” Bệ……Bệ hạ đang làm việc ở bên trong, không……không nên quấy rầy ngươi.
“
Chỉ cần nghĩ đến một hồi có thể nhìn thấy nàng đi ra, trong lòng của hắn liền không lạnh.
Thân thể hắn chỉ là có chút không thoải mái, không giống với linh hồn hắn, không thể nào chống chọi được với cái lạnh.
” Lần sau không được làm thế này nữa, Quốc sư phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân, còn rất nhiều nơi của Yến quốc cần ngươi.
“
” Nếu vậy bệ hạ cần ta sao? ” Tuân Tử Hoài cả gan hỏi, lời vừa ra khỏi miệng lại hối hận, sao hắn lại không khống chế được.
” Đương nhiên ta cần ngươi.
“
Tuân Tử Hoài nghe được câu này, trong lòng vui vẻ, ánh mắt nóng rực nhìn Thiên Nhạn, chỉ là đụng phải ánh mắt bình thản của nàng, giống như bị khối băng nện lên đầu.
Bệ hạ cần hắn, nhưng không phải là kiểu cần hắn đang nghĩ kia.
Tuân Tử Hoài sa sút thu hồi ánh mắt, đúng lúc này, hắn cảm giác được một cỗ ấm áp từ cánh tay truyền đi khắp thân thể.
Vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy cánh tay hắn được một bàn tay ấm áp nắm chặt, ngón tay mảnh khảnh bao lấy, nội lực không ngừng truyền từ bàn tay kia đến trên người hắn.
Hắn không lạnh.
.
Truyện mới cập nhật
” Cái thân thể nhu nhược này của ngươi nếu nhu bị lạnh hỏng, sau này còn ai giúp ta làm việc.
“
Nghe câu nói bổ sung của Thiên Nhạn, Tuân Tử Hoài cũng không cảm thấy buồn bã.
Không quan tâm là bệ hạ cần hắn ở phương diện nào, hắn cũng có thể vì nàng mà đầu rơi máu chảy.
Chỉ bằng việc tối nay nàng sưởi ấm thân thể hắn, nàng đã vĩnh viễn ở trong lòng của hắn, không thể nào đuổi đi ra.
Bệ hạ như thế này, sao hắn có thể không động tâm đâu?
” Bệ hạ, ta không lạnh, không cần lãng phí nội lực.
“
Rất lâu sau, Tuân Tử Hoài nói.
Hắn thật sự không lạnh, nội lực vào cơ thể hắn cũng chỉ là dư thừa, không có cách nào giữ lại được, đây không phải là lãng phí thì là gì.
Thiên Nhạn thấy hắn không giống như đang nói dối, dừng việc truyền nội lực lại, buông cánh tay hắn ra.
Cái tay nhỏ ấm áp kia vừa buông ra, Tuân Tử Hoài lại thất lạc.
Hắn cảm thấy đôi khi cái miệng mình quá rảnh, vì cái gì không để cho nàng nắm lâu hơn một chút đâu?
Quả nhiên bệ hạ nói rất đúng, có đôi khi hắn quá ngu đần.
A, thật sự là ngu chết người!
” Quốc sư, ngươi lại đang suy nghĩ cái gì kì quái vậy? “
” Bệ hạ, ta không nghĩ gì cả.
“
Không biết nếu trực tiếp mở miệng nói nhớ* nàng, hắn có thể bị đánh hay không.
* 想 ( tưởng): suy nghĩ, nhớ.
Ở đây tác giả chơi chữ, Thiên Nhạn muốn hỏi Tuân Tử Hoài đang nghĩ cái gì, hắn trả lời lại rằng nghĩ ( nhớ) nàng.
” Quốc sư, ngươi có buồn ngủ không? “
” Ta không buồn ngủ.
“
Tuân Tử Hoài nghiêm túc, chẳng lẽ là bệ hạ mới xử lí hai cái người phiền phức kia, trong lòng đang cảm thấy khó chịu, muốn hẹn hắn cùng tâm sự đêm khuya sao?
Với tư cách là một quốc sư biết nóng biết lạnh, hắn phải tập trung tất cả sự nghiêm túc của mình, vì bệ hạ giải quyết những phiền não của nhân sinh.
” Vậy ngươi theo ta về tẩm cung.
“
Quả nhiên, cho dù đã diệt trừ hai cái người phiền phức kia, bệ hạ vẫn còn buồn lo vô cớ a.
Đến cùng thì Hạ Thanh Sơn vẫn là người bệ hạ đừng động tình qua.
Lúc này, chính là thời điểm để hắn phát huy tác dụng của mình.
Bây giờ trong não của Tuân Tử Hoài toàn là, một hồi làm sao để an ủi Thiên Nhạn, các câu nói tri kỉ cứ bay tán loạn trong đầu.
” Ta cũng không buồn ngủ.
“
Vừa nghe bệ hạ nói như vậy, Tuân Tử Hoài lại cảm thấy đau lòng.
Bệ hạ không phải không buồn ngủ, mà là không ngủ được a, trời chưa sáng đã phải tảo triều.
Bệ hạ rất ít khi phóng túng như này, hôm nay là đặc thù, hắn cũng khuyên giải không nổi.
” Mấy tháng trước ngươi mang theo Vân Văn Khiên ra ngoài thăm thú, ta bên này có không ít nghi hoặc.
Mấy ngày nay lại vội vàng xử lí chuyện của Hạ Thanh Sơn, quên hỏi ngươi.
“
” Lúc đầu ta tính là sau khi xử lí hai người kia xong sẽ trở về nghỉ ngơi, không nghĩ tới lại gặp được ngươi.
“
” Nếu ngươi đã không buồn ngủ, ta cũng không buồn ngủ, không bằng đến nghiên cứu thảo luận sách thuốc.
Ngẫu nhiên thức một đêm cũng không sao, vừa vặn có thể thử nghiệm một chút trà tỉnh thần ta mới nghiên cứu chế tạo.
“
Tuân Tử Hoài đã chuẩn bị kĩ càng nên an ủi, khuyên bảo Thiên Nhạn như thế nào: ” ……………..
“.