Toái Phong Thiên

Chương 36

Binh lính có chút không rõ, nhưng vì sợ sự tàn nhẫn của Sa Trầm Thanh nên lập tức cúi đầu lĩnh mệnh lệnh, trong lòng cầu nguyện cho người vừa bị chỉ đích danh, ai…… Dù sao cũng sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.

Hắn trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp, nhìn thấy thiếu niên rên rĩ không ngừng dưới thân nam nhân. Thiếu niên ánh mắt thanh tú, có thể đoán vài năm nữa tuấn tú phi thường, nhưng là giờ phút này lông my nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đỏ,” A……”

Hắn liếc mắt phượng nhìn xem, tràn đầy vui thú cùng khoái hoạt, nam nhân tâm tư không đặt trên người thiếu niên, mà là hắn — hắn hiểu được, chính, nhưng là hắn ngoại trừ ngơ ngác nhìn cũng không biết phải làm gì, không, hắn cái gì cũng không làm được, bởi vì hắn bị hai nam nhân cao lớn giữ chặt.

Cho dù không sợ hãi nhưng đối với một người tính hướng hiện nay có thể coi là bình thường mà trước mắt lại được xem nam nam đông cung hí trực tiếp, chính là vô cùng kích thích.

Bất quá, nam nhân đối với phản ứng của Lục Vũ Hạo vô cùng hứng thú.

” A…… Bệ hạ không…… Ngô…… A a, không, mau……” Thiếu niên kia chính là người có ánh mắt bảy tám phần giống Lục Vũ Hạo – Lâm Tư Nguyên, hắn không chịu được va chạm kịch liệt, cả thân thể quỳ trên mặt đất, mười ngón chế trụ mặt đất, đầu đung đưa. Sa Trầm Thanh nắm tóc Lâm Tư Nguyên, đem khuôn mặt bối rối của hắn cho Lục Vũ Hạo nhìn, điều cười nói,” Cô thật sự rất muốn biết, Lãnh Phong Lam cùng ngươi ở trên giường thì hắn có thể có một nửa phong thái giống cô không…… Nhìn hình dáng ngươi, tựa hồ các ngươi trong lúc đó không thể kịch liệt được, muốn cô dạy cho không?”

Trái tim kinh động, cảm thấy ô nhục phẫn nộ, ở chung với Lãnh Phong Lam đã lâu Lục Vũ Hạo ánh mặt khuôn mặt cũng không đổi, hắn nuốt một ngụm nước miếng, ngay sau đó con ngươi trong suốt kiên định nhìn Sa Trầm Thanh,” Một khi đã ngươi tò mò như vậy, ta cũng có thể trực tiếp làm mẫu cho ngươi xem. Bất quá…… Địa Hỏa quốc hoàng đế sẽ không ngu ngốc mà làm chuyện này chứ? Ngươi không sợ bị rơi vào bẫy của Thiên Phong mãi mãi không thể trở về?”

Sa Trầm Thanh nghĩ tới vô số câu trả lời của Lục Vũ Hạo: Tức giận, xấu hổ giận dữ, lã chã khóc, sợ hãi, nhưng câu trả lời không như hắn dự kiến– không, tiểu lộc nhi còn không hiểu được sự thật,” Ngươi không khờ dại như vậy chứ, một cái “vườn không nhà trống” nho nhỏ có thể ngăn cản được quyết tâm thống nhất ngũ đại quốc của cô? Thái hậu bên kia, các ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Thuận lợi như vậy, không hoài nghi sao?…… Cuống lên mới ôm chân phật, dễ dàng bị phật vứt bỏ.”

Lục Vũ Hạo hiển nhiên ngây dại.

Đúng là bọn họ đã ngăn được bồ câu đưa tin của Thái Hậu, nhưng là…… Nhưng khi an bài mọi người trong cung lánh đi, Thái hậu? Đã rời đi sao? Không,chuyện này do Lãnh Phong Lam chiu trách nhiệm, kế hoạch bị lộ? Không…… Như thế nào …..

Sa Trầm Thanh đẩy Lâm Tư Nguyên quì rạp trên mặt đất, lấy áo khoác mặc vào, mỉm cười nhìn Lục Vũ Hạo sắc mặt trắng bệch,” Cô liền hảo tâm nói cho ngươi, trong lúc ngươi nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đại quân của cô đã tiến vào Thiên Phong hoàng thành. Cô rất muốn nếu chúng ta ở Hắc Long Điện cùng hưởng thụ khoái lạc bên cạnh có Lãnh Phong Lam chứng kiến, thực sự rất thú vị.”

“…… Ngươi……” Lục Vũ Hạo đã có chút phát run– hắn sẽ không liều lĩnh…

“…… A, còn không mau cút đi, đứng ở trong này làm cái gì?” Sa Trầm Thanh khoanh tay, ánh mắt vô tình nhìn thiếu niên vừa vị chà đạp đang quì rạp trên mặt đất thở hổn hển. Nhìn thấy Lâm Tư Nguyên không có ý định đứng dậy, Sa Trầm Thanh không chút do dự một cước đạp,” A……” Mông bị đá đau, Lâm Tư Nguyên tựa hồ đã quen, con ngươi ảm đạm tuyệt vọng, hắn run rẩy hai chân, ôm quần áo, nhưng vừa đứng lên lại ngã xuống. Lục Vũ Hạo một cái không đành lòng muốn tới đỡ hắn, nhưng lại bị hai đại nam nhân kìm giữ, Lục Vũ Hạo nổi giận,” Ngươi như vậy căn bản không có tính người, hắn…… Hay là một đứa nhỏ a! Ngươi nếu có cái gì bất mãn hướng thì bất mãn với ta, người ta không dám phản kháng ngươi lại làm vậy, quả thực…… Quả thực không bằng cầm thú!”

Hai nam nhân giữ Lục Vũ Hạo cứng đờ.

Sa Trầm Thanh xoay người cười lạnh,” Không bằng cầm thú? A, từ lúc cô sinh ra ngươi là người đầu tiên dám nói vật. Lục Vũ Hạo, cô…… Quả nhiên nghĩ ngươi thực không sợ chết.” Hắn tàn nhẫn nâng chân lên, đối Lâm Tư Nguyên đang muốn đứng lên đạp cho một cước. Thiếu niên thân hình mỏng manh lại ngã xuống đât……

Lục Vũ Hạo rất nhanh tay — không, không thể, nếu hiện tại dùng dị năng, hắn mang theo đứa nhỏ kia không thể chạy nhanh, hơn nữa trước mắt tình thế không rõ ràng, Lãnh Phong Lam bên kia cũng không biết tiến hành như thế nào – phải vững vàng, không thể tức giận. Không thể xúc động.

Lâm Tư Nguyên kiên cường đi đứng dậy, quay mặt, con mắt chăm chú nhìn Lục Vũ Hạo, khóe miệng nhếch một chút, lại quay mặt, tiếp tục hướng bên ngoài bên ngoài đi. Lục Vũ Hạo thấy được khửu tay hắn đầy hồng ngân, bắp đùi bị thâm tím…… Một trận thương tâm. Cũng không nhất định là bởi vì dung mạo tương tự, có thể là con người hay động vật đều có cảm thông– còn có một chút điểm kính nể– trước mặt thiếu niên kiên định hướng ra phía ngoài đi, cho dù không thể đi…… Nếu có thể, chính mình nhất định phải cứu hắn khỏi tay Sa Trầm Thanh, để hắn tự do. Chỉ cần Sa Trầm Thanh không làm khó dễ hắn …… Không, hiện tại chính mình càng nguy hiểm.

Lục Vũ Hạo ngẩng đầu, hỏi,” Thành không nhà trống? Chê cười? Vậy hiện tại ngươi muốn bắt ta đến Thiên Phong hoàng thành là có dụng ý gì?”

Bị Lục Vũ Hạo hỏi lại, Sa Trầm Thanh rõ ràng ngẩn ngơ, lại cười lạnh,” Ngươi không cần gắng gượng, mật thám của ta đã trở về, Thiên Phong hoàng là thành không.”

Cắn chặt môi, Lục Vũ Hạo ánh mắt bốc hỏa.

” Báo! Bệ hạ! Lãnh tướng quân dẫn đầu năm vạn đại quân ở Họng quỉ bị phục kích, tử thương nghiêm trọng, Lãnh tướng quân bị đích bắt được……” Báo lại thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Sa Trầm Thanh lại bình tĩnh,” Hừ, hồi môn của cha ngươi quả thực có tác dụng, cô thực nên tiếc hận khi hồi trước cự tuyệt cầu hôn của Tiêu Dao Vương. Uống phí Lãnh Phong Lam chiếm được tiện nghi, hừ. Lãnh Mẫn Chi cái tên gia hỏa vô dụng, bị ca ca hắn hận nhất bắt được, còn sống trở về cũng không còn mặt mũi gặp muội muội ta. Mặc kệ hắn, đại sự trọng yếu. Chúng ta chiếm Thiên Phong hoàng cung, ta cũng không tin Lãnh Phong Lam sẽ sống mái với đệ đệ hắn.”

…… Lục Vũ Hạo trái tim run rẩy một chút.

Giờ phút này hắn có điểm thầm phục Sa Trầm Thanh– không hổ là người thống nhất mười hai chư hầu, nhưng thực sự tàn nhẫn.

“…… Đúng rồi, chúng ta trong này còn có một cái vương bài a,” Sa Trầm Thanh quay đầu nhìn nhìn Lục Vũ Hạo,” Dùng ngươi trao đổi Lãnh Mẫn Chi thực sự phung phí, làm con tin, ngươi rất có giá trị a.”

Lục Vũ Hạo nuốt nuốt nước miếng, trong đại trướng âm thanh hắn rất rõ ràng.

Nhưng may mà cũng chỉ có mình hắn biết.

” Nên đi rồi, Thiên Phong hoàng cung sắp trở thành lãnh thổ của Địa Hỏa quốc.”

Đại hán thúc giục Lục Vụ Hạo đi, Lục Vũ Hạo đẩy hắn ra muốn tự đi, trước khi đi nhìn thoáng một chút, Lâm Tư Nguyên tránh phía sau rèm nhìn hắn, ánh mắt kia muốn nhắn nhủ điều gì……

Hỏa tiễn, hỏa cầu.

Năm vạn quân tan rã.

Hiện tại Lãnh Mẫn Chi bị trói quì trước mặt Lãnh Phong Lam. Hắn Bị trói khiến y phục có chút hỗn đỗn.

Lãnh Phong Lam phái tham tử đi tìm Lục Vũ Hạo, bởi vì căn cứ vào kế hoạch Lục Vũ Hạo hiện tại nên liên lạc với hắn, nhưng không có.

Quả nhiên……

” Tứ đệ……”

” Ai là Tứ đệ của ngươi? Thu hồi bộ dạng giả tình giả nghĩa của ngươi đi.” Lãnh Mẫn Chi trừng mắt nhìn Lãnh Phong Lam.

“…… Quân đội khác của Sa Trầm Thanh ở nơi nào? Ngươi nói, ta sẽ tha mạng cho ngươi, dù sao cũng là huynh đệ.” Lãnh Phong Lam có chút bực bội nhu huyệt thái dương, nhíu mi– hắn rất ít như vậy, Lục Vũ Hạo khiến hắn mất hết bình tĩnh.

“…… Hừ, ngươi nên may mắn, Sa Trầm Thanh muốn một mũi tên trúng hai con chim, cho nên đối phó ngươi mới không tâm tư. Hắn sẽ không để Thiên Phong quan hệ tốt với các quốc gia khác, đừng quên, ngươi vừa cùng Thủy Nguyệt liên minh.” Lãnh Mẫn Chi đối với Lãnh Phong Lam xem thường, khiêu khích nói,” Muốn giết cứ giết, ta sẽ không nói một chữ.”

Thanh âm trường kiếm tuốt vỏ vang lên, ngay sau đó, Lục Tiểu Mục cầm trường cầm kề vào yết hầu Lãnh Mẫn Chi,” Ta và ngươi không thân không quen, nhưng thật ra có thể giết ngươi. Còn có, thật sự là ngoài ý muốn Sa Trầm Thanh cư nhiên lại cùng loai ngu ngốc như ngươi liên thủ, chính mình tiết lộ tình báo cũng không biết, hừ.”

” Tiểu Mục! Giết người theo luật pháp Thiên Phong, phải bị chém đầu.” Lãnh Lam lo lắng kéo tay Lục Tiểu Mục xuống, kiếm rời khỏi yết hầu Lãnh Mẫn Chi. Lục Tiểu Mục trên mặt một mãnh hồng, nói: ” Mang đi xuống đi.”

Lãnh Lam đối Lục Tiểu Mục nở một nụ cười ngọt ngào.– thật đáng yêu.

” Hừ! Lãnh Phong Lam! Ngươi nhìn xem Thiên Phong sẽ rơi vào tay Sa Trầm Thanh, ha ha, ha ha ha……” Lãnh Mẫn Chi cất tiếng cười to. Lục Tiểu Mục không hiểu Lãnh Mẫn Chi vì sao hận Lãnh Phong Lam như vậy, Lãnh Lam lại thần sắc ảm đạm, xoay người chạy đến phía trước, đối Lãnh Phong Lam lo lắng nói,” Phụ hoàng, hiện tại làm sao bây giờ, phạm vi trong ngoài trăm dăm không có địch, chỉ sợ đúng như tứ thúc nói…… Địa Hỏa muốn đánh úp khiến Thủy Nguyệt trở tay không kịp. Đem sự chú ý của ngũ đại quốc ở cuộc chiến Thiên Phong với Địa Hỏa, hơn nữa Kim Nhật quốc vì chuyện Minh Phi hiện đang rất bế tắc……”

“…… Đích xác.” Lãnh Phong Lam tiếp tục nhu huyệt thái dương,” Hơn nữa Hoàng cung phỏng chừng đã nằm trong tay Sa Trầm Thanh.”

” Chúng ta hiện tại phải về hoàng cung, sớm một chút xuất phát.” Lục Tiểu Mục nhận kiếm, đối hai người nói,” Tuy rằng ta đối với ca ca giả có ý kiến, nhưng là hắn cũng không ngu ngốc mà không biết chiếu cố bản thân, tiếp theo có đối sách gì lên đường sẽ bàn.

Lãnh Lam nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói,” Lục bá bá cùng Lạc tỷ tỷ đều không thấy, đi nơi nào?”

” Bọn họ đến Thủy Nguyệt quốc, tạm thời bí mật hành động không cần lo lắng. Lam nhi, hạ lệnh toàn quân bí mật nhổ trại, không cần đốt đuốc, chúng ta phải nhanh một chút trở về Thiên Phong hoàng cung.” Đến muộn, Lục Vũ Hạo liền nguy hiểm.

” Tuân mệnh.” Lãnh Lam gặp Lãnh Phong Lam lại lâm vào trầm tư, lôi kéo Lục Tiểu Mục đi ra ngoài.

Ngọn lửa bị dập, bóng đen bao trùm.

Lãnh Phong Lam thân hình cao lớn đứng dậy, trện tường rọi lên một mảnh hắc ám, hắn dùng sức đập một cái bàn,” Đông–!”

Lục Vũ Hạo đứng ở trên tường thành, tựa như lúc dùng kế Thành không nhà trống, nhưng hiện tại hai tay bị trói, hơn nữa trơ mắt nhìn thấy Sa Trầm Thanh cao ngạo cưới ngựa vào cửa thành. Hỏa bồn chiếu sáng, Lục Vũ Hạo chỉ nhìn đến tức giận, cía nụ cười khiêu khích kia rất gai mắt, nhìn thế nào cũng thấy ghệ rợn cực kỳ.

Hắn quay đầu lại, Thiên Phong hoàng cung vì mọi người trốn đị mà váng lặng, giờ đây lại đầy âm thanh hành quân.

Ánh lửa bao trùm……

Từ từ, Sa Tần ở đâu?

Lúc trước còn thấy bên người Sa Trầm Thanh, nhưng hiện tại không nhìn thấy mặt nàng, nàng đi nơi nào, có âm mưu gì? Lam bên kia tuy rằng thắng lợi nhưng là thực quỷ dị, hắn chỉ có năm vạn, mà Lãnh Mẫn Chi có mười bảy vạn người, vì cái gì Lãnh Mẫn Chi bị tiêu diệt mà Sa Trầm Thanh lại không thấy là ngoài ý muốn? Chờ một chút, chẳng lẽ mục đích của hắn căn bản không phải Thiên Phong, mà là có ý đồ khác, hoặc là căn bản muôn một mũi tên trúng hai còn chin? Hai con chim? Một con chim kia…… Chẳng lẽ Sa Tần sẽ đi bắt?

” Đáng giận……” Lục Vũ Hạo oán giận nói.

Nếu hắn có khả năng nghĩ chu đáo một chút, không, lúc ấy tình hình khẩn trương……

Nếu phỏng đoán một chút cũng không thể biết…… Kim Thành một khi đã cùng Sa Trầm Thanh có liên lạc, Thiên Phong cùng Kim Nhật quan hệ sau này sẽ không tốt, cho nên Địa Hỏa sẽ không mượn Kim Nhật mà tấn cống, mà…… Thái hậu cũng Địa Hỏa liên thủ, Thái Hậu có tình ý với Nhạc Trần Phi, này cũng không có thể– Thiên Phong chỉ liên minh với Thủy Nguyệt.

Kinh hãi, Lục Vũ Hạo nghiêng người ghé vào tường thành, nhìn chăm chú đại quân di động phía dưới……

” Này rất phiền toái…… Thủy Nguyệt quốc nhỏ bé, cuộc sống an dật giàu có, không muốn chiến tranh. Huống chi Địa Hỏa hơn mười vạn đại quân hùng mạnh, căn bản đánh úp ứng phó không kịp……”

Nhưng, ánh mắt Lục Vụ Hạo sáng lên trong đêm.

Hắn, lại muốn làm cái gì?
Bình Luận (0)
Comment