Bắc Đường Diệu Huy đợi Bắc Đường Diệu Nhật rời đi, ở trên giường nằm một lát, bỗng nhiên đứng dậy kêu, “Dược nhi, thay quần áo cho ta, ta phải đi ra ngoài.”
Dược nhi tiến vào, kỳ quái nói, “Ngài muốn đi đâu? Quay về Đoan Vương phủ sao?”
Bắc Đường Diệu Huy không nói gì, chỉ để cậu giúp minh thu thập thỏa đáng, lại đi hiệu thuốc lấy vài thứ rồi dắt ngựa ra cửa, mang luôn cậu theo.
Đi vào biệt viện ở ngoại ô, Bắc Đường Diệu Huy vào trong. Lão quản gia biệt viện thấy hắn đến, kinh ngạc nói, “Nhị thế tử, sao ngài lại đến đây?”
“Trong đó có ai không?”
Lão quản gia trong lòng cả kinh, nghĩ ngay rằng nhị thế tử đến nơi này ‘bắt gian’.
Ngày ấy Vương gia dẫn theo một công tử trẻ tuổi trở về, trên người đều là thương tích, vừa thấy chỉ biết là xảy ra chuyện gì. Lúc ấy trong lòng ông còn nói thầm, người này không phải là bị Vương gia biến thành như vậy chứ? Bất quá xem thái đọ làm người của vương gia, tuyệt đối sẽ không làm đến mức này đâu.
Người nọ hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại vẫn suy yếu như con mèo nhỏ, còn vùng vẫy nói phải quay về kinh. Lão quản gia phụng mệnh Vương gia, phải đem gã lưu lại dưỡng hảo thương, hơn nữa không được nói cho bất luận kẻ nào, cho nên khuyên can mãi mới làm cho gã yên lặng lại. Mấy ngày nay người nọ đều thành thành thật thật ở trên giường nằm, hiện tại Nhị thế tử đột nhiên chạy đến, hay là có hiểu lầm gì?
“Nhị gia, việc này Vương gia có dặn dò, thứ lão nô không dám nhiều lời.” Lão quản gia cẩn thận nói.
Bắc Đường Diệu Huy cười, “Ngươi yên tâm, đại ca đã nói cho ta biết, nhưng y để ta tới xem thương tích của người nọ.” Nói xong liền đi thẳng, “Người nọ ở gian nào?”
Lão quản gia không có biện pháp, đành phải nói, “Ở gian nhà sau Tây viện.”
Bắc Đường Diệu Huy đi tới Tây viện, khi tới cửa lại ngập ngừng không vào.
Lão quản gia kỳ quái, “Nhị gia, ngài không đi vào sao?”
Bắc Đường Diệu Huy phục hồi tinh thần lại, thở sâu, cắn răng nói, “Vào! Các ngươi đừng vào, cứ ở bên ngoài chờ.” Nói xong ném lão quản gia và Dược nhi ở ngoài, chính mình đi vào phòng ngủ.
**************Phòng ngủ mờ tối, đóng cửa sổ, đốt an thần hương. Một người quay mặt vào trong giường, sàng trướng (màn giường) treo một nửa.
Người nọ nghe thấy có người tiến vào, mơ mơ màng màng thấp giọng hỏi, “Thôi quản gia?”
Bắc Đường Diệu Huy cũng không nói gì, ngồi vào mép giường nâng tay gã, bắt mạch.
Người nọ quay đầu lại, thấy là hắn, sợ tới mức cơ hồ nhảy lên, “Đoan Vương gia?” Hắn vừa cựa mình đã tác động đến thương thế trên người, nhất thời đau đến biến sắc, lại ngã xuống.
Vẻ mặt Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ, thấp giọng nói, “Ngươi đừng động, ta giúp ngươi xem một chút.”
Người nọ bị hắn cầm tay bắt mạch, cả người run rẩy, thấp giọng nói, “Không cần làm phiền Đoan Vương gia, Quân mỗ đã khỏe, đã không sao nữa rồi.”
Người này đúng là Quân Như Trúc. Gã thấy Bắc Đường Diệu Huy, theo bản năng có chút hoảng hốt, hơn nữa tình cảnh hai người thật sự xấu hổ, không biết phải nói cái gì.
Bắc Đường Diệu Huy chẩn mạch, phát hiện gã không bị nội thương, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nói vậy ngày đó chính mình bị dược tính làm mê loạn, cũng làm mất đi vài phần sức lực, không làm hại gã, gã chỉ bị ngoài thương.
Bắc Đường Diệu Huy lẫy dược vậ đã chuẩn bị tốt từ trong lồng ngực, để ở đầu giường, “Ngày đó thật không phải. Ta chuẩn bị chút dược, đối với thương thế của ngươi rất có lợi, ngươi giữ lại dùng đi… Ngày đó là ta không đúng, muốn đánh hay làm gì đều tùy ngươi xử trí.”
Quân Như Trúc nghe vậy, lặng yên sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu, nhìn hắn nói, “Ta biết ngày đó ngươi trúng mê dược, là chuyện ngoài ý muốn, ta không trách ngươi.”
Bắc Đường Diệu Huy không biết Bắc Đường Diệu Nhật giải thích với gã thế nào. Có lẽ chính mình điên cuồng có bộ dáng tương tự lúc mình bị hạ mê dược; nhưng cho dù là kiếm cớ nhưng chuyện đã phát sinh là không thể vãn hồi.
Hắn thở sâu, thấp giọng nói, “Mặc dù nói thế nào thì ngày đó đều là ta không đúng. Còn có… Kỳ thật lần ở Tầm Phương các là ta hạ dược ngươi, muốn chọc ghẹo ngươi. Thực xin lỗi!”
Quân Như Trúc cả kinh, “Ngươi nói cái gì?”
Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ nhìn gã, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh đứng trước mặt gã, khom lưng xuống, nói, “Thực xin lỗi.”
Quân Như Trúc nhìn hắn chằm chằm, thần sắc thay đổi mấy lần, nhất thời cảm thấy lửa giận bốc lên đến không chịu nổi, nhất thời lại cảm thấy được vừa xấu hổ vừa oán hận không thôi, đủ loại cảm tình lòng xẹt qua đáy lòng trong nháy mắt.
Bắc Đường Diệu Huy vẫn khom thắt lưng, nói ra việc đã giấu giếm bấy lâu, trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái, nhưng thấy đối phương không hề có động tĩnh gì lại có chút bất an không yên.
Qua một lúc lâu sau hắn mới nghe được một thanh âm, “Cút!”
Bắc Đường Diệu Huy thật cẩn thận ngẩng đầu, thấy Quân Như Trúc hung hăng bắt lấy gối đầu, cắn răng nói, “Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
“Như Trúc, ta…”
“Cút ──!!” Quân Như Trúc đột nhiên rút gối đầu trong tay ném vào hắn.
Bắc Đường Diệu Huy chật vật bị gã đuổi ra phòng. Thấy Dược nhi đang chờ ngoài cửa, thần sắc quái dị nhìn hắn, không khỏi đỏ mặt lên.
Dược nhi hỏi, “Vương gia, chúng ta quay về vương phủ sao?”
Bắc Đường Diệu Huy dừng một chút, “Không trở về! Hôm nay ở lại đây!”
Dược nhi sửng sốt, “A? Ở đây?”
Bắc Đường Diệu Huy vung tay lên, “Đi gọi Thôi quản gia đem phòng của ta dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta không trở về vương phủ mà ở lại đây.”
Dược nhi lắp bắp, “Này… cái này sao được? Cái gì cũng chưa chuẩn bị mà. Lại nói Đại vương gia, Đại vương gia…”
Cậu không nói tới Bắc Đường vương còn tốt, nhắc tới Bắc Đường vương, Bắc Đường Diệu Huy sắc mặt nhất thời âm trầm, lớn tiếng đánh gãy cậu, “Ta là chủ tử của ngươi hay Đại vương gia mới là chủ tử của ngươi?”
“Vương gia…” Dược nhi hoảng sợ.
“Ta nói ở đây thif ở đây, nói nhảm nhiều như thế làm gì!”
Dược nhi vội hỏi, “Vâng, Dược nhi không dám nữa.”
Bắc Đường Diệu Huy nghĩ nghĩ, lại nói, “Đi nói với Đại vương gia là ta ở lại biệt viện này mấy ngày để y khỏi lo lắng.”
“Vâng.”
**************Hắn nói không đi thì đúng không đi, liên tiếp ở vài ngày trong biệt viện. Trong lúc Bắc Đường Diệu Nhật phái người trở về nói với hắn hảo hảo ở lại đây, cẩn thận dưỡng thương, lại phái người đưa vài thứ đến.
Bắc Đường Diệu Huy càng ngày càng thấy nản lòng thoái chí, không thể nói rõ là đau thương hay là oán hận, trên mặt vẫn thản nhiên như thường nhưng trong đáy lòng lại dần dần ảm đạm. Bất quá hắn ở biệt viện cũng không nhàn rỗi, còn thật sự trị thương cho Quân Như Trúc.
Từ ngày đó hắn nói hết mọi việc, Quân Như Trúc vẫn không chịu nhìn đến hắn. Hắn cũng không bực tức, căn cứ thương thế của gã mà Thôi quản gia hồi báo, mỗi ngày tự mình chế dược tốt nhất cho người hầu đưa đi.
Quân Như Trúc cũng không biết dược này đều do hắn chế ra, luôn phối hợp trị liệu. Trên người gã chỉ là ngoại thương nên dưỡng vài ngày thì đã tốt rồi, có thể xuống giường đi lại.
Bắc Đường Diệu Huy tránh gã, chỉ đợi trong viện của mình. Cả ngày không phải ngẩn người điều chế dược thì nhiều lắm chỉ hỏi hai ba câu về tình trạng của Quân Như Trúc, đối với mấy việc ở kinh lại không đề cập tới một chữ.
Dược nhi thấy hắn như vậy, trong lòng lo lắng, cũng không dám hỏi không dám quản, chỉ trông mong Đại vương gia sớm phái người tới đón bọn họ, cho vương gia bậc thang mà xuống. Ai ngờ cậu đợi vài ngày, Đại vương gia bên kia vẫn không nhúc nhích, lại nghe được một tin tức kinh người.
“Vương gia! Chuyện lớn! Chuyện lớn rồi!” Dược nhi vọt vào nội viện, thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hoảng.
Bắc Đường Diệu Huy đang ở dược phòng đùa nghịch dược liệu, nghe vậy không vui nói, “Cái chuyện gì?”
“Vương gia, Tam thế tử, Tam thế tử…” Dược nhi cũng không biết làm sao, lời nói trong lúc kích động lắp ba lắp bắp.
“Tam thế tử xảy ra chuyện gì?”
“Tam thế tử bị Đại vương gia ‘gả’ cho Văn quốc Tĩnh tiểu vương gia rồi!” Dược nhi cuối cùng một hơi nói cho hết lời, lại nghe Bịch! một tiếng, chỉ thấy hắn gia Vương gia trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở đó, dược liệu trong tay rơi đầy trên đất.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Bắc Đường Diệu Huy hoài nghi chính mình vừa rồi nghe lầm.
“Vương gia, là thật đó, Đại vương gia đem Tam thế tử gả cho Văn quốc Tĩnh tiểu vương gia, hiện tại trong kinh đều truyền ra, nói Tam thế tử phải gả đến Văn quốc làm Vương phi.”
Bắc Đường Diệu Huy thấy hoa mắt, ngã ngồi trên ghế phía sau.
Dược nhi không ngờ hắn lại phản ứng như thế, hoảng sợ, “Vương gia, ngài không có việc gì chứ? Có lẽ, có lẽ là kinh lý lầm truyền (đồn nhảm). Tam thế tử là nam nhân, sao có thể xuất giá chứ? Chắc chắn là tin đồn nhảm thôi.”
Bắc Đường Diệu Huy cắn răng, trầm thanh nói, “Chuẩn bị đi, chúng ta quay về kinh.”
Nếu đại ca thật sự ngoan hạ tâm (quyết tâm là chuyện tàn nhẫn) cho Diệu Nguyệt ‘xuất giá’, như vậy có lẽ cách ngày y làm ra chuyện kia cũng không lâu.
Bắc Đường Diệu Huy biết được tin tức, nếu việc này là thật, hắn hiểu được Bắc Đường Diệu Nhật vì sao phải làm như thế. Nhưng vô luận như thế nào cũng không cần phải đem Diệu Nguyệt ‘gả’ đi chứ?! Cái này là nói thế nào!
Xưa nay Bắc Đường Diệu Huy tuy chưa bao giờ thân thiết với Diệu Nguyệt, nhưng dù sao cũng là huynh đệ của mình, đáy lòng cũng có một phần ý thức trách nhiệm và sự quan tâm của ca ca dành cho đệ đệ. Dù có thê nào hắn cũng vô pháp tưởng tượng đệ đệ Phong Thần như ngọc, thanh nhã như sen của mình lại phải ‘xuất giá’, thật sự rất khoa trương, không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá Văn quốc đích Tĩnh tiểu vương gia…
Hình như nghe có chút quen tai a?
Bắc Đường Diệu Huy trên đường hồi kinh suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ tới Tĩnh tiểu vương gia kia không phải tiểu hoàng tử đi sứ Minh quốc hồi sáu năm trước sao? Hắn nhớ rõ nó là nhi tử được tiên hoàng Văn quốc sủng ái nhất, nhạy bén sắc sảo, vẻ mặt thông minh. Hinh như khi đó nó đã đặc biệt chú ý đến Diệu Nguyệt, thường chạy đến quý phủ đến ‘xuyến môn’ nhà mình, thấy Diệu Nguyệt liền dính chặt lấy không gỡ ra được.
Bắc Đường Diệu Huy nhịn không được cười nhẹ. Nếu là tiểu gia khỏa thú vị kia…
Hắn nghiêng đầu trầm tư, tựa hồ Diệu Nguyệt ‘gả’ cũng không phải chuyện không tốt.
**************Nô bộc trong Bắc Đường vương phủ đều vội vàng mua sắm ‘giá trang’ (đồ cưới, của hồi môn)cho tam thế tử.
Bắc Đường Diệu Huy xông vào thư phòng, thấy Bắc Đường Diệu Nhật đang viết cái gì đó ở thư án, thấy hắn tiến vào đầu cũng không nâng. Bắc Đường Diệu Huy không khỏi sinh khí mà chất vấn, “Lời đồn bên ngoài là thật? Ngươi thật muốn đem Diệu Nguyệt ‘gả’ đến Văn quốc?”
“Không sai.” Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên liếc hắn một cái, không đợi hắn nói chuyện đã rút ra mấy phong thư đưa cho hắn.
Bắc Đường Diệu Huy cố nhịn nghi vấn trong lòng, cầm lấy lật xem, thì ra là thư từ qua lại của Bắc Đường Diệu Nhật và hoàng đế Văn quốc. Hắn nhìn nội dung thư, sắc mặt biến thành màu đen, “Lúc nào phụ vương chỉ phúc vi hôn với Đông Phương Gia? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ? Ngươi muốn để Diệu Nguyệt thay Diệu Thần ‘gả’ đi? Cái này cũng quá hoang đường rồi!”
Bắc Đường Diệu Nhật gợi lên khóe môi, mỉm cười nói, “Nếu không thì phải làm sao? Văn đế năm chặt hôn ước không tha, còn muốn thỉnh phụ vương rời núi làm chứng, muốn Bắc Đường gia chúng ta có bộ dáng không cam lòng đây mà. Hai đứa con của Diệu Thần đều sinh ra cả rồi, bây giờ còn đang ở cữ, chẳng lẽ lại bắt nàng đi? Mà nàng có đồng ý đi chăng nữa thì chỉ sợ Cung Kiếm Vũ cũng muốn cùng ta liều mạng.”
Bắc Đường Diệu Huy hiện lên một ý niệm trong đầu. Nam nam thành hôn là chuyện kinh hãi thế tục, tuy rằng Văn quốc hiện tại nam phong thịnh hành, nhưng Minh quốc đối loại việc này vẫn vô cùng khó khăn bảo thủ.
Nếu Bắc Đường gia cùng hoàng thất Văn quốc thật sự thành thông gia thì với một mức độ nào đó, thế nhân cũng sẽ có một phần nhận thức với việc nam nam mến nhau. Nếu thật sự như thế, tương lai hắn và Diệu Nhật… có lẽ rất nhiều chuyện cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Hắn thầm khinh bỉ lòng dạ mình hẹp hòi nhưng trên mặt vẫn là một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, lời nói trong ngoài không đồng nhất. “Nhưng hai nam tử lập gia đình cũng quá sức hoang đường. Diệu Nhật sao có thể đồng ý?”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn quan tâm đến hôn sự của Diệu Nguyệt, không khỏi vô cùng vui mừng, “Ta đã nói qua với Diệu Nguyệt, nó cũng đồng ý hôn sự này. Hơn nữa phụ vương và phụ thân cũng đều đồng ý rồi.”
Bắc Đường Diệu Huy giật mình không thôi, “Phụ vương và Ngôn phụ thân đều đồng ý?”
Xú tiểu tử kia làm sao mà được vậy a?
Tron đầu Bắc Đường Diệu Huy hiện ra hình ảnh tiểu hoàng tử có khuôn mặt nghịch ngợm năm đó, không thể tưởng tượng được nó làm thế nào mà nhận được sự đồng ý chấp nhận của phụ vương a?
Bắc Đường Diệu Nhật tóm tắt chuyện Đông Phương Hạo Diệp làm như thế nào hướng hai vị phụ thân cầu thân, nói, “Việc này đã định rồi, đại hôn ngay tháng sau, trong phủ còn có rất nhiều việc phải lo. Nếu ngươi đã dưỡng hảo thân thể, tạm thời không phải về Đoan Vương phủ, hảo hảo ở nhà giúp Diệu Nguyệt chuẩn bị, tận tâm tận lực làm trò trách nhiệm của ca ca đi.”
“… Được.” Bắc Đường Diệu Huy đồng ý, thấy Bắc Đường Diệu Nhật lại cúi đầu viết vội gì đó, dừng một chút nói, “Ta không quấy rầy ngươi nữa, ta trước đi ra ngoài.”
“Ân.”
Bắc Đường Diệu Huy đi tới cửa, quay đầu lại lại nhìn thoáng qua, thấy người nọ vẫn dựa vào bàn bận rộn, không gọi mình lại mà cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Cố nén một lát, cuối cùng cũng không giống như trước luôn quấn lấy y, căn răng rời khỏi thư phòng.
Bắc Đường Diệu Nhật nghe tiếng bước chân hắn rời đi, ngẩng đầu đại môn đã khép lại, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Y không phải không biết Bắc Đường Diệu Huy vừa rồi trông mong cái gì. Hắn mong muốn mình và hắn hòa hảo. Tuy không nói rõ nhưng hai mươi mấy năm ở chung làm bọn họ hiểu nhau rất rõ nhưng luôn có một cái gì đó, mỏng manh thôi, yếu ớt thôi, nhưng không thể bỏ qua.
Bắc Đường Diệu Nhật lấy tay đỡ trán, tâm tình có chút phiền táo.
Y biết ngày đó là y không tốt, không nên để một mình Bắc Đường Diệu Huy lại lãnh cung kia, huống chi lúc ấy hắn còn trúng mê dược. Tuy rằng chính mình đã an bài ám vệ cho hắn, nhưng ai ngờ…
Hắn không bảo vệ tốt Huy nhi, đây là chuyện có thật. Bắc Đường Diệu Nhật không muốn tìm cớ. Hơn nữa nghĩ đến việc này còn liên luỵ đến một người khác…
“Ai…” Bắc Đường Diệu Nhật sâu kín thở dài một tiếng, trong lòng lo lắng không chịu nổi.
Bắc Đường Diệu Huy ra sân, vừa mới đi qua hành lang liền thấy xa xa có một thân ảnh màu trắng đi qua, vội vàng kêu, “Diệu Nguyệt! Từ từ.”
Người nọ đúng là vừa mới từ chức hồi phủ – Bắc Đường Diệu Nguyệt. Hắn đã từ chức cấm vệ quân, giao lại tất cả sự vụ, lúc này một thân áo trắng thanh quý, tóc dài bó buộc vô cùng đơn giản ở phía sau, nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, phiêu dật tuấn mỹ.
“Nhị ca, ngươi đã trở lại?” Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn có chút kinh ngạc, “Mấy này nay ngươi ở đâu mà không thấy bóng dáng?”
“Ngươi còn có tâm quản ta a. Ngươi, ngươi…”
Bắc Đường Diệu Huy chần chờ không biết làm sao để mở miệng, trái lại Bắc Đường Diệu Nguyệt thản nhiên nở nụ cười, “Thì ra Nhị ca đã nghe nói.”
Bắc Đường Diệu Huy không nói. Hắn thật sự không thích hợp với tình cảnh huynh hữu đệ cung (anh như bạn, em cung kính = anh em vô cùng hòa thuận yêu thương nhau) này. Hơn nữa đối với đệ đệ cùng lớn lên từ nhỏ này, từ trước đến nay hắn không cũng không phải đặc biệt thân thiết, ngược lại có chút hờ hững, bài xích và ghen tị.
Loại cảm giác này thực vi diệu (kì diệu), chủ yếu vẫn là đến từ việc hắn luôn bá đạo, có dục vọng muốn độc chiếm Bắc Đường Diệu Nhật. Mà Bắc Đường Diệu Thần vốn là nữ hài tử, tính cách mềm mại, thích làm nũng, cho nên hoàn hảo ở chung.
Bất quá Bắc Đường Diệu Huy có khi muốn làm ca ca tốt, nhưng kể ra cũng lạ, tính tình Diệu Nguyệt từ lúc còn nhỏ thật sự quá mức kiên cường, như ông cụ non, làm cho hắn rất khó có được cảm giác làm ca ca; cho nên lúc hắn muốn thể hiện một chút quan tâm của ca ca cũng không biết nên làm thế nào.
Thấy hắn không nói lời nào, vẫn là Bắc Đường Diệu Nguyệt chủ động nói, “Nhị ca, đến phòng ta ngồi đi.”
“Được.”
**************Đi đến Hàn Thanh các, Bắc Đường Diệu Nguyệt cho người chuẩn bị nước trà, ngồi xuống đối diện với Bắc Đường Diệu Huy. Trong nhất thời, hai người cũng không nói chuyện rồi mới vô cùng trùng hợp đồng thời ngẩng đầu.
“Diệu Nguyệt.”
“Nhị ca.”
Hai người đều sửng sốt một chút.
Bắc Đường Diệu Nguyệt ảm đạm cười, “Nhị ca, ngươi nói trước đi.”
Bắc Đường Diệu Huy nói, “Diệu Nguyệt, ngươi thật muốn… đến Văn quốc?”
“Vâng.”
“Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
Bắc Đường Diệu Nguyệt gật gật đầu, “Nghĩ kĩ rồi.”
Bắc Đường Diệu Huy thấy hắn thoải mãi như thế, ngược lại không biết nói gì, lặng yên một lát, thở dài, bĩu môi nói, “Vậy thì tùy ngươi đi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy vậy biểu tình trẻ con bắt đầu xuất hiện trên mặt Nhị ca, so với nữ nhân còn mĩ diễm hơn, không khỏi buồn cười, “Nhị ca, ngươi mất hứng?”
“Vô nghĩa! Là đệ đệ ta phải ‘xuất giá’ a, ta phải cao hứng hả?” Hắn cố ý cường điệu hai chữ ‘đệ đệ’, để biểu đạt sự bất mãn của mình, nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu, “Tiểu vương gia kia nếu thực sự thích ngươi thì sao nó lại không tới đây?”
“‘Xuất giá’ (gả chồng) hay thú thê (cưới vợ), đều chỉ là hình thức mà thôi, ta cũng không để ý.” Bắc Đường Diệu Nguyệt ảm đạm cười, có chút đăm chiêu nói, “Nhưng liên hôn giữa Bắc Đường gia và Đông Phương Gia còn có liên quan đến một việc của Bắc môn và Đông môn nữa, ta vẫn nên đến bên kia thì hơn.”
Bắc Đường Diệu Huy thấy nó đã có chủ ý, đành phải nói, “Ngươi đã nghĩ kĩ rồi thì ta đây cũng không xen vào việc của người khác, trong lòng ngươi biết là tốt rồi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu nhíu mi, cười tà nhìn hắn, “Nhị ca quan tâm ta?”
“Nói cái gì vậy hả?! Ta đương nhiên phải quan tâm ngươi.”
“Nga…” Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo dài thanh âm, chậm rãi nói, “Ta còn nghĩ Nhị ca rất vui mừng khi ta đi rồi, sau này trong nhà cũng chỉ còn hai người ngươi và đại ca thôi chứ.”
Bắc Đường Diệu Huy đang uống trà, nghe nó như thế vừa nói, lập tức phun trà ra, ho khan vài tiếng, gương mặt ửng đỏ, cả giận nói, “Ngươi nói bậy cái gì!”
Bắc Đường Diệu Nguyệt ha ha cười, biết tỏng tâm sự của hắn nhưng vẫn một vừa hai phải nói, “Ta hay nói giỡn thôi, Nhị ca đừng kích động như thế.”
“Buồn cười! Mệt ta còn lo lắng ngươi, thật sự là rảnh quá nên kiếm chuyện mà.” Bắc Đường Diệu Huy căm giận buông chén trà.
“Cám ơn Nhị ca, lòng ta lĩnh (nhận).” Bắc Đường Diệu Nguyệt cười cười, bỗng nhiên nói sang chuyện khác. “Sau này ta đi rồi, trong nhà thật sự chỉ còn đại ca và Nhị ca. Đại ca mười hai tuổi đã kế thừa vương vị, trên lưng y phải gánh vác những thứ nặng hơn chúng ta đeo nhiều lắm. Những năm gần đây… kỳ thật y cũng không thoải mái.”
Bắc Đường Diệu Huy nghiêm túc nói, “Ta biết.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cân nhắc một chút từ ngữ, chậm rãi nói, “Nhị ca, ngươi là ca ca, kỳ thật so với ta càng hiểu rõ, không tới phiên ta nói những lời này. Nhưng đại ca… y cũng là người, không phải thần thánh. Ta thật sự có chút lo lắng, dù sao y cũng phải chống đỡ nhiều thứ lắm…” Nó thở dài, buồn bã nói, “Ta ở đây cũng không giúp được đại ca cái gì, ta đi rồi càng không giúp được y cái gì. Sau này trong nhà chỉ có hai người đại ca và Nhị ca, ta hy vọng Nhị ca thông cảm với đại ca nhiều hơn, giúp y chia sẻ giải ưu.”
Bắc Đường Diệu Huy nhất thời cảm khái, lặng yên không nói.
“Nhị ca?”
“Ta biết.” Bắc Đường Diệu Huy lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười, “Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu được ý của ngươi.”
Không hổ huynh đệ chân chính, có quan hệ huyết thống, Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy không biết những an bài của Bắc Đường Diệu Nhật nhưng vẫn có thể ẩn ẩn phát hiện một ít tình hình.
Bắc Đường Diệu Huy không thể không bội phục sự mẫn cảm của huynh đệ bọn họ, cũng vì lời nhắc nhở của Diệu Nguyệt mà cảm thấy hổ thẹn và trầm trọng.
Hổ thẹn vì mình trời sinh tính tình tùy hứng thích tiêu dao, đối với chuyện của vương phủ chẳng quan tâm.
Trầm trọng bởi hắn biết Bắc Đường Diệu Nhật mưu tính sâu xa, sở đồ xa (toan tính sâu xa)không phải chuyện Diệu Nguyệt có khả năng tưởng tượng, thực sự có thể làm dao động căn cơ của Minh quốc, mà hắn cũng không tin Diệu Nhật có thể tin tưởng hay hứng thú cho hắn làm chuyện đó.
Nhưng là đối mặt với thỉnh cầu của Diệu Nguyệt, hắn cũng không thể nói lời cự tuyệt.
Trốn tránh không phải biện pháp, hơn nữa hắn cũng là người của Bắc Đường gia, đến khi Bắc Đường Diệu Nhật bắt đầu mưu tính mọi chuyện, tất cả mọi người bọn họ đều bị cuốn vào trong đó, không thể thoát thân. Có lẽ chính vì điều này nên Bắc Đường Diệu Nhật muốn đem Diệu Nguyệt đến Văn quốc.
Ít nhất đệ đệ của y có thể rời xa khỏi nơi thị phi này.
Giờ khắc này, Bắc Đường Diệu Huy hoàn hoàn toàn hiểu được lương khổ dụng tâm của Bắc Đường Diệu Nhật. Mà Diệu Nguyệt ‘gả’ đến Văn quốc cũng có thể chừa lại đường lui cho Bắc Đường gia nếu vạn nhất thất bại.
Bắc Đường Diệu Nguyệt không biết những chuyện đó, nhưng nó hiểu, ở trong lòng Nhị ca, phân lượng của đại ca đều nặng hơn so với bất luận kẻ nào, cho nên nó tin, chỉ cần có Nhị ca ở đây, đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể trợ giúp đại ca vượt qua tất cả cửa ải khó khăn.
Nó đứng lên, cung kính thi lễ với Bắc Đường Diệu Huy,”Đa tạ Nhị ca.”
**************Hôn sự đã định, Bắc Đường vương phủ bắt đầu khẩn trương chuẩn bị. Khác với lúc Bắc Đường Diệu Thần thành hôn, lúc này đây bất luận là hôn lễ hay cấp bậc thì vẫn là hai bên thành hôn, đương nhiên không thể giống người thường.
Bắc Đường Diệu Huy cả ngày vội đến xoay quanh, lần đầu tiên phát hiện thì ra mình có sức chịu đựng kinh người, toàn bộ lễ vật ‘bồi giá’ của Diệu Nguyệt, tổng cộng ba trăm chín mươi chín thứ đều là do hắn tự tay lựa chọn, lại càng không dùng những y đái (thắt lưng), phát đái (đồ búi tóc), hài tử (giày), thủ mạt (khăn tay)… bình thường linh tinh lẻ tẻ.
Hôn lễ này không chỉ là sự kết hợp của Bắc Đường gia và Đông Phương Gia, mà còn là quan hệ thông gia của hoàng thất hai nước. Đông Phương Hạo Diệp là Vương gia Văn quốc, Bắc Đường gia cũng là Vương gia Minh quốc. Đông Phương gia đưa sính lễ rất nhiều, chừng một trăm rương. Mà ‘bồi giá’ của Bắc Đường gia cũng tuyệt không ít hơn số này. Mỗi ngày Bắc Đường Diệu Huy bị danh sách đồ cưới và thứ cần xem xét đưa tới cũng sắp bị hộc máu.
Bắc Đường Diệu Nhật vì đệ đệ chuẩn bị hôn lễ vô cùng long trọng, quả thực vượt qua quy cách của công chúa và hoàng tử.
Có đại thần thượng tấu Bắc Đường gia vượt quá phép tắc lễ nghĩa, nhưng Hoàng thái hậu và Hoàng Thượng đều không để ý tới, ngược lại còn tặng hạ rất nhiều hạ lễ, đủ để nói lên rằng địa vị của Bắc Đường gia ở Minh quốc không thể dao động.
Bắc Đường Diệu Nhật vì ‘ngoại vụ’ vội đến không ngừng, thế là toàn bộ ‘nội vụ’ trong phủ đều biến thành việc Diệu Huy.
Năm Diệu Thần thành hôn, hắn còn chưa phải quản cái gì, lúc này thật đúng là đã nếm được vị đắng gian khổ rồi.
Trong phủ, người thanh nhàn nhất là Bắc Đường Diệu Nguyệt. Nó căn bản phủi tay mặc kệ, hưởng thụ thời gian cuối cùng ở Diêu Kinh. Mà Tĩnh vương gia Đông Phương Hạo Diệp vốn đã tới Diêu Kinh từ sớm cũng không quản cái gì là quy củ trước hôn lễ *, cả ngày cứ quấn lấy Đường Diệu Nguyệt đi quang Diêu Kinh xem phong cảnh.
(*: quy củ trước hôn lễ: tân lang và tân nương không được gặp nhau trước ngày thành thân, nếu không sẽ gặp chuyện không may.)
Đại hôn được chuẩn bị suốt hai tháng, cuối cùng là thời khắc tống thân (đưa dâu).
Bắc Đường Diệu Nguyệt mặc phục sức (quần áo và trang sức) hoàng thất Văn quốc, Đông Phương Hạo Diệp mặc lễ phục Minh quốc, chậm rãi xuất phát từ vương phủ.
Bắc Đường Diệu Nhật và Diệu Huy, Diệu Thần tiễn bọn họ đến tận ngoài cửa thành, Bắc Đường Nguyệt chào từ biệt mọi người, Diệu Thần đột nhiên oa một tiếng khóc nấc, làm mọi người vội vàng đến luống cuống tay chân.
“Rốt cuộc là ta hay là ngươi phải đi a? Ngươi khóc cái gì a?” Bắc Đường Diệu Nguyệt dở khóc dở cười, lấy khăn tay ra lau lệ cho nàng.
“Văn quốc xa như vậy… Ô ô…” Bắc Đường Diệu Thần khóc nức nở, bắt lấy vạt áo Diệu Nguyệt không buông.
“Được rồi được rồi, Diệu Nguyệt cũng không phải không trở lại.” Bắc Đường Diệu Nhật ở bên nhẹ giọng khuyên nhủ. Đối với muội muội duy nhất này, y và Diệu Nguyệt đều không có cách.
Bắc Đường Diệu Huy bực nhất là nữ nhân khóc, lúc này quay mặt qua chỗ khác, kéo Đông Phương Hạo Diệp xấu hổ đang đứng một bên tránh xa, “Tiểu vương gia mặc lễ phục Minh quốc của chúng ta thật đúng là phong lưu tiêu sái.”
“Thật sao?” Đông Phương Hạo Diệp đắc ý giật nhẹ quần áo, cười meo meo nói, “Ta cũng biết y phục rất hợp với ta a, nhìn qua thực oai hùng.”
“Tiểu vương gia vốn cũng rất oai hùng.” Bắc Đường Diệu Huy cười hắc hắc.
“Quên đi, mỹ nhân Nhị ca, ngươi lừa ta chứ gì.” Đông Phương Hạo Diệp cũng không phải là ngốc tử, vừa thấy biểu tình của Bắc Đường Diệu Huy thì biết, lập tức suy sụp cúi khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Là tiểu tử ngươi một mực lừa chúng ta đó chứ, rót bao nhiêu nước mật như thế, cuối cùng đem Diệu Nguyệt thú đi rồi, trong lòng hẳn đang rất đắc ý đi.” Trong hai tháng này Bắc Đường Diệu Huy sớm đã vô cùng quen thuộc với nó, nói chuyện cũng không cố kỵ.
“Hắc hắc…” Lần này đến phiên Đông Phương Hạo Diệp ngây ngô cười. Về chút tâm tư này, xem ra hai vị Vương gia Bắc Đường gia đều rất rõ ràng, bất quá đáng tiếc chỉ có Bắc Đường Diệu Nguyệt là người trong cuộc lại không nhìn ra thâm tình của mình, đi tin lời nói dối kia.
“Tiểu tử, ngươi nghe kĩ cho ta, nếu ngươi dám khi dễ Diệu Nguyệt, để cho ta đã biết, ta sẽ kê đơn cho người cả đời bất cử (không cương được -.-!!!)! Biết không?” Bắc Đường Diệu Huy nhìn nó đang cười đến xuân phong đắc ý, thấy vô cùng khó chịu nên phải ra vẻ hung ác.
Đông Phương Hạo Diệp rụt lui cổ, “Ta nào dám a. Nhị ca, sao ngươi lại nghĩ ta dám khi dễ Diệu Nguyệt a?” Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thật đúng là một bộ dáng chịu ủy khuất.
“Còn dám giả vờ!”
Bọn họ hai người ở bên cạnh nói chuyện, bên kia huynh muội ba người còn tại khóc sướt mướt. Bắc Đường Diệu Nhật và Diệu Nguyệt mất khí lực rất lớn mới trấn an được Bắc Đường Diệu Thần. Cuối cùng cuối cùng không bỏ lỡ giờ lành.
Thiết kị (đội quân tinh nhuệ) từ Bắc Đường gia hộ tống, cuối cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp chậm rãi rời khỏi Diêu Kinh, dần khuất xa tầm mắt mọi người.
Ánh mắt Bắc Đường Diệu Thần không che dấu. Bắc Đường Diệu Huy cũng mất mát thở dài.
Mặc kệ như thế nào thì nó cũng là đệ đệ của mình; cứ như vậy rời đi, trong lòng thật đúng là có chút luyến tiếc.
Hắn nghiêng đầu nhìn Bắc Đường Diệu Nhật, thấy y vẫn chăm chú nhìn hướng Diệu Nguyệt ly khai, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng hai tay bên người đã nắm chặt thành quyền.