Về Phương Bình, mặc dù mấy cấp dưới An Bình, Hưng Khê đều nói cậu ta đã gần tới giới hạn đột phá võ giả cấp một, nhưng mà ai biết rốt cuộc có đạt tới cao nhất hay không.
Đang lo lắng có nên đi vào hay không, Đàm Chấn Bình đã vội vàng đi ra ngoài.
Kim Khắc Minh vội vàng nói: "Thế nào?"
"Giám đốc..."
Đàm Chấn Bình nhỏ giọng kể tóm tắt sự việc vừa rồi một lần, mặc dù không nói hết những lời Phương Bình, có thể nhắc nhở lại một chút, Phương Bình rất có tiền đồ, phía sau còn có Vương Kim Dương ủng hộ.
200 vạn tiền mặt, 3 viên Khí Huyết Đan cấp một, đây là điều kiện của Phương Bình.
Kim Khắc Minh đâu còn quan tâm những thứ này, làm Thụy Dương xếp trong năm vị trí đầu tiên, ông ta dù là không tham, tài sản cũng nhiều hơn vậy nhiều.
Trước đó ông ta đã chuẩn bị lấy ra 30 viên Khí Huyết Đan cấp một, huống chi hiện tại yêu cầu của Phương Bình lại ít hơn dự tính của ông ta.
Chờ Đàm Chấn Bình nói xong, Kim Khắc Minh lập tức nói: "Chỉ cần cậu ta có thể đạt tới cao nhất, tôi cam đoan, sẽ không cắt giảm điều kiện gì!"
Nếu không đạt được, vừa nghĩ tới vị trong phòng kia bây giờ đang ở trong phòng điều khiển trên lầu, chỉ sợ sau này mình cũng không có gì đáng nói rồi.
"Người Vương Kim Dương nhìn trúng, tôi nghĩ hẳn là sẽ không khiến tôi thất vọng..."
Kim Khắc Minh tự an ủi, Vương Kim dương còn trẻ, đồng cấp với ông ta.
Nhân vật như vậy, người cậu ta nhìn trúng chắc chắn không có chỗ nào kém, đối phương đã dám nhận lời, dám ra điều kiện, chứng minh nắm chắc không nhỏ.
Kim Khắc Minh không do dự nữa, nhận một bình thuốc từ chỗ thư ký, đưa cho Đàm Chấn Bình nói: "Ông lập tức đưa qua, tôi sẽ không ra mặt."
"Được!"
Đàm Chấn Bình liếc nhìn Phương Bình đang chờ cách đó không xa, nhẹ nhàng ra hiệu bình thuốc trong tay, đi về phía Phương Bình.
...
Rất nhanh, Phương Bình lấy được 3 viên Khí Huyết Đan cấp một.
Không trực tiếp chia cho Đàm Chấn Bình, lúc này Kim Khắc Minh đang ở bên ngoài, chia của cũng phải chờ sau khi sự việc kết thúc.
Thuốc tới tay, mặt Phương Bình hớn hở!
Bánh từ trên trời rơi xuống, cũng chỉ đến vậy!
...
Sau khi Phương Bình lấy được thuốc không lâu, kiểm tra đo lường khí huyết chính thức bắt đầu.
Toàn bộ học sinh kiểm tra đo lường tiến về phía trước, tinh thần phấn chấn tập trung về khu kiểm tra đo lường khí huyết.
Mà Kim Khắc Minh, cũng lấy cớ tuần tra điểm kiểm tra sức khoẻ, dẫn theo mấy cấp dưới của Đàm Chấn Bình, ở cục điều tra và truy bắt, tổ giám sát, tổ nhân viên tuần tra cùng đi, cùng tiến vào khu kiểm tra đo lường khí huyết.
Giám đốc Lạc ở phòng điều khiển trên lầu cũng biết mục đích của hắn.
Theo quy tắc, lãnh đạo bản địa Thụy Dương không được đi vào khu kiểm tra đo lường khí huyết, để tránh xuất hiện tình huống gian lận.
Nhưng có người của cục điều tra và truy bắt, tổ giám sát, tổ tuần tra tổ cùng đi, không ai cảm thấy Kim Khắc Minh có năng lực gian lận.
Kim Khắc Minh nóng lòng tự cứu muốn biết kết quả trước tiên, giám đốc Lạc cũng nguyện ý thỏa mãn hắn.
...
Khu kiểm tra đo lường khí huyết, nhóm học sinh đầu tiên tiến vào cabin khí huyết bắt đầu kiểm tra đo lường.
Lúc này, không ít người vô cùng lo lắng, còn Phương Bình lại đang nhàn nhã tự nhiên chờ đợi, mặt mày nhẹ nhõm.
Tài phú: 2896000
Khí huyết: 149 cal
Tinh thần: 172 hz
3 viên Khí Huyết Đan cấp một, khiến hắn tăng lên 63 vạn giá trị tài phú!
Hơn nữa tài phú tăng thêm, sau đó có lẽ Phương Bình có thể thâm nhập hiểu rõ hệ thống.
Ví dụ nói, sau đó hắn đưa cho Đàm Chấn Bình viên Khí Huyết Đan cấp một, giá trị tài phú tăng thêm có bị khấu trừ hay không?
Điểm này, trước đó Phương Bình cho Phương Viên tiền tiêu vặt, dấu hiệu kiểu này không xuất hiện, nhưng nếu là vật phẩm, thì không nói trước được.
Trong lòng cân nhắc những điều này, Phương Bình thật không quá để ý đến việc kiểm tra đo lường khí huyết.
Khu kiểm tra đo lường khí huyết.
Phương Bình lần đầu tiên thấy cabin khí huyết nhìn như thế nào.
Hình dạng giống căn phòng. Đây là lời nói khen ngợi, trên thực tế, không khác gì một cái quan tài thủy tinh dựng thẳng lên!
Đánh số từ số 01 đến số 60, điểm kiểm tra sức khoẻ thứ nhất tổng cộng có 60 cabin khí huyết.
Ngô Chí Hào vừa chạy tới hơi thèm muốn nói: "Một cabin khí huyết, giá trị trăm vạn trở lên!"
Thứ đồ chơi này, người bình thường thật không mua nổi.
Bộ dụng cụ khí huyết cỡ nhỏ trong nhà Ngô chí Hào cũng chỉ là hàng secondhand mà thôi.
Lúc Ngô Chí Hào đang nói, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng từ khu kiểm tra đo lường khí huyết đi ra.
"Các em học sinh!"
"Thi khoa võ, khí huyết là quan trọng nhất!"
"Rất nhiều em, vì qua kiểm tra đo lường khí huyết mà không tiếc bất cứ giá nào!"
"Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, tính mạng chỉ có một, phải quý trọng lấy!
Võ giả phải tranh, nhưng không có nghĩa là tranh mù quáng!
Rất nhiều em, vì kiểm tra đo lường khí huyết, chuẩn bị thuốc, bộc phát tạm thời, cái này được phép.
Nhưng các em phải suy nghĩ cho kỹ, có em, không tiếc dùng thuốc vượt qua sức chịu đựng lớn nhất, thu được bộc phát ngắn ngủi.
Hàng năm, các nơi trên cả nước đều có học sinh không biết tự lượng sức mình đi thử nghiệm, nên hàng năm đều có thương vong!
Võ giả, không phải võ phu, càng không phải là mãng phu!
Văn có thể an bang, võ có thể định quốc!
Văn võ toàn tài, mới là võ giả!
Đơn thuần chỉ có vũ lực, không chịu động não, chỉ biết dùng tay chân, là mãng phu, mà không phải võ giả!
Cho nên, theo lệ cũ, tôi vào thời điểm cuối cùng này nhắc nhở mọi người một lần, sau đó kiểm tra đo lường khí huyết, tất cả những việc ngoài ý muốn, mọi người đều phải tự gánh lấy hậu quả!"
Người mặc áo khoác trắng ngữ khí lạnh lùng, tất cả học sinh ngại thiệt thòi, dùng loạn dược phẩm vượt qua giới hạn chịu đựng, chết cũng chết vô ích!
Cái quốc gia cần chính võ giả có suy nghĩ, nhất là nơi như Võ Đại, biết được lấy hay bỏ, hiểu rõ bản thân...
Dạng người này, mới người là chính phủ cần.
Về những võ giả xã hội, khổ sở trà trộn vào, cũng một phần vì những người này đơn thuần chỉ có vũ lực, mà thiếu hụt trí tuệ cần thiết.
Phương Bình nghe không nói gì, trái lại Ngô Chí Hào lại nhìn hắn hơi kỳ lạ.
"Mãng phu, không chịu suy nghĩ..."
Ngô Chí Hào lẩm bẩm, lời này chắc là dành cho Phương Bình.
Nghe được tiếng nói thầm của hắn, đầu tiên Phương Bình chưa kịp phản ứng, ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, mặt đen lại, buồn bực: "Cút đi!"
"Ha ha..."
Ngô Chí Hào không vui, cuối cùng chiếm được lợi thế.
Lúc trước, khí huyết Phương Bình tăng vọt, không phải là do dùng thuốc vượt giới hạn sao?
Nhưng Phương Bình may mắn, không có ngủm củ tỏi.
"Bây giờ, kiểm tra đo lường khí huyết, chính thức bắt đầu!
Các học sinh dựa theo số thứ tự trên màn hình, trường học, họ và tên, số thí sinh, theo thứ tự tiến vào cabin khí huyết tiến hành kiểm tra đo lường, số thứ tự đại diện cho số thứ tự cabin khí huyết!"
Người mặc áo khoác trắng quát to một tiếng, khiến các học sinh đang ồn ào yên tĩnh trở lại, sau đó lại lục tục ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
"Số 01, Lý Trạch Bân trường trung học Thực Nghiệm An Bình, 2008340501176".
"Số 02, Thành Tuyết Kiện, trường trung học Nhất trung Thụy Dương, 2008340510336 ".
"..."
"Số 36, Trương Nam, trường trung học Nhất Trung Dương thành..."
"..."
Nhóm học sinh 60 người đầu tiên kiểm tra đo lường, nhìn thấy màn hình lớn, nhao nhao từ trong đám người đi ra.
Mà Trương Nam của lớp 12A4, lại nằm trong nhóm học sinh đầu tiên kiểm tra đo lường.
Vẻ mặt Trương Nam căng thẳng, hơi khẩn trương, sâu trong đáy mắt còn có chút tuyệt vọng.
Cô biết, khả năng mình thi đậu Võ Đại rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như có thể không cân nhắc.
Đến bây giờ khí huyết nàng còn không đạt tới 110 cal, cửa kiểm tra sức khoẻ chỉ sợ cũng không qua được.
Đúng lúc Trương Nam cất bước, bỗng nhiên trong đám người có người hô lên: "Trương Nam, thi không đậu cũng không sao, chúng ta cùng vào khoa văn!"
Mấy người Phương Bình nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Trương Hạo đỏ lên, hô xong liền trốn vào đám người.
Trương Nam vữa nãy còn khẩn trương, bây giờ sắc mặt cũng hơi đỏ bừng, ngay cả quay đầu cũng không dám, vội vàng vọt vào khu kiểm tra đo lường.
Người áo khoác trắng vừa nãy không biết từ đâu đi ra, bỗng nhiên quát khẽ: "Giữ yên lặng!"
Nói xong nhìn sang Trương Hạo, nhưng cũng không nói gì.
Chàng trai, khí huyết chẳng ra sao cả, trái lại chọn thời gian cưa gái cũng không tệ, có tiền đồ!