Ngô Chí Hào mới vừa nói xong, Dương Kiến đã buồn phiền nói: "Thật sao? Vì sao tớ cảm thấy kiểm tra chuyên môn và kiểm tra văn hóa rất khó?"
Ngô Chí Hào không thèm để ý cậu ta, việc này chỉ có thể nhân giả gặp nhân trí giả gặp trí.(1)
Phương Bình gật đầu lần hai, cậu hiện tại còn rất non trong lĩnh vực này, nghe nhiều mấy lời chia sẻ từ những người có kinh nghiệm này cũng không thành vấn đề.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình lên tiếng hỏi: "À… kiểm tra khí huyết kia nên đi đâu mới kiểm tra được?"
Là một thí sinh bất ngờ đăng ký khoa võ, Phương Bình hoàn toàn cảm thấy mình không biết gì là chuyện thường.
Cũng không nằm ngoài dự đoán của những bạn khác, Dương Kiến lập tức nói: "Dụng cụ kiểm tra khí huyết ở Dương Thành chúng ta chỉ có bệnh viện nhân dân đệ nhất mới có. Chi phí cho món đồ này quá cao, Dương Thành của mình cũng không lớn, người dùng tới cũng không nhiều, nên không có lựa chọn nào khác."
Dương Kiến vừa nói xong, Trương Hạo cũng lập tức nhắc nhở: "Phương Bình à, nếu tớ là cậu, tớ sẽ chẳng đi kiểm tra đâu. Không phải tớ đả kích cậu đâu, nhưng mà hiện tại có bổ sung khí huyết thì cũng chẳng kịp nữa rồi.
Hơn nữa, phí đo cũng cực kỳ đắt, 5000 đồng một lần, chắc giá.
Từ giờ đến lúc kiểm tra sức khoẻ cũng không còn bao lâu nữa, không bằng cậu cứ đợi đến khi kiểm tra sức khoẻ rồi xem luôn một lần."
"5000?"
Phương Bình líu lưỡi, cậu biết cướp đâu ra tiền chứ!
Nhưng mà với những thí sinh đã có chuẩn bị thi võ khoa mà nói, nếu muốn biết mức độ mình đang ở đâu thì cái phí đó cũng là tất yếu, độc quyền tại Dương Thành, cũng không lo không có khách.
Phương Bình vốn muốn biết tình huống của mình như thế nào, hiện tại nghe giá xong cũng đành từ bỏ ý định này.
Có lẽ là biết tâm lý của Phương Bình, Ngô Chí Hào bỗng nhiên cười nói: "Dụng cụ đo lường khí huyết của bệnh viện là dụng cụ đo lường cỡ lớn, có thể đo ra chuẩn xác đồ thị gợn sóng và điểm dao động lớn nhất của khí huyết.
Nhưng mà lần đầu cậu kiểm tra thì cũng không cần phải rõ ràng như vậy.
Chẳng phải tối nay cậu muốn qua nhà tớ lấy vở ghi chép hay sao?
Nhà tớ có loại đo khí huyết cỡ nhỏ, nhưng mà sai số hơi lớn, tầm 5 cal, cậu có thể thử xem sao."
"Ôi đệch, Chí Hào, nhà cậu còn mua cái này ư?"
Ngô Chí Hào vừa dứt tiếng, những người khác đều hơi kinh ngạc.
Tuy rằng dụng cụ đo khí huyết loại nhỏ không có đắt như dụng cụ cỡ lớn, sai số càng lớn thì càng rẻ, càng nhỏ, loại này chỉ có sai số tầm 5 cal này cũng coi như là lớn rồi.
Có thể coi là vậy, loại máy móc đặc biệt này cũng rất đắt.
Ít nhất là trong mắt mọi người, đây xem như là một khoản tiền kếch xù rồi.
Giống như loại máy đo ở nhà Chí Hào, rẻ nhất chắc cũng phải mấy trăm ngàn.
Ngô Chí Hào không để ý lắm, cười nói: "Hàng xài rồi thôi mà, cũng không có bao nhiêu tiền. Hơn nữa, vì tớ thường xuyên kiểm tra khí huyết, đi bệnh viện thì đắt, còn tốn thời gian, cho nên ba tớ mới mua về một cái máy hàng second hand, để tớ kiểm tra tổng quát ấy mà."
Lời này là thật, bởi vì bọn họ cần kết quả chính xác.
Chứ sai số vài cal đã quá không chuẩn rồi.
Nếu những người đang có mặt ở đây muốn đi tới nhà Ngô Chí Hào để kiểm tra, sợ là kết quả của mọi người rất có thể sẽ giống nhau.
Hơn nữa, nếu cho ra kết quả cuối cùng là Dương Kiến cao hơn Ngô Chí Hào là chuyện bình thường.
Nếu thật sự muốn dựa vào số liệu kết quả đó mà chuẩn bị thi khoa võ, vậy cứ chờ bị loại đi là vừa.
Tuy nó vô dụng với những người khác, nhưng lại vô cùng hữu dụng với Phương Bình
Phương Bình hiện tại chủ yếu muốn xem thử xem tỷ lệ khí huyết 1.1 kia rốt cuộc có thể chuyển đổi thành bao nhiêu cal khí huyết trên thực tế, có cái phạm vi tổng quát cũng được rồi.
Nghe Ngô Chí Hào nói như vậy, Phương Bình vội vàng tươi cười nói: "Vậy thì làm phiền cậu rồi, không biết nên cảm tạ như thế nào mới tốt. Tốt lắm, chờ tớ thi đậu, nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa hoành tráng!"
"Ha ha ha..."
Trương Hạo lập tức cười to, trêu chọc: "Phương Bình, tớ chỉ sợ Ngô Chí Hào không chờ được đến bữa này bữa ăn hoành tráng này đâu."
"Cậu lượn sang một bên đi." Phương Bình tràn đầy tự tin nói: "Tớ nhất định có thể thi đậu, không cần nghi ngờ điều đó."
"Ha ha ha..."
Mọi người nở nụ cười lần thứ hai, cũng không phải là cười nhạo, chẳng qua là cảm thấy Phương Bình tự tin quá đáng. Trong số 8 người ở đây, e rằng ngay cả Ngô Chí Hào đây cũng không dám nói cậu ấy chắc chắn sẽ đậu.
Cười vui một trận, Trương Hạo lại nói với Ngô Chí Hào: "Chí Hào, tối nay Phương Bình qua nhà cậu kiểm tra khí huyết, ngày mai nhớ lên nói cho bọn tớ biết kết quả đấy nhé.
Tuy rằng kết quả cũng không quá chuẩn, cùng lắm là đo thêm mấy lần thì đại khái cũng tính được mức trung bình."
Thực ra mọi người vẫn luôn tò mò điểm khí huyết của Phương Bình, cũng chỉ đơn thuần là tò mò thôi, giống như sau khi phát bài kiểm tra, các bạn học cùng lớp cũng tò mò xem điểm của người khác là bao nhiêu vậy.
Trở lại phòng học, Phương Bình ứng phó với Trần Phàm vài câu, sau đó bắt đầu đọc sách mà thầy chủ nhiệm đưa cho.
Nhìn sơ qua một hồi, đầu Phương Bình nhức muốn nổ tung.
Kiến thức liên quan đến kỳ kiểm tra chuyên môn rất nhiều.
Nội dung chủ yếu vẫn là hiểu biết thân thể mình.
Là một thí sinh dự thi khoa võ, nếu như ngay cả cấu tạo thân thể của mình còn không rõ ràng, vậy làm sao có thể rèn luyện thể phách của chính mình được?
Trên người có bao nhiêu đốt xương, bao nhiêu tĩnh mạch động mạch chính, hệ tuần hoàn máu hoạt động như thế nào…
Những kiến thức này là kiến thức căn bản phải biết.
Bao gồm cấu tạo xương cốt, tên gọi và tác dụng của lục phủ ngũ tạng, và một vài từ chuyên môn về võ đạo.
Cùng với một hệ liệt những kiến thức cơ bản thường thức khác liên quan tới y học và dược vật học.
Mặt khác, trong đống sách thầy chủ nhiệm cho cậu, còn có sách "Võ Đạo Lịch Sử Học", "Tiểu Sử Danh Nhân Truyền", "Cơ Sở Vũ Khí", "Tóm Tắt Cơ Bản Về Võ Thuật"...
Đừng nói là đọc kỹ, chỉ cần tuỳ tiện lấy ra một cuốn bất kỳ, Phương Bình chỉ cần nhìn sơ qua vài trang đã hoa mắt rồi.
Mà đống sách tài liệu trước mặt cậu có tổng cộng hơn 10 cuốn.
Muốn đọc hết đống sách này từ đầu đến cuối cũng là một việc ngốn không ít thời gian.
Dù cho Phương Bình lấy tâm thế đọc sách như đọc tiểu thuyết thì sợ rằng sau khi đọc xong, ngày thi cũng tới ngày thi rồi.
Mà sau đó Phương Bình còn phải chuẩn bị kiểm tra văn hoá nữa.
Sách tài liệu tích luỹ kiến thức của biết bao nhiêu năm trước, cho dù là kiến thức căn bản, muốn tiếp thu hết cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
"Thật đau đầu!"
Trần Phàm bên cạnh thấy sắc mặt Phương Bình trắng bệch, mặc dù có chút buồn bực vì Phương Bình đi báo danh mà không nói trước cho cậu ta biết, nhưng lúc này vẫn an ủi: "Sự tại nhân vi (2), cậu cũng không thể lãng phí tiền ghi danh chứ?"
Phương Bình lườm cậu ta một cái, không ngờ dưới góc nhìn của cậu ta, sự nỗ lực của mình là vì 10 ngàn tiền ghi danh ư?
Trần Phàm không để ý tới Phương Bình, an ủi một câu, lại tiếp tục nói: "Đáng tiếc, chúng ta không phải là võ giả.
Nếu trở thành võ giả, tinh lực dồi dào, không ngủ mấy ngày mấy đêm cũng được.
Nghe nói đại não của cường giả cấp cao có tốc độ xử lý ngang với máy tính đấy.
Những cường giả kia, bất kể là kinh doanh hay xử lý công vụ, sức một người đều có thể sánh với 10 người, tinh lực dồi dạo đến mức doạ người.
Tớ nghe nói, năm đó khi Mã tông sư lập nghiệp, tài chính có hạn, không đủ nhân lực, trong thời kỳ gấp rút nhất, ông ấy đã không ngủ nghỉ suốt 7 ngày 7 đêm. Chỉ trong một tuần mà hoàn thành công việc của người bình thường làm trong một năm.
Khi đó, thực lực của Mã tông sư vẫn chưa lớn mạnh, nếu là hiện tại, nói không chừng ông ấy có thể thức suốt một tháng ấy chứ. Quả là đáng ao ước.
Nếu mà chúng ta có được cơ thể và tinh lực của võ giả, kiểm tra văn hoá chẳng nhằm nhò gì, thi đạt điểm tuyệt đối cũng không phải không thể."
(1) Nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí: ý nói tuỳ cảm nhận mỗi người sẽ thấy những điều khác nhau.
(2) Sự tại nhân vi: một sự việc có thành công hay không là dựa vào nỗ lực của người đó.