Toàn Chức Pháp Sư

Chương 116

Mạc Phàm đứng một mình giữa căn phòng tan hoang chỉ còn lại một nửa. Hai con mắt hắn nhìn xuyên qua cái hang cháy đen thẳng xuống phía dưới quảng trường. Nơi mà hắn vừa đánh bọn Hắc Súc Yêu rơi xuống.

Lúc này ở bên dưới quảng trường, có mấy con Độc Nhãn Ma Lang đang còn lảng vảng. Hiển nhiên là bọn nó không có tìm thấy thức ăn rồi. Khi tiếng động khổng lồ do Mạc Phàm gây ra vang lên. Tất cả bọn nó đều ngẩng đầu lên nhìn vào một cái hang vừa mới xuất hiện ở trung tâm mua sắm.

Trong nhóm Độc Nhãn Lang bên dưới quảng trường có một con Độc Nhãn Ma Lang có hình thể khá nhỏ nhìn con Hắc Súc Yêu nửa sống nửa chết mà hoảng sợ. Nó liếc nhìn đồng bọn mình một cái.

Đồng bọn của nó nhìn thoáng qua cái hang động cháy đen khổng lồ kia. Nó thấy ở nơi đó có một nhân loại đang đứng liền run rẩy hoảng sợ. Nó quay lại nhìn con kia một cái. Rồi sau đó hai con Độc Nhãn Ma Lang hoảng hốt cùng nhau bỏ chạy thật nhanh ra khỏi quảng trường Minh Văn.

Lúc này nội tâm của hai con Độc Nhãn Ma Lang kia chắc chắn đã bị dọa cho sợ mất hết thần trí rồi. Trong lòng bọn nó lúc này chắc đang còn âm thầm kêu may mắn: Mẹ kiếp, may mà hai chúng ta không có đi tới đó. Nếu không thì….!

………………….

Mạc Phàm nhìn hai con Độc Nhãn Ma Lang chạy trốn mất dép liền thả lỏng tinh thần. Hắn cảm nhận lại cơ thể của mình một chút. Cả cơ thể hắn lúc này vẫn đang còn sôi trào, nóng rực!

Đây chính là Hỏa Hệ trung cấp ma pháp!

Đúng vậy! Đây chính là Hỏa hệ trung cấp ma pháp!!

Năng lực phá hoại của nó thật sự quá kinh khủng. Nó khác hẳn hoàn toàn so với sơ cấp ma pháp! Sự chênh lệch khác biệt không phải chỉ có 1 tầng!!

Đây mới là ma pháp, mới là ma pháp! Quả thật cái sơ cấp ma pháp trước kia chỉ đáng xách dép cho nó mà thôi!!

Thằng chó chết Vũ Ngang! Bọn Hắc Ám Giáo Đình khốn khiếp. Để xem các người còn dám giết người thân của Mạc Phàm lão tử ta nữa không??

Cái đệt con mẹ nhà nó chứ! Bao nhiêu từ hào hoa phong nhã gì Mạc Phàm biết đều mang ra xài hết, để chửi bới Vũ Ngang và đám Hắc Ám Giáo Đình cho bõ tức.

Thôi chết, quên mất. Tâm Hạ vẫn còn nguy hiểm.

Ngay lập tức, Mạc Phàm liền ý thức được mình đang có việc quan trọng cần làm. Cho nên hắn cũng không có để ý tới đám Hắc Súc Yêu đang còn nửa sống nửa chết kia nữa. Hắn chạy một mạch tới siêu thị Ốc Nhĩ Mã.

Sau khi đạt tới cảnh giới trung cấp Ma Pháp Sư, Mạc Phàm cảm thấy cơ thể của mình có biến hóa rõ rệt về thể chất. Hắn chạy tới lan can tầng 3 rồi nhảy một mạch từ trên tầng 3 xuống. Thế nhưng hai chân hắn vẫn tiếp đất được vững vàng.

Mạc Phàm cũng không dám lãng phí 1 giây, 1 phút nào cả. Hắn phóng như bay về phía siêu thị Ốc Nhĩ Mã.

Nếu là bình thường thì hắn chắc chắn sẽ suy nghĩ, tìm cách đối phó với hai con Cự Nhãn Tinh Chuột đang còn ở trong siêu thị Ốc Nhĩ Mã kia.

Nhưng hiện tại…..

Một đòn Hỏa Tư liền phá vỡ cánh cửa sắt của siêu thị Ốc Nhĩ Mã ngay lập tức. Mặc kệ bên trong có bao nhiêu con Cự Nhãn Tinh Chuột, tới đây lão tử ta chấp hết?

Mạc Phàm nhanh chóng chạy vào. Hai con mắt hắn đảo quanh từng chiếc sạp bày hàng hóa dựng thẳng đứng kia. Khung cảnh chiếc tủ lạnh mà hắn nhìn thấy trên chiếc màn hình nhanh chóng bị hắn khóa lại ở trong đầu.

Mạc Phàm nóng lòng chạy như điên. Hắn chạy ngay về hướng hành lang rộng rãi giữa các gian hàng hóa trong siêu thị.

Lúc này, hai con Cự Nhãn Tinh Chuột nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền vội vã chạy về phía này kiểm tra một chút.

Bọn nó vừa nhìn thấy thịt người ở trước mắt, liền phát ra tiếng kêu đầy hưng phấn. Hai con Cự Nhãn Tinh Chuột béo mập nhanh chóng xông về phía Mạc Phàm.

Tốc độ của bọn nó rất nhanh. Hai chiếc răng nanh to lớn từ chiếc miệng đầy máu hiện ra.

“Đi chết đi!!”

“Liệt quyền!”

Một cái đồ án Hỏa hệ ma năng ở dưới chân Mạc Phàm tỏa ra ánh sáng!

Ngọn lửa bao bọc toàn thân Mạc Phàm nhanh chóng ngưng tụ về hai nắm đấm của hắn.

” Pang!! Pang!!!! Pang!!!!!!”

Liệt Quyền tung ra. Tất cả hàng hóa ở hai bên liền biến thành tro bụi. Hai con Cự Nhãn Tinh Chuột chạy được nửa đường liền đụng ngay Hỏa Quyền khổng lồ này. Nội tâm bọn nó lúc này tràn đầy sự hối hận.

Bọn nó hối hận vì mình đã dùng đôi mắt chó đui mù nhìn người kia là con mồi mà không nhận ra đây chính là một vị trung cấp Ma Pháp Sư. Bọn nó hối hận vì vừa chạy vừa cắn nhau để giành con mồi. Bởi vì khi đòn Liệt Quyền khổng lồ kia đánh tới người bọn nó. Thì tấm thân mập mạp của bọn nó cũng không thể nào chịu đựng được!!

Chỉ trong vòng tích tắc đòn Liệt Quyền kia nuốt gọn hết bọn nó, biến bọn nó thành đống tro tàn ….

Mạc Phàm mới chỉ phóng thích ra đòn Liệt Quyền nhè nhẹ mà hai con Cự Nhãn Tinh Chuột kia đã biến thành tro bụi rồi. Hắn thu hồi kỹ năng lại. Nếu không cái kỹ năng này của hắn sẽ lan tràn ra và có thể đem siêu thị Ốc Nhĩ Mã này biến thành một cái biển lửa. Đến lúc đó, nó lại gây tổn thương cho Tâm Hạ thì hắn sẽ rất là hối hận.

“Tâm Hạ, Tâm Hạ!!”

Mạc Phàm lại lo lắng chạy một mạch tìm kiếm Tâm Hạ. Đống tro bụi kia, hắn cũng không có liếc mắt nhìn lấy một cái.

Trước mặt hắn lúc này là một chiếc xe lăn. Và bên cạnh nó chính là chiếc tủ lạnh nơi Tâm Hạ đang còn trốn. Mạc Phàm liền lao thẳng tới trước tủ lạnh. Hắn hung hăng mở nắp tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh, Diệp Tâm Hạ đang nằm thiếp đi. Nàng giống như một nàng công chúa ngủ trong tủ lạnh vậy. Da nàng vốn trắng bóc thế nhưng vào lúc này nó tái nhợt tới mức đáng sợ.

Khuôn mặt điềm tĩnh của nàng vào lúc này đã không còn một tia máu nào.

Hai con mắt nàng nhắm chặt lại. Trên hàng lông mi cong dài còn đọng lại một chút sương băng, giống như là nước mắt bị đông cứng lại vậy.

Mạc Phàm vội vàng ôm nàng đưa ra ngoài. Hắn khiêng nàng ra mà cảm giác như khiêng một tảng băng vậy….

“Tâm Hạ!!”

Cả người Mạc Phàm giống như bị sét đánh.

” Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi nhanh tỉnh lại đi! Ta là Mạc Phàm! Ta là Mạc Phàm. Ta tới cứu người đây!”

Một ngọn lửa liền bừng lên khắp cơ thể Mạc Phàm. Hắn ôm Diệp Tâm Hạ thật chặt vào người. Hi vọng ngọn lửa của mình có thể phá băng giúp Tâm Hạ tỉnh dậy.

Nhiệt lượng không ngừng tỏa ra. Nó nhanh chóng phá vỡ lớp băng trên người Tâm Hạ và tăng nhiệt độ cơ thể nàng lên.

Thân thể của nàng từ từ ấm áp lại.

Hô hấp của nàng gần như dừng lại thế nhưng vào lúc này cũng từ từ phục hồi…..

Diệp Tâm Hạ mở hai con mắt nặng trịch của mình ra. Một thân thể nóng ấm đang ôm chặt lấy nàng. Cái thân thể này để cho nàng cảm giác được một sự ấm áp chưa bao giờ có. Mà hơi thở tỏa ra từ cái thân thể nóng ấm này lại vô cùng quen thuộc.

” Mạc Phàm ca ca?”

Diệp Tâm Hạ yếu ớt nói. Trong giọng nói ẩn chứa cảm giác không thể tin được.

Người ta thường bảo rằng: Con người trước khi chết sẽ thấy được những hình ảnh mà mình mong muốn nhất. Diệp Tâm Hạ rất sợ mình cũng giống như cô bé bán diêm kia. Cô bé bán diêm kia đã trông thấy được những hình ảnh hạnh phúc nhất thông qua que diêm kia rồi cuối cùng lụi tàn đi như que diêm.

Nhưng cảm giác bị ôm chặt như thế này sao mà chân thật đến thế.

Mạc Phàm nghe thấy giọng Tâm Hạ, mới phát hiện ra nàng đã mở mắt. Nhất thời hắn nói năng lộn xộn….

Trong cái tai họa giáng xuống này, sinh mạng của mỗi người đều rất là mỏng manh. Và Mạc Phàm cũng đã thấy rất nhiều cô gái cứ như vậy mà chết đi. Cho nên hắn rất sợ chuyện như thế này sẽ xảy ra trên người Tâm Hạ. Dù sao thì người khác còn có khả năng chạy trốn, còn nàng thì???

Mạc Phàm kiên định tới đây. Vì hắn biết chắc rằng Tâm Hạ – một cô gái không thể đi lại được chắc chắn sẽ bị quẳng lại ở nơi này. Nàng sẽ không có một ai giúp đỡ mà chỉ có thể ở nơi này chờ đợi cái chết tới mà thôi…..

“Mạc phàm ca ca, em còn nghĩ rằng… em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Lúc này, cơ thể của Tâm Hạ đã nóng ấm và không còn bị đông cứng nữa. Nàng liền ôm choàng lấy cổ Mạc Phàm một cách ôn nhu. Giống như kiểu…. nàng sẽ không bao giờ thả nó ra vậy. Và nàng càng giống như muốn cơ thể mình hòa vào làm một với cơ thể ấm áp, dễ chịu này của Mạc Phàm.

” Bất kể như thế nào, anh sẽ không bao giờ bỏ em.”

Mạc Phàm nói.

Diệp Tâm Hạ cũng không có nói thêm gì. Nhưng nàng càng ôm chặt lấy hắn hơn.

Toàn bộ thế giới có thể vứt bỏ nàng. Nhưng ca ca Mạc Phàm chắc chắc sẽ không…. Điều này, từ trước tới nay nàng vẫn chưa bao giờ nghi ngờ.

…………….

Vào lúc tai họa bùng phát, nàng bị mọi người bỏ lại một mình giữa một cái siêu thị khổng lồ lạnh như băng này. Thế nhưng, nàng chưa từng rơi một giọt lệ nào. Nhưng khi Mạc Phàm xuất hiện ở trước mắt nàng. Nước mắt nàng lại không ngừng tuôn rơi.
Bình Luận (0)
Comment