Mẫu hoàng thế mà lại xuống tay với lão sư!!
Cũng đúng, lão sư có phong thái như vậy, xác thực cũng chỉ có hắn mới xứng đôi với mẫu hoàng.
Nếu như người làm bạn bên cạnh mẫu hoàng là lão sư, hắn cảm thấy không có vấn đề.
” Thân thể kia của Quốc sư quá nhỏ bé, một chút cũng không chịu được giày vò.
” Thiên Nhạn không có phác giác ra có gì không đúng, nói tiếp: ” Các ngươi nhất định phải tập luyện võ thuật, dưỡng thân thể cho thật tốt.
“
Vân Văn Khiên: ” ……………… “
Có chút đồng tình với lão sư.
Lát nữa tặng cho hắn chút thuốc bồi bổ đi, phải bồi bổ cho thật tốt.
Tặng cái gì thì tốt đâu? Để lát nữa hắn đi quốc khố nhìn xem.
Chờ sau khi Tuân Tử Hoài tỉnh lại, quay về Trích Tinh lâu, mới biết được khắp các ngõ ngách Hoàng cung đang đồn đại chuyện tối hôm qua của hắn và Thiên Nhạn.
Rõ ràng là hắn chỉ giải đáp thắc mắc sách thuốc cho bệ hạ, vậy mà bị mấy cái người trong cung nghị luận lên, giống như là chuyện gì đó trọng đại lắm vậy.
” Lão sư, đây đều là một chút tâm ý của ta, ngươi bồi bổ đi.
” Vân Văn Khiên không tiện nói thêm cái gì, hắn vẫn còn là con nít, đưa đồ vật sang rồi rời đi ngay.
Thu được một đống dược liệu bồi bổ thân thể, Tuân Tử Hoài vẫn chưa kịp phản ứng.
Chờ tới lúc hắn nghĩ rõ ràng, tin tức Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi chết trong lãnh cung truyền ra, người trong cung tự nhiên quên nghị luận chuyện của hắn và Thiên Nhạn.
Tuy tuyên bố với bên ngoài là hai người đó chết vì bệnh, nhưng người hầu đã từng gặp qua bọn họ đều cảm thấy là do hai người đó đánh nhau đến chết, quả thực trên người họ có dấu vết cắn xé lẫn nhau.
Thiên Nhạn cũng không có ngăn cản bọn bọ vụng trộm thảo luận chuyện này, chỉ là phân phó người an táng bọn họ.
Hạ Thanh Sơn làm ra những chuyện kia, cùng với việc hắn đánh nhau, cắn xé nhau mà chết với Lăng Thi Nhi, bị ngầm truyền ra bên ngoài.
Bất quá chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều nơi đều đã biết.
Thanh danh Hạ Thanh Sơn hoàn toàn thối nát, không những như vậy, một ít chuyện xấu của hắn còn bị sử sách ghi chép lại.
Vân Văn Khiên cho là có một ngày lão sư của hắn sẽ lên làm Hoàng phu, quần thần cũng đều nghĩ như vậy, sau này tất cả bách tính Yến quốc mỗi ngày đều mong đợi chuyện này phát sinh, nhưng mà vẫn không thấy xảy ra.
Một lần cơ duyên xảo hợp, Vân Văn Khiên mới biết được đêm hôm đó căn bản là hiểu lầm.
Tuân Tử Hoài, lão sư của hắn căn bản không có phát sinh chuyện gì với mẫu hoàng, đêm đó bọn họ là thức đêm nghiên cứu sách thuốc.
Thân thể lão sư yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi, mẫu hoàng mới bảo người dìu hắn lên giường nhỏ ngủ.
Nhưng mà Vân Văn Khiên vẫn thấy rõ ràng, lão sư vô cùng thích mẫu hoàng, trong đầu toàn là mẫu hoàng.
Lúc này hắn đã là cái thiếu niên, chuyện hiểu được càng nhiều.
Càng có thể hiểu rõ lão sư là thích mẫu hoàng đến cỡ nào, mặc dù hắn rất mong chờ hai người ở chung một chỗ, lại không thể nhúng tay vào chuyện này, chỉ có thể lo lắng suông.
Hắn không biết phải thích đến cỡ nào, mới có thể để cho một người không cần hồi báo, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh nàng.
Đối với Tuân Tử Hoài, hắn là bội phục, là kính trọng.
Đương nhiên, cũng có chút tiếc nuối.
Cuối cùng có một ngày, Vân Văn Khiên không nhịn được nữa, chạy tới trước mặt Thiên Nhạn, hỏi nàng có nghĩ gì về Tuân Tử Hoài.
Thiên Nhạn có chút hơi kinh ngạc, hài tử này cũng bắt đầu quan tâm tới chung thân đại sự của nàng rồi sao?
” Xem ra là bài tập quá ít.
“
Vân Văn Khiên: ” ……………… “
” Gần đây rất nhàn a? “
Vân Văn Khiên: ” ……………….
“
” Văn Khiên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? “
Trong lòng Vân Văn Khiên có chút dự cảm không được tốt lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: ” Hơn mười tuổi.
” Hắn cảm thấy mẫu hoàng đã biết rõ còn cố hỏi.
” Đều đã hơn mười tuổi, cũng miễn cưỡng có thể ngồi lên vị trí này.
“
” Văn Khiên, ta nhường lại Hoàng vị cho ngươi.
“
Vân Văn Khiên bị dọa đến lập tức quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ ảm đạm, sắc mặt khẩn trương: ” Mẫu hoàng……….
“
Không muốn!!.