹ nhàng nói – "Dật Huân, nếu ta bảo ta không phải là Nam Khê thì ngươi nghĩ thế nào?"


"Ngươi nói ngươi không phải Nam Khê sao?" – Dật Huân nhíu mày – "Điều này là hoàn toàn không thể. Chỉ cần hỏi qua Hòa Ngạn, còn có Dịch Cảnh, Dịch Cừ, tiểu cữu cữu, Ninh thúc thì tất cả mọi người đều có thể khẳng định thân phận của ngươi. Vậy ngươi vì sao có thể không phải là Nam Khê kia chứ? Hay ý ngươi muốn nói ngươi là con của Đường Hiền nên tên của ngươi không phải là Nam Khê?"


"Không phải!" – ta lắc đầu, bất giác hai tay trở nên lạnh toát – "Ý của ta là... à, nên nói thế này, thân thể này đích thực là của Nam Khê, nhưng ta không phải là Nam Khê."


Dật Huân bình tĩnh nhìn ta, mãi một lúc lâu sau mới nói – "Tiêu Nhi, rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?"


Yết hầu ta nhất thời trở nên cứng đờ khiến ta khó khăn lắm mới đánh ực một cái, hai tay như thể bị dán dính vào nhau, từ từ nói – "Ta nghĩ nên nói linh hồn của ta tên là Hàn Tiêu, vốn là một người sống ở thế giới khác. Chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà linh hồn của ta thoát ly khỏi cơ thể thật của mình rồi xuyên thời không đến đây, nhập vào thân xác của Nam Khê."


Dật Huân trầm mặc không nói gì khiến ta cúi đầu chẳng dám ngẩng lên nhìn hắn. Dật Huân đang có biểu tình như thế nào? Sợ hãi? Căm hận? Hay là căn bản là chẳng có biểu tình gì cả. Sau đó hồi lâu Dật Huân cất tiếng hỏi – "Vậy linh hồn của Nam Khê thì thế nào?"


"Ta cũng không rõ."


"Vậy sao?" – Dật Huân nhẹ giọng hỏi rồi sau đó không gian lại tiếp tục trầm lắng.


Bên ngoài đột ngột có tiếng của Diệp Hành vang lên – "Vương gia, Kỷ Chưởng quỹ có việc cần hồi bẩm."


Dật Huân liền lên tiếng – "Ta biết rồi. Tiêu Nhi, ta ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay."


Ta nhẹ nhàng gật đầu chẳng nói gì. Ta nghe được tiếng bước chân của Dật Huân lặng lẽ rời đi, toàn thân mềm nhũn chẳng thể ngồi vững được. Trong ta đang có một thứ cảm giác tuyệt vọng, tâm tư càng lúc càng trầm lắng, trên người toát ra hơi lạnh nhưng bên môi vẫn lộ ra ý cười. Chuyện này là chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt, nay đã nói ra được thì thật tốt quá. Dật Huân, liệu ta có mất hắn không? Ta không biết, có thể có mà cũng có thể là không. Hắn vẫn chưa trả lời cho ta biết mà. Vậy trước khi hắn trả lời thì ta vẫn có quyền hy vọng.


Tạ Dật Huân thiên


Trong đầu ta có chút hỗn loạn bởi chuyện này hoàn toàn vượt khỏi sự dự đoán của ta. Tiêu Nhi không phải là con trai của Đường Hiền, cũng chẳng phải là Nam Khê. Linh hồn đến từ một thế giới khác ư? Chuyện này phải giải thích sao đây? Loại sự tình như thế này cũng có sao? Ta nhìn Tiêu Nhi ngồi cúi đầu ở phía đối diện mà chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể trầm mặc. Ta nghĩ ta cần chút thời gian để trấn tĩnh lại.


Đúng lúc ấy thì giọng nói của Diệp Hành vang lên báo rằng Kỷ Du có việc cần gặp ta. Hừm, Kỷ Du có việc gì thế nhỉ? Ta hơi nhíu mày suy nghĩ rồi đứng dậy ra ngoài sau khi dặn dò Tiêu Nhi một lát sẽ quay lại. Tiêu Nhi không ngẩng đầu lên cũng không mở miệng nói với ta lời nào, chỉ gật nhẹ một cái.


Ta bước nhanh ra ngoài, thấy Kỷ Du ở viện kế bên đang chờ sẵn, thấy ta liền tiến đến báo – "Chủ tử, có vị tiểu thư tên Lam Dung Thiền muốn gặp người."


Lam Dung Thiền? Ta chán nản nhíu mày? Sao nàng ta lại ở đây? Từ sau lần Lăng Vũ hạ lệnh buộc nàng bế môn kiểm điểm đến giờ ta chưa gặp lại lần nào. Nghe bảo là Ký Vũ đã đưa nàng về nhà họ hàng sống, mà hình như nhà họ hàng của Ký Vũ cũng ở gần đây. Nhưng dù có thế nào thì nàng ta làm sao biết được là ta đến Danh Tùng? Ngay cả Ký Vũ cũng chẳng biết hành tung của ta thì ai đã truyền tin cho nàng ta? Ta bất chợt mỉm cười lạnh lùng. Xem ra ta đã quá mức dễ dãi khiến mọi người an nhàn lâu ngày sinh ra quên hết mọi thứ phép tắc quy củ, cái gì nên, cái gì không nên nói đều không thể phân biệt được nữa rồi. Lần này là tiết lộ hành tung của ta, lần sau sẽ đến chuyện gì? Có lẽ ta nên có chút ít biện pháp răn đem, kẻo bọn họ không được nhắc nhở sẽ quên hết chức phận. Mà ta đây cũng không cần những thủ hạ thiếu óc suy nghĩ như thế.


"Bảo Lam tiểu thư về đi. Ta không muốn gặp nàng ta." – ta lãnh đạm nói.


"Dạ!" – Kỷ Du vội vàng quay đi.


"Khoan đã!" – ta gọi Kỷ Du quay lại – "Có bao nhiêu người biết được thân phận của ta?"


Kỷ Du sửng sốt một chút rồi vội vã khom người nói – "Thuộc hạ lập tức đi điều tra."


"Đi đi!" – ta hơi vuốt cằm.


Ta nhìn về phía rừng trúc dặn dò – "Bảo với Giang Minh Hòa tra xét trong Vương phủ xem là kẻ nào lắm mồm lắm miệng liền đuổi đi cho ta, việc sau đó hắn tự lo liệu."


"Dạ!" – Diệp Hành ứng tiếng thưa.


Diệp Hành lui đi đã lâu mà ta vẫn đứng im tại chỗ. Gió len lỏi qua những tàng cây đến thân thể ta khiến ta cảm thấy lạnh run, càng khiến đầu óc của ta tỉnh táo trở lại. A, Tiêu Nhi, hắn vẫn còn đang chờ câu trả lời của ta. Ta nên trả lời hắn như thế nào đây?


Ta biết rõ Tiêu Nhi trong lòng chất chứa nhiều bí mật. Lúc Tiêu Nhi đến Nam gia ta đã nghĩ những điều đó là bí mật từ đáy lòng của Tiêu Nhi, nhưng hóa ra là ta đã sai lầm rồi. Chính những việc Tiêu Nhi kể với ta hôm nay mới là bí mật to lớn nhất. Ta thật sự hoang mang, Tiêu Nhi là người đến từ thế giới khác, hắn không phải là người cùng tồn tại ở một thế giới với ta. Ta đối với chuyện này có chút luống cuống. Ta luôn tự cho bản thân đủ tài năng để nắm giữ mọi thứ trong tay, để có thể đoán rõ mọi đường đi nước bước của người khác, luôn có thể đủ mẫn tuệ để hiểu sâu sắc căn bản mọi sự tình, nhưng Tiêu Nhi lại vượt qua mọi tầm hiểu biết của ta. Có lẽ chính bởi vì vậy mà ta trầm mặc, suy nghĩ của ta mới hỗn loạn. Ta nở nụ cười tự chế giễu mình. Tạ Dật Huân à, trên thế giới này vẫn có những điều mà ngươi không biết đấy. Tạ Dật Huân, ngươi cuối cùng cũng biết mình không phải một kẻ vạn năng rồi. Và dù có là Tạ Dật Huân thì khi gặp loại chuyện như thế này cũng phải chần chờ muốn lùi bước.


Nhưng ta có thể tự lừa gạt chính mình ư? Ta làm sao có thể bỏ được Tiêu Nhi? Ta biết rất rõ ta thương yêu hắn đến mức độ nào, nếu không vì sao Tề Viễn Quy chỉ mới truyền tin về bảo hắn tinh thần không tốt thì ta đều vứt bỏ toàn bộ sự vụ sang một bên, một nắng hai sương ruổi ngựa đến Danh Tùng này? Đã yêu đến mức như thế thì sao có thể nói bỏ là bỏ đây? Ta làm sao mà bỏ được Tiêu Nhi chứ? Nhất cử nhất động của Tiêu Nhi đều mang lại cho ta xúc cảm mãnh liệt thì ta có thể buông hắn khỏi tay mình à?


Ta hơi nhắm mắt lại suy nghĩ. Đúng rồi, đã không thể vứt bỏ vậy thì đừng buông tay. Tiêu Nhi đến từ thời không khác, thế giới khác thì đã sao? Có lẽ đây là ân huệ ông trời ban cho ta, nếu không vì sao ta lại có cơ hội hội ngộ với một Tiêu Nhi độc đáo đến vậy? Ta làm sao may mắn có được tình yêu của Tiêu Nhi? Tạ Dật Huân ơi là Tạ Dật Huân, không ngờ ngươi cũng có lúc hồ đồ đến thế. Thật uổng cho ngươi luôn tự xưng mình thông minh hơn người, thế mà chút đạo lý đơn giản thế cũng chẳng thông suốt.


Ta nhớ lại những chuyện đã cùng Tiêu Nhi trải qua, nhớ tới hắn đôi khi vô tình buột miệng nói ra những lời lạ lùng. Giờ thì ta đã hiểu vì sao Tiêu Nhi lại ngẫu nhiên nói được những lời như vậy. Là bởi vì đó đều là những kiến thức hắn học ở thế giới của mình. Ta bắt đầu cảm thấy tò mò không hiểu đó là một thế giới như thế nào mà có thể tạo ra một Tiêu Nhi như thế này.


Ta xoay người trở vào bên trong. Tiêu Nhi vẫn còn chờ sự hồi phục tinh thần của ta, hắn vẫn còn đang chờ ta.


Ta đến cửa chính liền thấy Tiêu Nhi vẫn còn duy trì tư thế như lúc ta rời khỏi, là một thân hình gầy yếu ngồi thẳng tắp im lặng chờ đợi. Tâm tư ta đột nhiên thắt chặt xiết bao đau đớn. Tiêu Nhi, ta khiến ngươi tổn thương sao? Ta cảm thấy hối hận tột cùng. Để có thể cùng ta thẳng thắn nói ra những chuyện này hẳn Tiêu phải cần rất nhiều dũng khí mới có thể làm được. Đổi lại là ta thì ta có thể làm được không? Ta không nắm chắc bản thân có thể. Vậy mà ta đã làm gì Tiêu thế kia?


–o0o–


Chương 122


–o0o–


Hàn Tiêu thiên


Ta không biết mình rốt cuộc đã ngồi bao lâu, chỉ khi một bàn tay thon dài trắng nõn khẽ nâng cằm ta lên thì ta mới giật mình hoàn hồn. Ta khích động ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn về phía Dật Huân chẳng biết đã trở về từ lúc nào. Sự kinh ngạc của ta dường như đang phản chiếu trong mắt hắn. Dật Huân nhìn ta đầy đau lòng thương tiếc – "Tiêu Nhi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"


Ta há miệng thở dốc nói không ra lời chỉ khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu. Dật Huân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy ta – "Tiêu Nhi vì sao mà cảm thấy không thoải mái? Thân mình sao lại lạnh thế này, tay cũng lạnh nữa. Tiêu Nhi, mau nói cho ta biết có phải ngươi phát bệnh rồi không?"


Phát bệnh sao? Không có, ta chỉ hơi mệt mỏi, tay chân có chút lạnh thôi mà. Cái này đâu có tính là bệnh, chỉ có thể gọi là cơ thể suy nhược. Ta hoang mang nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu – "Ta không có phát bệnh, mà vốn cũng chẳng có bệnh gì."


Dật Huân lộ ra chút âm thanh hờn giận – "Phải, không có bệnh, chỉ có suy nhược thôi, đúng không? Đã biết mình cơ thể không được khỏe mà còn không biết tự bồi dưỡng. Ngươi xem bây giờ đã là tháng tư mà cả người còn lạnh đến thế này. Như vậy thật là không ngoan, giả dụ ta không có ở bên cạnh ngươi thì không biết ngươi sẽ bạc đãi chính mình đến mức độ nào nữa."


Dật Huân tức giận sao? Vì sao lại tức giận? Chúng ta ban nãy đâu phải đang nói mấy chuyện này? Vì sao đang nói một chủ đề, hắn ra ngoài một chuyến quay về đã chuyển sang chủ đề khác rồi? Ta hoang mang nhíu mặt nhíu mày, suy đoán tình hình xem có nên nói tiếp câu chuyện kia với hắn hay không. Đang lúc ta lo lắng không yên thì phát giác thân thể của mình chợt nhẹ hẫng đi. Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay đặt lên vai Dật Huân, mở to mắt nhìn hắn đang ôm bổng ta lên. Dật Huân mím chặt môi lại. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thần sắc này của hắn nên không dám mở miệng, chỉ đặt đầu lên vai hắn, để mặc hắn ôm ta về nội thất.


Dật Huân tuy rằng không được vui lắm nhưng động tác mang ta đặt lên giường vẫn rất nhẹ nhàng. Hắn đưa tay cởi bỏ áo khoác của ta, mang áo ngủ bằng gấm khoác lên rồi ngồi xuống bên cạnh ôm ta vào lòng.


"Dật Huân ?!!" – ta hoang mang đưa mắt nhìn hắn.


"Muốn nói gì sao?" – Dật Huân dịu dàng vuốt ve mặt ta.


"Ta..." – ta ngắc ngứ rồi nhẹ giọng hỏi – "Dật Huân, ngươi không thấy là ta rất đáng ghét, thực sự khiến người khác thấy ghê tởm sao?"


"Vì sao chứ? Vì ngươi đến từ thế giới khác à? Thì đã sao chứ?" – Dật Huân cẩn thận lấy chăn bao quanh người ta.


"Vậy còn ngươi thì nghĩ gì? Vấn đề bây giờ không chỉ đơn giản là ta từ thế giới khác du hồn đến đây. Ta bây giờ không phải Nam Khê cũng không phải Hàn Tiêu, bất luận là thân phận nào cũng không hoàn toàn trọn vẹn. Ta chợt cảm thấy ta rất giống quái vật." – ta cúi đầu nói, những muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại sợ hắn giãy ra, cứ như vậy cứng đờ nằm im trong lòng hắn, một chút nhúc nhích cũng không dám.


Cằm của ta bị nâng lên rồi một nụ hôn rơi xuống trên môi ta, khiến ta kinh ngạc nhìn Dật Huân. Hắn vì sao lại hôn ta?


Dật Huân kéo ta nằm sát vào lòng hắn, nhe giọng nói – "Tiêu Nhi, ta không thích ý nghĩ này của ngươi. Vì sao lại tự cho rằng mình là quái vật chứ? Ngươi bình thường, thật sự rất bình thường. Nếu nói ngươi là quái vật thì ngoài kia có mấy ai là bình thường đây?"


Ta im lặng lắng nghe, đây là Dật Huân đang an ủi ta sao?


"Tiêu Nhi, ta thừa nhận, lúc vừa nghe ngươi nói ngươi không phải là chính ngươi, mà là một linh hồn đến từ thế giới khác thì bản thân có chút khiếp hãi. Như vậy thì những lời nói lạ lùng ngươi từng vô tình thốt ra đã có thể giải thích rồi. Kỳ thật, nếu

Bình Luận (0)
Comment