” Ninh Sơn Vương để tội thần truy sát Quốc sư, là muốn diệt trừ phụ tá đắc lực của bệ hạ, cho rằng bệ hạ căn bản không có tài năng trị quốc.
Yến quốc có được như ngày hôm nay, đều là do có Quốc sư bày mưu tính kế.
Chờ Quốc sư chết, hắn có thể lấy lại Hoàng vị.
“
” Mặc khác, Ninh Sơn Vương vốn tính toán bắt sống đại hoàng tử, ép bệ hạ đi vào khuôn khổ.
“
” Ninh Sơn Vương căn bản chưa từng để ý đến đại hoàng tử.
Cách đây thật lâu, thời điểm Yến quốc còn chưa thành lập, hắn đã tính nuôi phế đại hoàng tử.
“
________________________________________
Những người này không chỉ vạch ra bộ mặt chân chính của Hạ Thanh Sơn, còn nói ra địa phương bọn họ giấu chứng cứ.
Giấy trắng mực đen, mỗi một lần ghi chép đều có.
Trước khi Thiên Nhạn đăng cơ, Hạ Thanh Sơn cũng không có cẩn thận như bây giờ, lưu lại không ít chứng cứ.
Cùng với thông tin ám hiệu của bọn họ, làm sao giải mã, đều bị đám tội thần chỉ ra.
Thiên Nhạn cho người đưa chứng cứ xuống cho đám đại thần nhìn, sau khi nhìn xong, quần thần quỳ xuống, cầu nàng xử lí Ninh Sơn Vương.
Hạ Thanh Sơn thấy thế, cũng biết đại thế đã mất, điên cuồng cười ha ha: ” Vân Thiên Nhạn, ngươi không có trái tim! Tình cảm nhiều năm như vậy…………..chỉ vì quyền lực, đã hoàn toàn thay đổi.
“
Thiên Nhạn rất khó hiểu, người không có trái tim không phải là hắn sao?
” Người không có trái tim là ngươi, ngay cả nhi tử thân sinh của mình cũng muốn hại.
” Giọng nói Thiên Nhạn nhàn nhạt: ” Ngươi cũng bớt làm ra cái vẻ trẫm phụ lòng ngươi đi.
Năm đó trẫm ra ngoài xuất chiến, ngươi ở chủ thành trái ôm phải ấp, cùng người tầm hoan tác nhạc, còn dám nói trẫm không có trái tim? Ngươi cũng không sạch sẽ.
“
” Trấm vất vả đấu tranh giành thiên hạ, bây giờ bảo hộ giang sơn, quản lí giang sơn, cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi thế mà còn không thỏa mãn.
Người không có trái tim là ngươi, Hạ Thanh Sơn.
“
Triều thần không nhịn được gật gật đầu, đúng vậy a, bệ hạ khổ cực như vậy, Hạ Thanh Sơn lại không hiểu cho nàng, còn muốn cướp đi Hoàng vị của bệ hạ, quả thật là lòng lang dạ sói.
” Niệm tình Hạ Thanh Sơn là phụ thân thân sinh của đại hoàng tử và công chúa, chuyện sai cũng chưa thành, tha cho hắn một mạng, đày hắn vào lãnh cung, cả đời không được bước ra khỏi đó nửa bước.
Người tỳ nữ tên Lăng Thi Nhi kia, liền đưa vào cùng với hắn để hầu hạ đi, trẫm thấy tình cảm của bọn họ rất sâu! “
” Vân Thiên Nhạn! ” Đày vào lãnh cung, cái này thì khác với phi tần ở chỗ nào, đây chính là đang nhục nhã hắn.
Hạ Thanh Sơn giãy dụa, lại bị người hầu trong cung kéo ra ngoài.
” Các khanh, trẫm còn có một việc muốn thương lượng với các ngươi.
“
Quần thần cười khổ, không phải ngươi đã tự quyết định rồi sao? Còn cần phải thương lượng? Ai, bệ hạ lại thích diễn kịch làm khổ bọn họ.
Mỗi lần bệ hạ đều có thể tự quyết định, kế hoạch hoàn mỹ như vậy, bọn họ phản bác được chắc? Thần tử cả triều này, một nửa là võ tướng, đều là tùy tùng não tàn của nàng, mặt khác hơn non nửa là người do Quốc sư tiến cử, tất cả đều nghe theo nàng.
Một nửa nho nhỏ của quan văn như bọn họ, đội ngũ càng ngày càng nhỏ, muốn đề nghị cái gì cũng phải suy nghĩ cho thật kĩ, sợ nói ra bị người ta cười nhạo là gân gà.
” Hạ Thanh Sơn phạm phải sai lầm nghiêm trọng, trẫm định sửa họ cho đại hoàng tử và công chúa.
Nói thế nào thì giang sơn này cũng là do trẫm đánh xuống, không có đạo lý mang họ Hạ.
“
” Chúng thần không có dị nghị.
” Quần thần nghe xong, cũng cảm thấy không phải chuyện ghê gớm gì, không phải chỉ là sửa họ cho đại hoàng tử và công chúa thôi sao? Cùng một họ với bệ hạ, rất tốt.
Nếu Hạ Thanh Sơn không phạm phải sai lầm, bọn họ còn cảm thấy có chút không được tử tế.
Dù sao năm đó Hạ Thanh Sơn cũng từng hi sinh vì Yến quốc.
Hiện tại nha, chút nhỏ bé đó không đáng kể, không đáng giá được nhắc tới.
Người kinh hãi nhất không ai khác ngoài Hạ Văn Khiên, hắn không nghĩ tới mẫu hoàng sẽ sửa họ cho hắn.
Hắn kích động, hưng phấn, thậm chí hạnh phúc đến sắp ngất đi..