Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 69

Trong gian phòng tràn ngập tiếng thở dốc, mặt Ngôn Tiêu vùi trong gối, cả người khó chịu cong lên, tiếp nhận Quan Dược từ phía sau.

Rõ ràng hai người suốt một đêm không ngủ, nhưng dường như sức tinh thần và thể lực không bị cạn kiệt. Cơ thể bọn họ gắn liền cùng một chỗ, anh tấn công, cô nghênh đón, giống như liều chết triền miên. Thời điểm hai người dừng lại toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngôn Tiêu lại mở mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ còn vài tia nắng le lói chiếu vào khung cửa sổ, cô mơ màng đi vào giấc ngủ, không biết hiện giờ là lúc nào, có lẽ đã là ngày hôm sau.

Quan Dược xuống giường, bế cô vào phòng tắm.

Ngôn Tiêu lõa thể ngồi bên bồn tắm, dần dần tỉnh táo. Tuy nhiên cơ thể cô cũng mềm nhũn không còn tí sức nào, cô tựa vào người Quan Dược, bộ ngực mềm mại dán sát lên lồng ngực anh.

"Ngôn Tiêu?"

"Ừm?" Ngôn Tiêu lười nhác mở miệng, lúc này mới phát hiện giọng mình đã khàn khàn. Quan Dược hỏi: "Có phải em đã biết gì rồi không?"

Đôi mắt Ngôn Tiêu bị hàng lông mi dài che khuất: "Lý Chính Hải đã truy xét tới đây, Lưu Sảng nói với em về chuyện của tổ chức Văn Bảo."

Trong lòng Quan Dược liền sáng tỏ.

Ngôn Tiêu khoác tay lên vai anh, vết thương trên người anh đã đỡ hơn nhiều, chỉ có hai vết thương trên ngực vẫn còn phải băng bó, miệng vết thương hơi sưng tấy lên. Cô dùng ngón tay vân vê xung quanh nơi đó.

Quan Dược bắt lấy bàn tay cô, nâng cằm cô lên, nhìn vào khuôn mặt cô: "Lúc đó sao em lại muốn khóc?"

"Cái gì?" Ngôn Tiêu không nhớ gì cả: "Em lúc nào muốn khóc?"

Quan Dược không nói ra, hôm qua lúc cô nói cô là người phụ nữ của anh, hốc mắt cô đã phiếm hồng.

"Con người em ấy, thích tỏ ra mạnh mẽ."

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, sự bướng bỉnh của cô đã ăn sâu vào trong xương tủy. Anh luôn cảm thấy cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, giữa hai người vốn không cắt đứt, cũng không thể nào cắt đứt hoàn toàn, chỉ là cô không chịu thừa nhận trong lòng cô có anh.

Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau sao anh không hiểu cô, trái tim cô cứng rắn nhưng không hề nhẫn tâm.

Nếu quả thật nhẫn tâm, cô sẽ không chọn đứng bên anh vào lúc anh tứ cố vô thân thế này. Ngôn Tiêu bóp cằm anh nói: "Anh còn định giáo huấn em hả."

Khóe miệng Quan Dược cong lên: "Ngôn Tiêu, anh biết rõ em là người có thể đi cùng với anh trên một con đường."

Anh biết cô có thể cùng anh sóng vai đồng hành, anh đã biết điều đó vào giây phút cô một mình cưỡi ngựa tới cứu anh trong rừng.

Tay Ngôn Tiêu vuốt ve cằm anh, râu lún phún mới mọc đâm vào ngón tay cô, cô không nói thêm gì, chỉ quay người tìm dao cạo râu trên bồn rửa, ngâm nước, xoa kem cạo râu lên cằm anh.

Hai tay Quan Dược chống bên người cô, bao bọc cô trong người.

Ngôn Tiêu cẩn thận cạo sạch râu cho anh, cầm khăn lông lau sạch sẽ, cơ thể cô nhẹ nhàng chuyển động trong vòng tay anh.

Như một phản ứng, cơ thể Quan Dược cũng căng lên hừng hực.

Một khi tình cảm đã giao hòa, cơ thể cũng không còn phải kiềm chế nữa.

Anh ôm chặt cô trước ngực, mạnh mẽ hôn cô, cho đến khi hai người đều hít thở không thông mới buông ra: "Anh đưa em về Thượng Hải, em không thể tiếp tục ở đây cùng anh trốn chạy khắp nơi được."

Ngôn Tiêu từ trên bồn rửa đứng xuống: "Sau đó thì sao?"

Quan Dược kéo cô đứng dưới vòi hoa sen: "Chuyện ở đây chưa xong, anh cũng không thể đến Thượng Hải gặp em."

Ngôn Tiêu mở khóa, nước từ vòi chảy xuống, tiếng nước chảy ào ào lấn át mọi âm thanh khác, đề tài này kết thúc một cách rất tự nhiên.

Tắm xong đi ra, Quan Dược đứng bên giường lau khô người, mặc quần vào, phía trên để trần để băng bó lại vết thương bị dính nước.

Ngôn Tiêu vắt chéo chân ngồi ở mép giường, lấy thuốc ra hút, lúc châm thuốc ánh mắt cô nhìn anh. "Quan Dược, có phải anh thực sự thiếu tiền không?"

Quan Dược quay đầu liếc nhìn cô: "Anh thực sự thiếu tiền thì phải làm sao? Em còn theo anh không?"

"Nếu anh thật sự do thiếu tiền nên mới ở lại đây thì dễ giải quyết." Ngôn Tiêu rít một ngụm thuốc:

"Em kiếm được rất nhiều, có thể nuôi nổi anh."

Quan Dược dán băng lên vết thương, gật đầu với cô, trong mắt hiện lên tia vui vẻ: "Lời này anh tin."

Ngôn Tiêu nhả khỏi thuốc: "Em thực sự hy vọng anh chỉ vì tiền."

Bất kỳ việc gì mà liên quan đến tiền thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Quan Dược lắc đầu: "Không phải vì cái này."

"Vậy vì cái gì?"

Quan Dược ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô một cách thành kính: "Anh không thể nói được, xin lỗi em Ngôn Tiêu, cái mạng anh này sẵn sàng cho em, nhưng chuyện này anh không thể nào nói ra, ít nhất thì bây giờ không thể."

Ngôn Tiêu yên lặng nhìn anh, quên mất điếu thuốc trên tay đã cháy một đoạn dài, tàn thuốc vừa rơi xuống liền tan biến, lặng lẽ không một tiếng động, giống như đang liều mình thiêu thân.

Quan Dược nghiêng người, từ dưới gối lấy ra một khẩu súng nặng trịch, đứng dậy, nhanh chóng tháo ra đặt trên tủ cạnh giường.

Ngón cái ấn xuống, lấy băng đạn ra, tay trái đẩy, lò xo kẹp được tách ra khỏi trục nối, sau đó đến nòng súng, chẳng bao lâu sau các bộ phận đều được tháo ra hết.

Đôi tay anh linh hoạt mạnh mẽ, sau đó dùng một tốc độ nhanh hơn lắp ráp chúng lại như lúc đầu. Ngôn Tiêu lặng lẽ theo dõi động tác của anh, không rõ khi anh làm những việc này là cố tình hay

vô ý. Cô vẫn biết anh dùng súng rất giỏi, bắn cũng rất chuẩn.

Quan Dược găm súng phía sau lưng, nhìn cô: "Ngôn Tiêu, đừng trách anh."

Ngôn Tiêu nhìn anh: "Vậy sau này nói cho em biết."

Quan Dược mím môi: "Được."

Ngôn Tiêu gật dầu: "Nhớ kỹ lời em nói với anh, anh tin em, em cũng tin anh."

Nhớ kỹ lời cô nói, đừng ngồi tù, giữ lại mạng sống thì bọn họ mới có thể có tương lai.

Quan Dược định nói gì đó, nhưng rồi kìm lại: "Ừ, anh nhớ."

Mỗi một từ một chữ anh đều nhớ kỹ.

Lúc hai người rời khỏi khách sạn mặt trời đã lên cao, Ngôn Tiêu mua theo điểm tâm lên xe, xe từ trong trấn chạy thẳng đến thành phố Du Lâm.

Trên đường đi cô mở điện thoại ra xem, Vương Truyện Học có gửi cho cô vài tin nhắn, nói qua về

tình hình của Thạch Trung Chu, nhưng từ mười giờ qua đến giờ lại không có tin nhắn nào. Cô đoán rằng bọn họ đang bị cảnh sát hỏi tới.

...

Vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cửa bệnh viện thành phố Du Lâm.

Vương Truyện Học vừa tiễn một vài cảnh sát đi ra, người dẫn đầu là Lý Chính Hải. Cậu ta trở lại phòng bệnh, nhìn qua Thạch Trung Chu vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sau đó giơ hai tay gãi đầu, trong đầu ong ong rối mù: "Tiểu Bồ, cô có biết xảy ra chuyện gì không?"

Bác sĩ nói vết thương trên đùi Thạch Trung Chu là do súng bắn, vừa rồi còn có cảnh sát tới, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này thì bọn họ hoàn toàn không biết gì.

Bồ Giai Dung ngồi ở cuối giường, lắc đầu: "Chỉ có chờ tiểu Thạch tỉnh lại mới biết được chuyện

gì."

Cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái, có người từ bên ngoài đi vào.

Vương Truyện Học nhìn ra cửa, hai mắt mở to: "Ngôn tỷ, chị đến rồi."

Ngôn Tiêu đội mũ chống nắng, mặc chiếc khoác rộng thùng thình màu xám, khác hoàn toàn phong cách ăn mặc sành điệu hàng ngày, nếu không để ý còn không nhận ra.

Bồ Giai Dung đứng lên, gật đầu chào cô.

Ngôn Tiêu đi về phía họ, nhìn Thạch Trung Chu: "Tiểu Thạch sao rồi?"

Vương Truyện Học nói: "Bác sĩ nói cậu ta mạng lớn, viên đạn găm không sâu, không ảnh hưởng đến xương cốt, cũng không làm tổn thương động mạch, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt sau này hoạt động không gặp vấn đề gì."

"Vậy là tốt rồi." Ngôn Tiêu thở phào, thấp giọng hỏi: "Cảnh sát đã đến đây?" Vừa rồi lúc cô đi vào bệnh viện bằng cửa phụ, trông thấy xe cảnh sát rời đi.

"Đến rồi, bọn em không nói gì cả, anh đội trưởng Lý nói khi nào tiểu Thạch tỉnh, bọn họ lại đến." Ngôn Tiêu đoán rằng Lý Chính Hải vẫn sẽ cử người theo dõi tình hình bên này nên không ở lại lâu.

Mấy người Vương Truyện Học đi theo Quan Dược một thời gian nên có lẽ cũng biết cách ứng phó với cảnh sát, cô không cần phải dặn dò gì.

Vừa định rời đi thì Thạch Trung Chu ở trên giường đột nhiên cử động, mở mắt ra.

Ngôn Tiêu cúi đầu nhìn: "Cậu tỉnh rồi?"

Thạch Trung Chu hắng giọng: "Tỉnh được một lúc."

Vương Truyện Học giật mình nhìn cậu ta: "Hóa ra là cậu giả vờ ngủ à?"

"Nói nhảm, nếu không tôi có trốn được câu hỏi của cảnh sát không?" Thạch Trung Chu bày ra vẻ mặt đau khổ, nói một cách yếu ớt: "Đau quá..."

Ngôn Tiêu ngồi xuống bên giường: "Tiểu Thạch, rốt cuộc cậu trông thấy gì?"

"Em đâu có thấy cái gì, lúc đó là nửa đêm, đèn lại không bật, em chỉ muốn đi nhà vệ sinh... vội vàng đi nên cũng chẳng trông thấy rõ Quan đội đang nói chuyện với ai, chỉ nghe thấy đúng một câu... trời ạ, xui xẻo hết biết." Có lẽ do chân đau nên cậu ta nghiến răng chịu đựng, nói được một câu dài là thở hổn hển.

Ngôn Tiêu sợ cậu ta bị lưu lại bóng ma tâm lý liền gạt đi: "Thôi quên hết đi, về sau làm khảo cổ chính quy, đừng liên quan gì đến nơi này nữa."

"Aiyo Ngôn tỷ, chị đừng nói vậy, cứ như kiểu từ trước đến giờ việc bọn em làm là không đúng đắn ấy."

Ngôn Tiêu trông thấy cậu ta như vậy thì yên tâm, mặc dù sức khỏe còn yếu nhưng ít ra còn có thể nói giỡn.

Thạch Trung Chu cố gắng nhịn đau, yên lặng một lát rồi nói: "Ngôn tỷ, nếu chị gặp được Quan đội thì giúp em bảo với anh ấy, em không trách anh ấy."

Đêm đó lúc Quan Dược lôi cậu ta ra ngoài có nói: "Tiểu Thạch, nếu như sau này cậu bị tàn phế tôi sẽ đền cho cậu một chân, cậu chết tôi đền cho cậu một mạng, nhưng nếu cậu không bị làm sao thì hãy cắt đứt hoàn toàn liên lạc với tôi, cậu hận tôi thế nào cũng được, cứ coi như chưa từng quen biết tôi."

Thạch Trung Chu không ngốc, cậu biết rõ ý anh là gì.

Ngôn Tiêu từ trong phòng bệnh đi ra, đi đến lối thoái hiểm, có một người đàn ông cao lớn đang nấp ở đó.

"Anh cũng nghe thấy chứ?"

"Ừ." Quan Dược mặc một chiếc áo đen, đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành: "Người không sao là tốt rồi, đi thôi."

Rời khỏi bệnh viện, xe chạy trên đường cái, bên ngoài mặt trời đã ngã dần về phía Tây.

Dọc đường đi không gặp bất cứ một chiếc xe nào, cho đến khi đến gần chốt trên đường cao tốc, từ phía xa đã thấy vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó, mấy trước xe phía trước đang bị kiểm lâm kiểm tra.

Quan Dược chuyển hướng: "Đi sang đường nhỏ."

Xe lái vào khu vực hoang vắng, vòng một đường lớn. Lúc chuẩn bị quay trở lại đường cái Ngôn Tiêu nói: "Dừng ở đây đi."

Quan Dược đạp phanh xe, cả hai bước xuống, đứng cạnh xe, nhìn về phía những ngọn núi xa xa, cảm nhận từng cơn gió Tây Bắc thổi đến.

Ngón tay Ngôn Tiêu ngoắc vào thắt lưng quần Quan Dược, anh thuận theo lực kéo đứng trước mặt

cô.

"Anh không thể tiễn em thì đừng đi nữa, cố mà chịu, cũng đừng nhớ em quá, biết chưa?" Hai tay Quan Dược vòng quanh eo cô: "Em thì sao, cũng chịu được?"

Ngôn Tiêu choàng tay ôm cổ anh, giống như cười mà như không: "Cái này thì chưa chắc, có lẽ em sẽ đến thăm anh."

"Có thể sẽ không an toàn."

"Không phải có Tiểu Thập Ca anh ở đây sao?"

Quan Dược bật cười một tiếng trầm thấp. Làm sao cô biết rằng, sự tồn tại của cô chính là nỗi uy hiếp đối với anh.
Bình Luận (0)
Comment