Tòa Thành Trên Không

Chương 73

Editor: QingWeii

Hai ngày đầu tiên ở Jakarta, Trì Kinh Hồng đi làm, cô chủ yếu ở trong phòng khách sạn, mặc dù bọn họ bốn người bốn phòng, nhưng quản lý khách sạn vẫn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn cô.

Vào ngày thứ ba, công việc của Trì Kinh Hồng về cơ bản đã kết thúc.

Trì Kinh Hồng đưa cô dạo phố ở Jakarta, bắt chước những người du khách, họ đạp xe ba bánh không lọng che qua những con ngõ phố chật hẹp, đi đến khu chợ náo nhiệt, nếm nhiều món ngon địa phương của Indonesia, cuối cùng, mua những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ được cho là rất phổ biến với du khách nước ngoài.

Khi nhìn thấy Kinh Hồng mặc một chiếc áo sơ mi có in những bông hoa lớn, Trì Hồng Nhạn ngay lập tức cười lớn, Trì Kinh Hồng chặn miệng cô lại, họ hôn nhau ở góc phố người người qua lại.

Cô nắm tay Trì Kinh Hồng, không còn né tránh ánh mắt xung quanh, không còn sợ bị người quen nhìn thấy, không còn trốn trốn tránh tránh, cảnh tượng này đẹp đến mức khiến Trì Hồng Nhạn cảm thấy nhói đau trong lòng.

Ngày trước, khi cận kề cái chết cô đã nghiến răng nỗ lực vượt qua chỉ vì vẫn còn anh trên cõi đời này, cô luôn vướng bận anh, điều cô không muốn từ bỏ nhất chính là anh.

Nhưng, cuối cùng, vẫn phải rời xa.

Trong sự giãy dụa không ngừng này, trong bàn tay mây mưa thất thường của chúa tể vận mệnh này, Trì Hồng Nhạn cay đắng nhét xiên thịt cay vào miệng, quả nhiên rất cay, cô lớn tiếng gọi Kinh Hồng.

Âm thanh “Kinh Hồng” kia khiến cô bật khóc.

Người kia vừa giật cốc nước của một người đàn ông cường tráng đang uống, vừa không ngừng kề vào miệng cô, miệng còn lẩm thẩm, trách cô ăn cay như vậy làm gì.

Người đàn ông cường tráng trừng mắt nhìn họ, lúc lâu sau Kinh Hồng của cô mới nhận ra, thì ra trên quầy thịt xiên nướng bày đầy ắp đủ loại nước uống.

Thật may, việc giật ly nước không đủ điều kiện để cấu thành tội.

Đêm đó, họ không về khách sạn, họ tìm được một nhà trọ rất đặc biệt, trong căn phòng của nhà trọ mang đậm phong Nam Dương đó, họ tựa như Adam và Eve trong Vườn Địa Đàng, mò mẫm nhau tìm kiếm thứ hạnh phúc nguyên thủy nhất, cùng với luận động của Trì Kinh Hồng trong cơ thể cô, cô hét chói tai, hét lên sung sướng, chân cô quấn lấy thắt lưng rắn chắc của anh, không an phận vặn vẹo cơ thể, vui vẻ dụ dỗ anh, ngắm nhìn anh hết lần này đến lần khác như không dứt ra được.

Mùi thơm nồng của hoa mộc lan ngoài cửa sổ thổi tới, dưới lầu của nhà trọ, những nghệ nhân xiếc đánh trống nhịp nhàng, có khi như vô tận, thanh thoát mà vui vẻ.

Anh hôn từng tấc da thịt trên cơ thể cô, cô cũng hôn từng tất da thịt trên cơ thể anh, căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của bọn họ.

Trì Hồng Nhạn cảm thấy đó là âm thanh đẹp nhất, âm thanh làm sung sướng tất cả các giác quan, cơ thể và linh hồn của họ nhảy múa cùng nhau.

Giờ phút này, không có ly biệt, không có thế giới này, không có khuôn khổ phù hợp với đạo đức, không có luật lệ bắt buộc con người phải tuân theo.

Trên trần nhà phản chiếu bóng cơ thể dây dưa ướt đẫm mồ hôi của họ, trời đất như thời hỗn độn sơ khai, rất động lòng người.

Trời vừa tờ mờ sáng, Trì Hồng Nhạn đánh thức Trì Kinh Hồng đang mặt thỏa mãn kia, họ rời nhà trọ như tên trộm con nít, ánh mắt ái muội của nhân viên nhà trọ đã chứng tỏ động tác của bọn họ tối qua có bao nhiêu khoa trương.

Nhưng mặt Trì Kinh Hồng vẫn còn ý chưa hài lòng, anh nói rằng lần sau anh nhất định sẽ trở lại đây.

Khi mặt trời lên cao, họ đã đến Angkor Wat bằng máy bay tư nhân của một người bạn của Trì Kinh Hồng.

Đến nơi linh thiêng này, đối mặt di sản văn hóa nặng tính lịch sử văn minh, Trì Hồng Nhạn thổn thức không thôi, lúc trước cô từng nghe ông ngoại kể về nơi này, cũng hứa sẽ một có ngày cô cùng ông đến đây.

Đáng tiếc, ông ngoại đã tiêu hao hết thời gian cuối cùng lên người cô, ông luôn nói rằng con hãy đợi chút, đợi đến khi sức khỏe của con tốt hơn, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể đặt chân đến vùng đất linh thiêng mà ông mong ước từ lâu này.

Trì Hồng Nhạn nắm tay Trì Kinh Hồng đi qua hành lang loang lổ gấp khúc, ánh mặt trời xuyên vào làm cho hành lang gấp khúc trở nên cổ kính, gió núi thê lương, tựa như tiếng thở dài của một người già.

Lúc này, Trì Hồng Nhạn nắm tay người cô yêu, đi đến một cái tháp ở phía tây bắc của phòng trưng bày.

Nhìn ngọn tháp cao, Trì Hồng Nhạn nói nhỏ, Kinh Hồng, chúng ta chơi một trò chơi nhé?

Ôm lấy cô, Trì Kinh Hồng mỉm cười: “Chơi trò gì?”

“Chơi trò bái đường thành thân, anh là chú rể còn em là cô dâu.”

Vì vậy, trên mảnh đất cổ xưa, Trì Kinh Hồng và Trì Hồng Nhạn đã định ước chung thân.

Chỉ là có một tình huống nhỏ trong hôn lễ, chủ yếu là do cô dâu ghét bỏ chú rể vì anh cho cô viên kim cương trên chiếc nhẫn quá nhỏ, còn chú rể thì phàn nàn cô dâu quá gầy, còn muốn sau khi về nhà mua nhiều thực phẩm dinh dưỡng để nuôi béo cô dâu, còn nói đây là cuộc làm ăn thua lỗ.

Giọng cô dâu run run – Tôi, Trì Hồng Nhạn, nguyện ý gả cho Trì Kinh Hồng.

Giọng chú rể run run – Tôi, Trì Kinh Hồng, nguyện ý cưới Trì Hồng Nhạn làm vợ.

Chỉ là chú rể không biết cô dâu đã dùng bao nhiêu sức lực mới kìm lòng để nước mắt không tràn ra, chỉ là chú rể không biết giờ phút này cô dâu đã bị dày vò thế nào. Chú rể không biết rằng cô dâu đã chuẩn bị đem khoảnh khắc này khắc sâu vào máu thịt của mình và đưa nó cùng xuống mồ.

Thật lâu trước đây, ở trong phòng của Trì Hồng Nhạn có một con búp bê đặt tên Kinh Hồng và một con búp bê đặt tên Hồng Nhạn, chúng được Trì Hồng Nhạn đặt trong trong một chiếc hộp đồ chơi gọi là nhà và sống hạnh phúc trong đó, nhưng hạnh phúc của Trì Hồng Nhạn và Trì Kinh Hồng dường như luôn chậm một bước.

Tựa lưng vào bức tường thành cổ Angkor Wat, cách đó không xa, những thiếu nữ Campuchia đang ngâm nga bài ca dao mà họ không hiểu, một vài du khách đang nói chuyện nhỏ nhẹ bằng tiếng nước ngoài.

Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại, tòa thành cổ này khiến cô thương cảm vô vàn, nơi đây đã từng là cung điện thịnh vượng nhất, nền văn minh huy hoàng nhất cũng từng được dựng ở đây, liệu ở đây đã từng có một người phụ nữ cô đơn giống như cô dựa vào tường khắc sâu người mình nhớ nhung trong lòng.

Kinh Hồng, phải làm sao đây? Bây giờ, còn chưa chia tay thì đã bắt đầu nhớ.

Có một bóng người phủ xuống, lại có một cái chạm môi quen thuộc trằn trọc không dứt, lưu luyến buông nhau ra, Trì Hồng Nhạn mở mắt, cô thấy một bó hoa dại không biết tên nở rộ trước mắt.

“Đây là quà của chú rể tặng cô dâu.” Anh khẽ nói, mang theo tia ngượng ngùng giống với Trì Kinh Hồng của thời niên thiếu.

Cô ôm bó hoa đó vào lòng, mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Trì Kinh Hồng, phải dùng bao nhiêu nỗ lực mới có thể duy trì nụ cười này đây.

Trì Hồng Nhạn hi vọng chia tay sẽ không phải bi thương đẫm nước mắt.

“Hồng Nhạn.” anh thì thầm vào tai cô: “Lần sau, chúng ta hãy tổ chức đám cưới ở đây, được không? Một đám cưới thực sự ấy.”

Khi rời khỏi Angkor Wat, Trì Hồng Nhạn vẫn luôn ngoảnh lại, ánh hoàng hôn đã dát một lớp viền vàng lên tòa thành cổ kia, tại đô thành tràn đầy sắc thái truyền kỳ đó, Trì Hồng Nhạn cuối cùng đã hoàn thành ước nguyện thời thiếu nữ của mình — gả cho Trì Kinh Hồng.

Mà Angkor Wat cổ và bầu trời là nhân chứng cho hôn lễ của bọn họ.

Điều này là đủ rồi, đủ để cô dùng cả đời khắc ghi, giống như ông ngoại đã nói, hãy nhớ kỹ những điều tốt đẹp và quên những điều xấu.

Lúc bọn họ trở về Thượng Hải đã là chín giờ sáng, bởi vì ngày hôm đó nên hành trình ở Indonesia của họ kéo dài thêm một ngày, hiện tại Trì Hồng Nhạn phải lập tức về họp, nên anh đã nhờ Lâm An đưa cô về.

“Không cần đâu, Kinh Hồng, em sẽ đi taxi về.” Trì Hồng Nhạn giữ Trì Kinh Hồng lại.

“Được thôi!” Trì Kinh Hồng nhìn thời gian: “Em về trước đi, về nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh đưa em đến chỗ Lâm Mộ ăn cơm.”

“Vâng!” Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn anh, anh xoay người cô đã kéo anh lại, khi anh quay đầu cô liền hôn lên môi anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.

Lâm Ân ở một bên giả vờ không nhìn thấy, Lâm Kiều cũng bộ dạng giả vờ giống như anh trai mình, nhưng mà vẫn là không nhịn được, Lâm Kiều nhìn thấy điện thoại trong tay Trì tiên sinh rơi xuống, nhìn thấy anh đem tay đặt lên eo cô ấy.

Trong sân bay tựa như chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Kinh Hồng, đây là quà cưới của em tặng anh.” Cô nhẹ nhàng nói thầm vào tai anh.

Khi đi được một đoạn rất xa, Lâm Kiều quay người lại, người phụ nữ đó vẫn giữ nguyên tư thế, giống như một bức tượng, giống như một tĩnh vật.

Trì Hồng Nhạn không biết cô đã đứng ở sân bay bao lâu, cô đờ đẫn đưa tay ra vuốt ve môi của mình, trên đó vẫn có mùi đặc trưng của Trì Kinh Hồng.

Có ai đó đụng vào cô, cô mới ý thức được mình cần phải đi.

Trì Hồng Nhạn không thể tưởng tượng được rằng loại ác tục cũ kỹ, vở kịch hạng ba như vậy lại xảy ra trên người mình cơ chứ, vì yêu mà đi xa? Cô không khỏi bật cười, cười đến bản thân bất lực, cười đến trái tim giống như có chút vỡ ra.

Một giờ sau, Trì Hồng Nhạn đã ở độ cao 10.000 mét, cô đã mua một chuyến bay đến nơi mà ngay cả cô cũng không biết.

Cô của Lệ Xuân Hiểu nói cô phải phải tìm cách khiến Trì Kinh Hồng hết hi vọng, cho nên cô diễn lại trò cũ.

Cô đã để lại một bức thư cho Trì Kinh Hồng ở nhà, nội dung của bức thư đó khiến tâm trí cô kiệt quệ.

Buổi tối, Trì Kinh Hồng đi làm về, anh nhìn thấy bức thư do Trì Hồng Nhạn để lại, được đặt ngay ngắn ở nơi dễ thấy nhất.

Hồng Nhạn: Cho tới nay, chúng ta giống như hai đứa trẻ không biết trời cao đất rộng, không biết mệt mỏi xây ngôi nhà của chúng ta trên cát, còn cho rằng, ngôi nhà được xây bằng niềm tin của chúng ta là không có gì có thể phá hủy. Nhưng bây giờ, em mệt rồi. Kinh Hồng, người không tin tưởng trước là em, người chán ghét trước là em và người sợ hãi trước cũng là em, Kinh Hồng, em đã mất niềm tin vào tương lai của chúng ta, không tin rằng một ngày nào đó chúng ta có thể sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Như vậy đi! Kinh Hồng. Kỳ thực, Hồng Nhạn mà anh thích luôn là người rất hèn nhát, anh hãy buông tha cô ấy đi, không cần đi tìm cô ấy, cô ấy không thích trốn đông trốn tây, từ quốc gia này trăn trở đến quốc gia khác.

Sau khi Trì Kinh Hồng đọc bức thư, anh cảm thấy bản thân hình như không hề tức giận, anh đặt lá thư lại vị trí cũ, lái xe đến nhà hàng của Lâm Mạc để ăn tối như dự định ban đầu.

Khi nàng dâu của Lâm Mặc hỏi anh tại sao Hồng Nhạn không đến, anh không biết anh đã trả lời cô như thế nào, nhưng anh đã ăn rất ngon miệng vào đêm hôm đó.

Ngày hôm sau, các nhân viên của “Vạn Hào” đã nhìn thấy trên nhiều tờ báo buổi sáng đưa tin ông chủ của họ đã phải nhập viện vào đêm qua vì bệnh viêm dạ dày cấp tính, người ta nói rằng ông ấy đã nhập viện trong tình trạng hôn mê rất đau đớn.

Lâm Mặc ngày đó đã thề rằng nếu anh gặp lại người phụ nữ vô tâm Trì Hồng Nhạn đó, anh nhất định sẽ tha cho cô.

- Hết chương 73-
Bình Luận (0)
Comment