Toàn Bộ Công Pháp Của Ta Đều Nhờ Nhặt

Chương 12


Luận chiến kỹ, hắn tự nhận cho dù không bằng Liêu Kiếm Hoa nhưng cũng không kém xa, nhưng nếu kiếm thuật của đối phương đã đạt đến Hóa cảnh thì hắn không có khả năng giành phần thắng!“Tằng Vân Hải sư huynh thế mà thua rồi?”Rất nhiều đệ tử nội tông đang chiến đấu đều liếc nhìn sang.


Tằng Vân Hải - người mạnh nhất nội tông vậy mà lại thua bởi một tên Liêu Kiếm Hoa hai năm trước chỉ đứng hạng bốn mươi.“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt! Kiếm thuật Hóa cảnh, Thần Vũ tông hơn bốn mươi đệ tử đến nay nhưng chưa từng có một ai tầm hai mươi tuổi lại có thể lĩnh hội được kiếm thuật Hóa cảnh.

Liêu Kiếm Hoa này thật sự đệ nhất thiên tài của Thần Vũ tông!”Tông chủ Thần Vũ tông vuốt râu cười lớn, vô cùng thưởng thức Liêu Kiếm Hoa, các vị trưởng lão nịnh nọt chúc mừng ngay.Bộp bộp bộp!!!Ngay khi tất cả mọi người vẫn còn yên lặng trong cơn chấn động vừa rồi thì tràng pháo tay giòn giã và thong thả vang vọng toàn khán đài!“Hay cho kiếm thuật Hóa cảnh, không biết Liêu đại thiên tài có hứng thú đấu với ta một trận hay không?”Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, một thiếu niên áo đen chậm rãi đi ra từ khu vực nghỉ ngơi của đệ tử nội tông, trên khóe miệng nở một nụ cười tà mị tự tin.“Tiểu gia hỏa, ngươi là ai?”Trưởng lão trọng tài nghi hoặc hỏi, trong ấn tượng của ông không hề có đệ tử nội tông này.“Đệ tử ngoại tông, Lâm Thần.”Không kiêu ngạo không tự ti, Lâm Thần vừa cười nói vừa ôm quyền.Đệ tử ngoại tông? Không chỉ trưởng lão trọng tài mà đến các đệ tử trên khán đài cũng sửng sốt!“Lâm Thần? Là hắn, hắn còn tiến vào Luyện Khí cảnh rồi?”Thân thể mềm mại của Tô Tình Nhi run lên, vừa kinh ngạc vừa khó tin, đứng bật dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Thần.“Một tên đệ tử ngoại tông lại muốn khiêu chiến với Liêu Kiếm Hoa - người vừa chiến thắng đệ tử mạnh nhất nội tông? Tiểu tử Lâm Thần, ngươi thật sự nghiêm túc?”Trưởng lão trọng tài nhíu mày, giọng điệu nghi hoặc.Mặc dù không trái với quy định, nhưng hành vi này không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết!“Hắn chính là Lâm Thần kia?”“Ha ha, ta nhớ ra tên này rồi, nghe nói lúc Tô Tình Nhi tìm tới Liêu Kiếm Hoa, hắn còn chạy theo nàng đến nội tông trong mồ hôi và nước mắt, cười chết ta rồi.”“Ta nhớ rồi, nếu lúc ấy không phải Liêu Kiếm Hoa sư huynh bế quan thì chỉ một bàn tay cũng đủ bóp chết hắn, ha ha ha.”“Đây đoán chừng là vò mẻ không sợ sứt, lấy trứng chọi đá, đúng là buồn cười.”Đệ tử ngoại tông ở ngoài sân ồn ào cười lớn, ngay cả Liêu Kiếm Hoa cũng lắc đầu bật cười.“Ta đang nghi ngờ ngươi có phải là điên rồi không, ngay cả gót chân của bản thiếu ngươi cũng không có tư cách chạm tới đâu.

Hay là nữ nhân này đối với ngươi quan trọng đến vậy.”Liêu Kiếm Hoa nhìn về phía Tô Tình Nhi như trêu tức rồi lại nhìn về phía Lâm Thần.“Nếu không ngươi quỳ xuống kêu ta một tiếng gia gia, không chừng ta sẽ từ bi nói cho ngươi biết mùi vị của nàng ở trên giường như thế nào, ha ha ha!”Liêu Kiếm Hoa ngông cuồng không thôi, ngửa mặt lên trời cười to!Lâm Thần vẫn bình tĩnh, thản nhiên cười nói:“Xưa đâu bằng nay, loại này trong mắt ta đến cả xách giày cho ta cũng không xứng.


Đương nhiên còn có cả ngươi nữa, Liêu Kiếm Hoa.”Một luồng sát khí nổi lên dưới khuôn mặt còn chưa mất vẻ ngây thơ!“Ta sẽ hành hạ đến nỗi mẹ ngươi cũng không nhận ra!”Cơ bắp Liêu Kiếm Hoa run rẩy dữ dội, ngoài cười nhưng trong không cười."Xét thấy ngươi thành tâm muốn tìm đường chết, bản thiếu gia thành toàn cho ngươi! Lên nhận lấy cái chết đi!"Oành!Kiếm khí tung hoành, Liêu Kiếm Hoa rút kiếm, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Lâm Thần!Thấy hai người đã ra sát tâm, trưởng lão trọng tài đã biết rõ ý nguyện hai bên bèn cao giọng tuyên bố."Đệ tử ngoại tông Lâm Thần, khiêu chiến đệ tử nội tông Liêu Kiếm Hoa! Ý nguyện song phương đã thành lập, sinh tử lúc chiến đấu nghe theo mệnh trời."Ngay cả trọng tài cũng nghiêng về phía Liêu Kiếm Hoa, đổi quy tắc thành sinh tử nghe theo mệnh trời!Đạp chân một cái, Lâm Thần nhảy vọt lên lôi đài, huyết dịch khắp người hắn đều đang sôi trào thiêu đốt!Như thể bản năng của thân thể này đang rít gào giận dữ với Lâm Thần, nhất định phải giết kẻ này!Có thể không đếm xỉa đến bất kỳ kẻ nào, nhưng duy chỉ có tên Liêu Kiếm Hoa này, hắn ta là căn nguyên oán niệm và thù hận của thân thể Lâm Thần nguyên bản, là người hắn nhất định phải giết!"Thú vị đấy, chúng ta xem thử cái tên Lâm Thần này ra sao đi.

Nói không chừng lại là một nhân vật thiên tài của Thần Vũ tông ta."Tông chủ Thần Vũ tông đứng trên đài cao, có phần hứng thú đánh giá Lâm Thần."Tông chủ nói đùa rồi, châu chấu đá xe mà thôi."Vị trưởng lão tự mình bồi dưỡng Liêu Kiếm Hoa kia bĩu môi khinh thường.Trên lôi đài, Lâm Thần đứng cầm thương, Liêu Kiếm Hoa cầm kiếm."Để hạng chó hoang như ngươi nhìn xem thực lực chân chính của bản thiếu gia!"Kiếm như cuồng phong, khi Liêu Kiếm Hoa xuất kiếm, mũi kiếm vung chuyển, kiếm quang khua múa, huyễn hóa thành tàn ảnh một con Nghiệt Long chiếm cứ toàn bộ lôi đài!"Chết đi! Nghiệt Long Kiếm Quyết!"Mũi kiếm chợt đâm tới, Nghiệt Long gào thét, Liêu Kiếm Hoa triển lộ ra một chiêu kiếm thuật còn đáng sợ hơn lúc chiến đấu với Tằng Vân Hải!Cuồng phong phá vỡ mà đến, áo bào tung bay.


Khí huyết toàn thân Lâm Thần sôi trào, đột nhiên rút thương, hóa thành một vì tinh quang như sao băng rơi vụt, đâm đầu nhào tới Nghiệt Long kiếm quang!Rầm! Vút vút!!Sức mạnh vô cùng cuồng bạo xuyên thấu qua mũi thương quấn giết Nghiệt Long kiếm quang cùng một chỗ, chấn động đến nỗi khiến lôi đài liên tục nứt ra từng tấc!"Tên chó hoang này vậy mà lại đón được Nghiệt Long Kiếm quyết của ta?"Liêu Kiếm Hoa khó mà tin nổi, vung Tam Xích Thanh Phong trên cổ tay lên, Nghiệt Long lia đuôi, thế công đột ngột xoay chuyển, phản công sang bên trái Lâm Thần!Lâm Thần xoay múa Du Long thương, vút người lên không trung quay tròn, mũi thương giận dữ đập mạnh xuống dưới! Hình xăm Thanh Long ở cánh tay trái thoáng lấp lóe, sức mạnh lại tăng thêm một phần!Ầm!Mũi thương nghiền nát Nghiệt Long, song phương phải lùi lại ba bước, nhưng bước chân của Liêu Kiếm Hoa lại càng thêm nặng nề!.

Bình Luận (0)
Comment