” Đại vương, làm sao vậy? “
Lăng Thi Nhi nhìn nam nhân lui liên tiếp về phía sau mấy bước, lảo đảo té lăn trên mặt đất, chật vật lại vô cùng xấu xí, thật ra cũng không muốn tiến lên đỡ.
Thế nhưng, người nàng ta có thể dựa vào cũng chỉ có Hạ Thanh Sơn, bọn họ đã là châu chấu trên một sợi dây thừng.
” Tại sao lại như vậy? “
Vừa rồi Hạ Thanh Sơn nghe được người trong cung nghị luận chuyện phát sinh trong buổi thượng triều hôm nay.
Vân Thiên Nhạn dưới cơn nóng giận cách chức mười mấy cái đại thần, không, nói chính xác hơn là trực tiếp nhốt họ vào thiên lao.
Không những như vậy, kế tiếp các đại thần này còn phải đối mặt với việc khám xét nhà.
Hắn nghe được loáng thoáng người hầu trong cung nói những đại thần này đều là muốn mưu hại hoàng tự, cho nên mới bị nhốt vào thiên lao.
Trong đầu Hạ Thanh Sơn rối bời, những tên đó đều là phế vật sao?
Bọn họ nhiều người như vậy, ngay cả chuyện giết chết hai người Tuân Tử Hoài và Hạ Văn Khiên mà cũng không làm được?
Đại thần bị nhốt vào thiên lao cũng mặt mũi đắng chát, bọn họ thật sự không làm được.
Người an bài đi không hiểu sao cứ chết mất, không giống như bị cao thủ giết chết, ngược lại giống như bị độc chết, toàn thân đen nhánh, thất khiếu* chảy máu, tình trạng thi thể đặc biệt dọa người.
* Thất khiếu: Hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.
Sau khi thử mấy lần, bọn họ liền không dám hành động nữa, vội vàng báo tin cho Hạ Thanh Sơn, nhưng mà mỗi lần chuyển tin, đều giống như đá chìm đáy biển, bọn họ cũng……không dám làm nữa.
May mắn bọn họ chuyển tin tức đều dùng ám hiệu, cho dù bị lấy được, cũng không biết tin tức là chuyển cho người nào.
Bọn họ vốn cho rằng không làm nữa, thì sẽ không xảy chuyện gì.
Nào ngờ ngày thứ hai sau khi Tuân Tử Hoài và hoàng tử điện hạ trở về, bọn họ liền bị bệ hạ hỏi tội.
Đối mặt với đống bằng chứng cao như núi, bọn họ không thể giảo biện được gì.
Bị lấy đi mũ ô sa, tinh thần sa sút tê liệt nằm trên mặt đất, nhìn nữ tử ngồi uy nghiêm trên long ỷ, lần đầu tiên bọn họ sinh ra hối hận.
Bệ hạ thông minh như vậy, dũng mãnh thiện chiến, bày mưu tính kế.
Vì sao bọn họ lại nghĩ rằng nàng là cái đồ ngốc, không trung thành với nàng, ngược lại đi giúp đỡ Hạ Thanh Sơn đâu?
Đúng rồi, là do Hạ Thanh Sơn, là do hắn nói Vân Thiên Nhạn bất quá chỉ là một nữ tử.
Bọn họ đều là nam tử, sao có thể ở dưới nữ tử, bị nàng cai trị đâu?
Hạ Thanh Sơn còn nói, nếu hắn lên ngôi Hoàng đế, sẽ tăng chức quan cho bọn họ một bậc, bọn họ tin, dù sao vừa mới bắt đầu bịn họ đã đi theo Hạ Thanh Sơn.
Bây giờ nghĩ lại, từ thời khắc Vân Thiên Nhạn lên làm Hoàng đế, Hạ Thanh Sơn đã thua, thua một cách triệt để.
Hắn, đấu không lại vị nữ Hoàng đế này, hết lần này tới lần khác còn không tự thấy rõ ràng, sợ là kết cục cũng không tốt lắm.
” A, bọn họ đều xác nhận là Hạ Thanh Sơn sai khiến bọn họ làm như vậy? ” Thiên Nhạn nghe người đến báo, đám đại thần trong thiên lao nguyện ý khai ra người sai khiến phía sau, không hề cảm thấy kì quái chút nào.
Chuyện không thành công, những người này sẽ chuyển sang trách móc Hạ Thanh Sơn, biến thành chó dại hung hăn cắn hắn một phát.
Nàng ngược lại muốn xem xem những tội thần này có thể lấy ra chứng cứ gì chứng minh Hạ Thanh Sơn làm chuyện này.
Đối với chuyện này Hạ Thanh Sơn luôn cẩn thị từng li từng tí, cho dù nàng có chặn được thư báo gửi hắn, cũng không có cách nào chứng minh hắn có tội.
Lần này, nếu bọn họ có thể lấy ra chứng cứ, nàng liền có thể sửa họ cho hai hài tử.
Đừng nói tới các vị quan trong triều, ngay cả bách tính trong thiên hạ cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên.
” Truyền chỉ, lệnh cho tất cả mệnh quan văn võ trong triều đình vào cung thương lượng chuyện quan trọng.
“
” Để Quốc sư mang theo hoàng tử và công chúa đến.
“
” Mang cả Ninh Sơn Vương tới.
“
Một canh giờ sau, tất cả mọi người đều đến đông đủ.
Thần tử cả triều không nhịn được dò xét Hạ Thanh Sơn, bọn họ ít khi gặp qua hắn.
Nói chính xác hơn là kể từ khi bệ hạ đăng cơ, bọn họ chưa từng gặp mặt hắn..