Toái Phong Thiên

Chương 26

“…… Ngươi đến xem.” Lãnh Phong Lam nắm lấy tay Lục Vũ Hạo, hướng tường thành mà chạy tới, phất tay ra lệnh cho binh lính gác thành lui xuống, mặt trời chiều ngả về tây. Có gió nhẹ lướt qua, nơi hai người nắm tay tạo thành một bóng dài in trên đất.

” Xem cái gì?” Lục Vũ Hạo khó hiểu hỏi.

” Ngươi xem có khả năng đến Thiên Phong quốc, nhưng lãnh thổ Thiên Phong quốc ngươi cũng không thể quan sát hết được. Tựa như Lam nhi bởi vì gặp ngươi mà cảm thấy vui vẻ, Lam nhi thì ngươi có khả năng nhìn hắn được, nhưng Thủy Nguyệt quốc cùng Thiên Phong quốc tránh được giao tranh, người dân hai nước đều cảm kích ngươi giúp họ có cuộc sống ấm no hạnh phúc, vậy ngươi có khả năng nhìn hết được toàn bộ điều này sao?” Lãnh Phong Lam thanh âm trong trẻo lạnh lùng từng câu từng chữ một đều lọt vào trong lòng Lục Vũ Hạo.

“…… Ngươi……” Lục Vũ Hạo có chút kinh ngạc.

” Còn nữa, ngươi sống, mọi thứ giá trị đều thuộc về bản thân ngươi, đều do ngươi tự thực hiện. Chỉ cần ngươi nghĩ không có sống uổng phí, tồn tại chính là vì điều đó, chúng ta sinh ra không có quyền lựa chọn, hà tất phải để chuyện này quấy nhiễu cả đời?” Lãnh Phong Lam xoay người, thân hình to lớn chắn đi ánh mặt trời khiến Lục Vũ Hạo chỉ thấy một bóng đen lớn, ” Tựa như ta không thể lựa chọn mẫu thân cho mình, nhưng ta có thể lựa chọn làm một người tốt. Người với người tương trợ lẫn nhau, nếu ngươi cần người khác, người khác cũng cần ngươi. Mở rộng trái tim mình sẽ không thấy đơn độc nữa.”

” Mở rộng trái tim mình?” Lục Vũ Hạo đột nhiên ngừng lại.

Đúng vậy, thơ ấu cô độc bởi vì chính mình không dám nhìn thẳng vào sự thật mà cố lẩn tránh. Mọi người hoài nghi, mình cũng không dám thẳng thắn nói sự thật, đem bản thân rơi vào cô độc. Nếu có thể trực diện nhìn ánh mặt trời – sáng lạng, nói thẳng bản thân mình cùng thường nhân không có cái gì bất đồng, trực tiếp trợ giúp người này, dùng hành động nói cho người khác biết bản thân mình kỳ thật cũng sẽ yêu, cũng sẽ cần bọn họ. Tuy rằng là một khoảng thời gian dài, nhưng một ngày nào đó họ nhất định hiểu được…… Chính là vì mẫu thân, là vì bản thân mình rất yếu đuối, là mình tự nghĩ rằng lão thiên gia không cần mình……

” Thối một vạn bộ (lui một vạn bước), cho dù hiện tại khắp thiên hạ đều không cần ngươi, còn có ta cần ngươi. Ai kêu ngươi cùng ta còn có ước định.” Lãnh Phong Lam cười, đáng tiếc nụ cười rất nhanh đọng lại, bởi vì người đối diện lúc này tâm hồn đang phiêu thoát nơi nào, biểu tình lặng thinh.

Lục Vũ Hạo chỉ là nhớ lại chuyện cũ mà thôi……

Lãnh Phong Lam cũng không tức giận, hắn cũng rất tự nhiên nắm lấy tay Lục Vũ Hạo, kéo xuống khỏi tường thành.

Ngày hôm sau Thiên Phong quốc chiêu cáo thiên hạ, Lục Vũ Hạo không phải ngốc tử, hơn nữa chính thức tuyên bố Tiêu Dao Vương trở thành Vương gia của Thiên Phong quốc.

Đương nhiên, khi Sa Trầm Thanh cầm được chiêu cáo, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh, khiến đại thần đang quì phí dưới kia rùng mình.

” Tiểu Mục ngươi cũng đừng sinh khí nữa, Hạo ca ca là người tốt lắm, huống hồ hắn cũng có thể coi một nửa là ca ca ngươi.” Lãnh Lam vây quanh người Lục Tiểu Mục, ý đồ dùng ánh mắt chân thành vô tội làm Lục Tiểu Mục đối Lục Vũ Hạo không có thành kiến nữa.

Lục Tiểu Mục bộ dạng rất giống Lục Thuấn Hành, lông mày cương trực khiến hắn có vẻ trưởng thành hơn vài phần, hắn giờ phút này nghiêm mặt,” Xem ra ngươi thực thích hắn a, mở miệng ra là “Hạo ca ca”. Ngươi trước kia cũng không bao giờ gọi ta “Mục ca ca”, như thế nào hiện tại cũng không gọi?”

Lãnh Lam cong môi,” Ngươi lớn hơn ta có 4,5 tuổi, không cần gọi là ca ca a!”

” Ý của ngươi là…… Ta không bằng cái tên hỗn đản kia?” Lần này biểu tình càng thêm khủng bố, hắn cất bước quay đi, sắc mặt không tốt nói,” Ngươi cũng không phải là thích nam nhân đi? Chẳng lẽ ngươi yêu cái tên giả mạo kia?” (ha ha!!! Đoán chuẩn r, e í có yêu nam nhưng mà ko phải là anh Hạo )

Câu cuối cùng giống như là hét lên, Lãnh Lam khóe mắt phiềm hồng.

Hắn giơ nắm tay lên muốn cho Lục Tiểu Mục một quyền, nhưng rồi hắn lại đem nắm tay buông xuống, đôi mắt bồ đào xinh đẹp gợn nước,” Tùy ngươi nói như thế nào, lúc ta gặp nguy hiểm Hạo ca ca đã xả thân cứu ta, hắn cùng phụ hoàng đều đối tốt với ta. Cho dù hắn không phải “Lục Vũ Hạo” thực sự, hai chữ ca ca này cả đời ta chỉ nói với hắn!”

Lục Tiểu Mục nguyên bản là không có thiện ý, cũng không thèm liếc mắt.

Rốt cục Lãnh Lam đứng lên,” Ta về Thái Tử điện đọc sách, tái kiến.”

Nhìn thấy Lãnh Lam rời đi, rõ ràng muốn đuổi theo nói lời xin lỗi, nhưng chân tay tựa như không thể nhúc nhích. Căn phòng lớn rốt cuộc chỉ còn lại một người.

Hắn cùng Lãnh Lam đã thật lâu không gặp nhau, hắn so với trước kia lớn hơn một chút, cũng cao hơn. Bản thân rất nhớ hắn, không muốn cùng hắn cãi nhau! Đều do Lục Vũ Hạo! Tất cả đều do Lục Vũ Hạo!

Yên lặng, Lục Tiểu Mục ngồi trên ghế, nhớ tới lời nói của Lục Vũ Hạo, còn có lời Lãnh Lam nói.

Thật ra hắn ghét nhất chính là bản thân mình không cam lòng, kỳ thật nếu có một ca ca không ngốc nghếch thì cũng tốt lắm…… Ngày trước mình cũng rất chiếu cố hắn, thậm chí nghĩ tới nếu mình là Tiêu Dao Vương cũng sẽ tìm thầy thuốc tốt nhất để chữa trị cho ca ca.

Chuyện này thật sự là do mình không cam tâm…… Theo như lời cha nói, kẻ giả mạo kia cũng không phải nguyện ý đến nơi này, nói cách khác mình chống đối hắn cũng chỉ là chuyện vô ích.

Trách không được Lãnh Lam ban nãy muốn cho mình một quyền……

” Một Năm, ngươi nói cái gì ta nghe không rõ, ngươi nói Lãnh Phong Lam muốn thị tẩm?” Lục Vũ Hạo ngồi ở trên giường kéo lấy y phục Lâm Một Năm giữ lại hỏi,” Ngươi không phải đang nói giỡn chứ? Thủy Nguyệt Hàm đã xuất giá hắn còn muốn thế nào?”

” A, chủ tử, Một Năm cũng không dám phỏng đoán ý đồ của Bệ hạ, chủ tử ngài nên đi tắm.” Lâm Một Năm lấy thái độ phi thường ” ôn hòa” tóm chặt Lục Vũ Hạo đang cố chạy ra cửa.

Trời ạ, mấy tầng da của hắn đúng là bị tẩy “sạch sẽ”, còn không bằng giết hắn đi!!!

Còn nữa tên hỗn đản Lãnh Phong Lam kia muốn làm cái gì a? Chẳng lẽ lại muốn đem hắn trói lại rồi uy hiếp ” Không được đào tẩu”? Không đến mức đấy chứ, hắn sẽ không làm cái việc buồn chán này chứ?

Bất quá……

” Hoàng Thượng giá lâm–!”

…… Lâm Một Năm đã lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

” Ta nói ngươi rốt cuộc muốn đến đây làm chi? Ngươi không sợ Mẫu hậu ngươi bị ngươi mấy hôm nay làm cho tức chết, bây giờ còn chạy chỗ ta “qua đêm”? Là muốn cho nàng tức mà chết sớm sao?” Lục Vũ Hạo đem ngữ khí điều chỉnh đến chanh chua cực điểm – phải phát tiết cho đỡ bực bội.

” Không, chính là Hắc Long Điện rất thanh lãnh, ta cũng không có người để nói chuyện, giường của ngươi bên này cũng lớn, ta biết ngươi là người rộng lượng, sẽ cho ta tá túc vài ngày.” Lãnh Phong Lam có chút tiếu ý mà đáp lại, thuận tiện tâng bốc cho Lục Vũ Hạo trở thành người “ rộng lượng”.

“Nha nha, vậy bệ hạ đến đây là muốn nói chuyện phiếm sao? Ngượng ngùng ta đành phải ra giá thuê phòng, giá cả có lẽ rất cao a. Thù lao đêm nay ngươi phải trả, bằng không thỉnh bệ hạ hồi phủ, dù sao trong một phòng thì không khí cũng có hạn, nhiều hơn một người hít thở không thông.” Lục Vũ Hạo một bước cũng không nhường.

“…… Ta nói ta đã làm gì đắc tội ngươi?” Lãnh Phong Lam giả vờ hỏi.

Lục Vũ Hạo ai oán nói,” Ta không phải ngốc tử chỉ sợ về sau sảy ra nhiều chuyện không thể nói được, ngươi không có lo lắng sao? Hay là ngươi căn bản cố tình, bây giờ còn tới đây, không phải là chiêu cáo thiên hạ rằng “ta không ngại Hoàng hậu là nam nhân”, quan trọng hơn chính là…… Ta về sau như thế nào đối mặt với thiếu nữ trong thiên hạ? Ngươi lại khiến cho ta chậm trễ tuổi thanh xuân của nữ nhân trong thiên hạ?” Lục Vũ Hạo đập tay vào giường giả bộ khóc rống.

“……” Ngươi thật đúng là hết hy vọng thay đổi,Lãnh Phong Lam nghĩ như thế.

” Ngươi đừng tưởng thiêu mi như thế dọa được ta, ta cũng làm, xem ai sợ ai a?” Lục Vũ Hạo nói xong liền bắt đầu hành động. Ân, hắn cũng nhíu nhíu lông mi.

“……” Lãnh Phong Lam cũng không nói gì. Hắn cũng chỉ là muốn tá túc thôi, làm gì mà phiền phức như thế? Bất quá trong chiếu cáo thiên hạ kia thì Lục Vũ Hạo đã là của ta, ta ở đây là chuyện đương nhiên. Nghĩ vậy bỗng nhiên tâm tình rất tốt, Lãnh Phong Lam nói,” Uy, nếu ta ăn không trả tiền sao?” (láo, dám!!!)

Lục Vũ Hạo dùng ánh mắt kinh ngạc trừng Lãnh Phong Lam, giả bộ bí hiểm mà nắm lấy gối đầu trên giường, ” Adi đà phật, thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân, hôm nay để Lục Vũ Hạo ta anh minh thần võ, công chính nghiêm minh trừng phạt ngươi không trả tiền thuê phòng, xem gối đầu!”

Lãnh Phong Lam cũng cầm gối lên chơi đùa.

Trong lúc nhất thời hai người, một người quên võ công, một người quên đi dị năng, tay không mà đại chiến.

Không bao lâu, cả hại kiệt sức ngã xuống giường, thở hổn hển.

“ Hắc hắc, ta thắng, ta đánh trúng ngươi 35 cái, căn cứ vào đánh cuộc ban nãy, chìa khóa quốc khố giao ra đây.”

” Được a, nếu mỗi ngày ta đều qua đêm ở đây thì không vấn đề.”
Bình Luận (0)
Comment