Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 4

Khi Ngôn Tiêu cắt đuôi được chiếc việt dã đã là chuyện của một tiếng sau.

Cô luôn là người lái xe liều mạng, không có loại đường nào mà cô chưa từng thử qua, tốc độ càng không cần bàn. Có lần cô cùng Bùi Minh Sinh đi Hong Kong tham gia buổi đấu giá, khi đó tài xế rất vất vả lái xe trên đường chen chúc xe cộ, cô trực tiếp đổi lái với tài xế. Một đường lao vun vút chạy đến địa điểm đấu giá.

Sau đó lái xe hỏi cô: "Cô Ngôn rất thông thuộc đường phố Hong Kong phải không?"

"Không quen, lần đầu tiên tới."

Lái xe sợ đến kinh hãi, ngay cả Bùi Minh Sinh cũng bị dọa xanh mặt, sau khi trở về Thượng Hải, có chết cũng không chịu ngồi xe của cô.

Cũng khó trách lần đi này anh ta đặc biệt chuẩn bị tài xế trước.

Rượt đuổi lâu như vậy, Ngôn Tiêu cũng không biết rốt cuộc mình đã lái xe đến chỗ nào. Cô giảm dần tốc độ nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là khu dân cư cũ đang dược dỡ bỏ, đường phố hẹp, mặt đường lồi lõm đầy ổ gà ổ chuột đọng nước, lá cây và rác đầy đường không được quét dọn.

Bên vệ đường có vài tên côn đồ đang ngồi xổm hút thuốc tán dóc.

Ngôn Tiêu nhìn thấy bọn họ thì dừng xe. Từ trong ví lấy ra bút giấy viết một hàng chữ, mở cửa xuống xe.

Mấy tên côn đồ phì phèo điếu thuốc đang cười đùa cợt nhả. Người đi đường thấy bọn họ thường đi vòng qua tránh, hoặc lờ đi. Tuy nhiên hiện giờ có một cô gái không tránh né mà đi thẳng về phía này, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả đám.

"Người đẹp tìm anh sao?" Một tên mập mở miệng, trên cổ xăm hình một con rồng, có vẻ là tên đầu

xỏ.

"Trả tiền cho mấy người kiếm sống, có làm hay không?"

Tên mập bỉ ổi cười hề hề: "Có tiền đương nhiên là làm, việc gì?"

Ngôn Tiêu đưa tờ giấy ra: "Đây biển số của một chiếc việt dã. Tìm được xe sẽ thấy ba gã đàn ông. Đánh chết mấy tên đó cho tôi, nhất là tên đứng đầu. Nhớ là đập nát điện thoại của hắn."

Tên mập nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngôn Tiêu, khi cô nói ra những lời này một biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có, thái độ rất bình tĩnh khiến cho hắn kinh ngạc, người phụ nữ này xem ra rất ác độc.

Hắn liếc nhìn tờ giấy, là biển số xe ngoại tỉnh, không khó tìm. Gã gật gật đầu: "Được thôi, chỉ có ba tên, vậy tiền nong..."

Ngôn Tiêu từ trong ví rút ra một tập tiền đỏ: "Đây là tiền đặt cọc, làm xong việc và đập vỡ di động của hắn, đến khách sạn Nhất Khỏa Thụ tìm tôi lấy phần còn lại."

Tên mập nhận lấy tiền: "Cô nói cho rõ trong ba tên đó, tôi làm sao biết tên nào là tên đứng đầu?"

"Hắn to cao nhất, dáng người tốt nhất."

"Ồ, có vẻ như trai đẹp nha."

Ngôn Tiêu xoay người đi lên xe không trả lời, nheo mắt nhớ lại dáng vẻ người đó, đúng là rất đẹp trai. Đáng tiếc, dù có là trai đẹp cũng là số ăn cơm nhà đá.

Trở lại khách sạn Nhất Khỏa Thụ là lúc trời đã tối.

Vừa vào cửa, Ngôn Tiêu thấy nhóm hai nam hai nữ kia ngồi xung quanh bàn, trên bàn là những món ăn vặt phổ thông.

"Ăn tối chưa?" Húi cua hỏi cô: "Chúng tôi vừa mua rất nhiều đồ ăn vặt, cô nếm thử chút đi."

Anh ta không hỏi thì Ngôn Tiêu cũng không nhớ ra mình cả ngày rượt đuổi người đàn ông kia, đến

giờ chưa có gì trong bụng.

Vừa định cự tuyệt, anh ta đã từ trên ghế đứng lên: "Qua bên này đi, đừng ngại, ra ngoài đều là bạn bè cả."

Thấy anh ta nhiệt tình lôi kéo, Ngôn Tiêu đành phải đi qua. Dù sao cô cũng phải chờ tin từ phía đám du côn kia.

Một cô gái trong nhóm đưa cho cô một phần sủi cảo hấp. Ngôn Tiêu nói cảm ơn rồi nhận lấy. Vừa ngồi ăn vừa nghe bọn họ nói mới biết bốn người bọn họ cũng không phải cùng một nhóm, do ở chung khách sạn này mới quen nhau.

Hai cô gái là đồng nghiệp, nhân dịp nghỉ đông rủ nhau đi du lịch. Hai người nam muốn đi sa mạc thám hiểm. Vì cùng đi về phía Thanh Hải nên ghép xe đi chung.

Đầu húi cua tay cầm một cái bánh kẹp thịt quay sang nói với Ngôn Tiêu: "Sáng mai bọn tôi sẽ xuất phát đi Tây Ninh, cô thì thế nào? Vừa rồi tôi thấy cô lái xe trở về, có phải cũng chuẩn bị xuất phát không?"

Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng.

"Định đi một mình?"

"Phải."

"Không dễ dàng đâu."

Cô gái ngồi bên cạnh cảm thấy rất thú vị: "Thật là soái nha, giống như nữ chính trong mấy phim Hollywood, một mình lái xe đi khắp nơi. Wow, nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn thử một lần."

Đầu húi cua lắc đầu, trong đầu con gái lúc nào cũng là mấy thứ lãng mạn.

Đường xá Tây Bắc rất vòng vèo, đi một mình rất không an toàn. Chính vì lý do này nên anh ta đối với Ngôn Tiêu luôn hiếu kỳ: "Nói mới nhớ, tối hôm qua cô bị làm sao vậy?" Anh ta lấy tay chỉ vào má mình, khi đó thấy bộ dạng cô như vậy nên nhớ rất rõ.

Ngôn Tiêu nói: "Uống một chút rượu nên bị dị ứng."

Uống rượu bị dị ứng còn chạy tới quán bar? Rõ ràng là không muốn nói đến. Đầu húi cua cũng hiểu ý không tiếp tục hỏi nên đổi đề tài: "Cô làm nghề gì thế?" Ngôn Tiêu nhìn anh ta, vắt chân lên nói "Anh đoán thử xem?"

Cô gái lúc nãy hỏi chuyện nói: "Thật ra chúng tôi đã đoán qua đấy." Vừa nói vừa chỉ tay một vòng,

ý muốn nói bốn người bọn họ đã từng thảo luận qua vấn đề này. Ngôn Tiêu hỏi: "Đoán ra cái gì?"

"Tôi với bạn tôi cảm thấy cô là thiên kim tiểu thư, chính là mấy cô gái ngậm thìa vàng lớn lên." "Vì sao?"

"Cả người cô đều là hàng hiệu, vừa đến là đã đi bar uống rượu, sống rất tự tại, còn nữa tính tình có

chút... Ặc, mắt trên cao. Đoán đúng không?"

Ngôn Tiêu cắn một miếng sủi cảo, thầm nghĩ, cái bọn họ gọi là "mắt trên cao" hẳn là muốn nói cô không coi ai ra gì, khinh thường người khác. "Không đúng."

Đầu húi cua nói: "Tôi cảm thấy, có lẽ là nhà thiết kế. Nhà thiết kế kều có tính cách như vậy, thích đi đến mấy nơi cổ kính để tìm cảm hứng. Như thế nào, có đúng hay không?"

"Vẫn không đúng."

Anh ta thất vọng thở dài: "Vẫn đoán không trúng, rốt cuộc cô làm nghề gì thế, nói nghe một chút

đi."

Con người thật là thú vị, đối với người không quen biết, ngay cả tên cũng chưa rõ, lại có thể nhiều chuyện đến vậy, chỉ để thỏa mãn trí tò mò của bản thân. Nhưng có lẽ chính vì không biết nhau nên mới có thể thoải mái hàn huyên như vậy.

Ngôn Tiêu trả lời: "Làm giám định."

Bốn người ngay lập tức hào hứng: "Giám định cái gì?"

"Đồ cổ."

"A, tôi biết!" Một cô gái hét lên: "Chính là giám định di vật đúng không?"

Ngôn Tiêu cong khóe miệng, vẻ mặt này khiến cho con người của cô trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Có khác biệt, thông thường giám định đồ cổ là phân biệt thật giả, còn di vật thì chủ yếu là phân biệt niên đại, tính chất, đối với lịch sử thì có giá trị gì. Hai hướng khác nhau."

Một anh chàng liền hỏi: "Vậy di vật sẽ không phân biệt thật giả?"

"Cũng có, ví dụ như một di vật thời Hán bị thiếu mất một phần, đến triều Minh có người đã chế tao thêm một phần. Phần bổ sung kia vào thời hiện đại cũng được coi là di vật, tuy nhiên không được coi là di vật chính phẩm triều Hán."

Mấy người bọn họ chợt phát hiện ra nói đến nghề nghiệp thì Ngôn Tiêu cởi mở hơn hẳn.

Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi thật nhanh. Ngôn Tiêu liếc đồng hồ, lúc này đã hơn ba giờ mà vẫn chưa thấy đám lưu manh kia đến tìm cô, không biết rốt cuộc bọn họ có tìm được mấy gã kia không.

Đột nhiên cô rất muốn hút một điếu thuốc, thò tay vào trong túi tìm nhưng không thấy. Cô chợt nhớ ra lúc rời Thượng Hải đã quên không mang theo.

"Mấy người tiếp tục nói chuyện, tôi ra ngoài một chút."

Đối diện khách sạn có một cửa hàng tiện lợi. Ngôn Tiêu ra khỏi khách sạn, đi vào quầy tìm một vòng, không thấy nhãn hiệu thuốc mình thường dùng.

"Muốn mua thuốc lá sao?" Ông chủ quầy hỏi.

"Không có thuốc của phụ nữ?"

"Thuốc dành cho phụ nữ ít người mua, cô thử dùng sang nhãn hiệu khác xem sao, mùi vị cũng không tệ."

Ngôn Tiêu lắc đầu: "Nơi này chỗ nào bán thuốc cho nữ vậy?"

"Xa lắm, phải đi đến của hàng chuyên bán rượu thuốc, đi từ đây qua ba con phố, cô đi tìm thử xem."

Ông chủ còn chưa nói hết, Ngôn Tiêu đã ra cửa.

"... Kỹ tính vậy, không phải thuốc đều như nhau sao?" Ông chủ nhỏ giọng nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi.

Ngôn Tiêu quả thật đi qua ba dãy phố mới tìm được cửa hàng đó. Cô mua được một gói thuốc, đứng bên đường châm hút.

Nhàn nhạt, nicotine bọc trong hương vị bạc hà.

Ông chủ nói không sai, thực ra đổi sang nhãn hiệu khác cũng không có khác biệt nhiều. Nhưng đôi khi cô chính là bướng bỉnh như vậy, muốn thứ này thì dù có phải đi bộ qua ba dãy phố cũng phải đi để mua.

Phải mất hơn một giờ để trở lại khách sạn. Vài người đã đi, chỉ còn lại đầu húi cua và một cô gái đang thu dọn bàn.

"Cô về rồi sao?" Đầu húi cua nhìn thấy cô thì nói, "Có người tìm cô đấy."

Ngôn Tiêu đoán là mấy tên du côn kia đến: "Người đâu?"

"Tôi nói cô đi ra ngoài nên anh ta bảo lát nữa quay lại."

Ngôn Tiêu gật đầu một cái, đi lên lầu, cô gái kia cười nói: "Chao ôi, anh ta là gì của cô thế, trông thật đẹp trai."

Lưu manh thì đẹp cái gì chứ? Thật không thể hiểu.

Trở lại phòng, cho bao thuốc vừa mua xếp vào hành lý. Ngay lúc này có tiếng gõ cửa phòng.

Ba tiếng vang lên, không nặng không nhẹ, thậm chí còn cảm nhận được khớp ngón tay của người gõ

cửa, điệu bộ khi các ngón tay gõ lên.

Ngôn Tiêu đi tới cửa, cầm vào tay cầm, vặn xuống. Trong khi mở cửa chợt nhớ tới lời cô gái dưới lầu "Trông thật là đẹp trai."

Không đúng, không thể là mấy tên côn đồ kia được. Cô lập tức đẩy cánh cửa trở lại, nhưng bị người ở bên ngoài chặn lại, sức lực rất lớn, đẩy một cái cánh cửa liền bật ra.

Ngôn Tiêu bị buộc lui về phía sau hai bước, tên đàn ông ngoài cửa lẻn vào. Trong nháy mắt trước mắt cô bị che phủ bởi một cái bóng. Cô lùi ra sau, người kia kéo tay cô lôi lại, một tay bóp bả vai Ngôn Tiêu, ép cô vào tường.

Cánh tay cứng như sắt kia, năm ngón tay bám vào bả vai mềm mại, cách một lớp vải mỏng cũng cảm nhận được đau đớn.

"Cô trốn cái gì?" Giọng nói của người đàn ông đó rất trầm ấm, lọt vào tai Ngôn Tiêu cảm giác như tiếng chuông trong thành phố.

Ngôn Tiêu ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đó.

Chính là anh ta, người đàn ông cùng cô truy đuổi ngày đó. Anh ta đang đứng ngay trước mặt cô, hoàn toàn không mất một cọng tóc.

Ngôn Tiêu một tay đặt lên lọ thủy tinh ở trên tủ, bất cứ lúc nào cũng sẽ đập xuống: "Anh muốn làm gì?"

Anh ta rất cao, hai mắt đen u tối, cúi đầu xuống nhìn cô. Ánh mắt anh ta âm trầm áp xuống, sinh ra cảm giác áp bức không thể kiểm soát: "Có chuyện muốn nói với cô."

Có gì mà nói chứ, không phải là muốn lừa gạt sao, Ngôn Tiêu tựa lên tường: "Muốn nói gì thì nói

đi."

Anh ta bị phản ứng của Ngôn Tiêu làm cho khựng lại, ánh mắt lại trầm xuống: "Không muốn gì cả, chỉ muốn nói cho cô biết bọn tôi không phải là người xấu."

Nói nhảm, người xấu chả bao giờ nhận mình là người xấu. Ngôn Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta tiếp tục nói: "Chúng tôi là người của đội khảo cổ." "Đội khảo cổ nào?"

"Chính là đội khảo cổ mà cô muốn đến."

"..." Ngôn Tiêu hơi giật mình, bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt cô đen láy, càng trở nên rõ ràng khi mở to. Đôi môi bởi vì kinh ngạc mà hé mở, một màu đỏ tươi thắm. Từ lúc anh vào cửa đến giờ mặt cô luôn không đổi sắc, nhưng lúc này vì ngạc nhiên mà biến đổi.

Người đàn ông nhìn cô rồi bỏ tay trên vai cô xuống: "Ngày đó chúng tôi đến quán bar là để đòi lại di vật của đội bị bán trộm. Cô giám định giúp tên đó nên tưởng cô và hắn là đồng bọn. Lúc mở túi của cô ra thấy phong thư giới thiệu, vì vậy mới tìm hiểu lai lịch của cô."

Ngôn Tiêu liền hiểu ra: " Thế nên anh mới chụp hình tôi?"

"Không kịp lấy thẻ căn cước của cô, nên tôi chụp hình cô rồi gửi Bùi Minh Sinh xác nhận. Nhưng cô lại cho anh ta vào blacklist, chúng tôi không thể liên lạc được với cô." Anh ta rút di động ra đưa cho Ngôn Tiêu: "Cô có thể tự mình hỏi anh ta."

Ngôn Tiêu nhìn số trên di động, đúng là số của Bùi Minh Sinh.

Thật không thể tưởng tượng nổi, ai mà nghĩ ở Tây An lại gặp được đồng đội, mà đồng đội của cô so với bọn trộm cướp chả khác biệt là bao.

Anh ta thấy Ngôn Tiêu không nói gì, chủ động giơ tay: "Quan Dược, đội trưởng đội khảo cổ."

Bàn tay duỗi ra ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, những đường tĩnh mạch nhô lên trên mu bàn tay, tạo một cảm giác mạnh mẽ. Ngôn Tiêu nhướng mi, nhìn vào mắt anh ta: "Làm sao? Muốn đơn giản như vậy mà hợp tác à?"
Bình Luận (0)
Comment