*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Hoangforever
” Định trái phải tiến công?”
La Tống nhìn hai người sinh viên hệ triệu hoán này liền nở nụ cười chế nhạo.
Hai bạn học hệ triệu hoán này của Mạc Phàm quả thật ngây thơ quá rồi. Bọn họ cho rằng trung cấp Băng Hệ của La Tống chỉ có thể giải quyết được 1 người bọn họ tấn công đến trong cùng 1 thời gian, một người khác sẽ lợi dụng thời cơ này ra tay đánh lén…
Thực tế, La Tống cũng không nhất thiết phải dùng tới trung cấp ma pháp.
Đầu tiên La Tống sử dụng kỹ năng Sơ cấp ma pháp Băng mạn bao trùm lấy khu vực mình đang đứng. Khi hai con thú kia đi vào phạm vi của Băng Mạn, tốc độ của bọn nó sẽ chậm lại rất nhiều.
Ngay sau đó, La Tống dùng tiếp kỹ năng ” Đích Ba” dịch chuyển mình tới vị trí an toàn. Khi đã đứng vào vị trí an toàn, thì Băng Tỏa có lực chấn nhiếp cường đại kia sẽ xuất hiện một lần nữa.
Rõ ràng kỹ năng Băng Tỏa cũng không phải là một kỹ năng đơn mục tiêu. Những dây xích to đùng, mạnh mẽ kia sẽ đem hai con thú triệu hoán này trói lại với nhau. Hơn nữa, nó còn nhanh chóng biến hai con thú triệu hoán thành tượng băng.
La Tống không tốn nhiều sức lực liền giải quyết xong hai người này.
” Chỉ còn lại một tên hệ triệu hoán nữa thôi à. Thật không ngờ trong cuộc ” Đấu thú so tài” này lại xuất hiện Trung cấp Ma Pháp Sư.”
” Đúng vậy. Đúng vậy. Cái tên hệ triệu hoán còn sót lại kia cũng chỉ là pháo hôi mà thôi. Hắn căn bản không thể nào đánh lại được La Tống.”
” Chúng ta đang còn muốn tham gia khiêu chiến, biểu lộ thực lực của mình cho mọi người xem. Ai ngờ lại bị người này xông lên cướp mất danh tiếng.”
La Tống sau khi giải quyết hết 3 tên sinh viên hệ triệu hoán. Ánh mắt hắn liền quay sang nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm đang đứng trên đài cao.
Mạc Phàm cũng không có ngu. Hắn nhận ra tiểu tử “La mập mạp” này đang cố tình tạo ra phiền toái cho hắn.
La Tống cũng không có ở lại khiêu chiến nữa. Hắn liền bước ra khỏi sân quyết đấu.
Mục đích của hắn đã đạt được. Hơn nữa hắn cũng tuân thủ ước định với Tiêu viện trưởng. Đó là không được đi khiêu khích Mạc Phàm nữa.
Mọi người thấy La Tống chủ động ra khỏi sân quyết đấu liền cảm thấy khó hiểu.
Dựa vào cái thực lực trung cấp Ma Pháp Sư của hắn thì việc quét ngang 7 tên hệ triệu hoán kia có lẽ không thành vấn đè. Thế nhưng lúc này còn dư lại một tên hệ triệu hoán, tại sao hắn lại không giải quyết nốt?
Hay ý của hắn là, hắn cảm thấy mình hiển lộ ra thực lực chân chính như thế này đã đủ khiến cho mọi người biết đến hắn rồi. Tiếp tục khiêu chiến nữa cũng không còn ý nghĩa. Hắn cố tình lưu lại một tên hệ triệu hoán cuối cùng để cho cái đám khiêu chiến Sơ cấp Ma Pháp Sư kia từ từ chơi đùa.
” Hoàn hỏa! Để lại một người.”
“Vậy là chúng ta vẫn còn cơ hội để thể hiện ra thực lực của mình. Thực Yêu Cốt đã được giải quyết. Chúng ta cũng không việc gì phải sợ cái tên hệ triệu hoán cuối cùng kia.
” Đi! Chúng ta tiến ra khiêu chiến.”
Lý Tuấn Nguy liền đứng dậy, hai con mắt hắn cố tình nhìn sang Tần Tiểu Miên ở bên cạnh.
Nhân vật chính ngày hôm nay chắc chắn là cái tên La Tống thể hiện ra thực lực Trung cấp Ma Pháp Sư kia rồi. Nhưng bọn họ cũng không thể nào cứ như vậy mai một trong ánh hào quang của trung cấp được. Đây là lúc để bọn họ thể hiện mình.
” Các người muốn khiêu chiến hắn?”
Tần Tiểu Miên nhìn đám nam sinh luôn quanh quẩn bên mình mà có chút kinh ngạc.
” Có gì không ổn sao??”
Lý Tuấn Nguy hỏi lại.
” Không có… Không có gì. Chúc các người may mắn.”
Tần Tiểu Miên cảm giác mình nhiều lời quá rồi.
Lý Tuấn Nguy liền mang đồng đội của mình tiến về phía sân quyết đấu.
Hắn và đồng bọn đi đến lối vào thì đã thấy có người hệ khác đang đứng chờ ở nơi này.
Những người này cũng có chung suy nghĩ như Lý Tuấn Nguy. Trung cấp đúng là trung cấp. Tốc độ tu luyện của hắn quả thật khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ. Nhưng nó cũng không có nghĩa là đám người bọn họ không biết mình nên làm cái gì vào lúc này.
Ai nói đột phá lên trung cấp đã là giỏi cơ chứ. Có thể bọn họ trải qua trận chiến đấu này cũng mò tới cánh cửa trung cấp thì sao?
Bọn họ tiến vào học phủ Minh Châu, thì làm gì có người nào không thích đánh sâu vào cấp bậc trung cấp cơ chứ!
…………….
” Thằng La Tống này coi như là biết thức thời. Nhưng rõ ràng hắn cố tình gây phiền toái cho người.”
Tưởng Vân Minh hừ lạnh nói.
La Tống chính là cố tình tới đập đám hệ triệu hoán sư bọn họ. Vào cái ngày thi tuyển đó, Tưởng Vân Minh đương nhiên biết Mạc Phàm và La Tống quyết đấu với nhau.
” Ta biết. Nhưng thú triệu hoán của ta…”
Mạc Phàm nhún vai.
Gặp phải chuyện như thế này quả thật hắn không có biện pháp nào cả. Huống hồ thú triệu hoán của hắn đang trong tình trạng hôn mê. Cho nên ngày hôm nay, hắn không khác gì một phế nhân. La Tống này rõ ràng biết được điều này nên cố tình…..
A???
Thức tỉnh?????
Chẳng qua Mạc Phàm thử câu thông với U Lang Thú một chút xem nó như thế nào rồi. Hắn cũng không có hy vọng quá lớn vào việc U Lang Thú của mình đã thức tỉnh dậy. Ai mà ngờ con U Lang Thú của hắn đã thức tỉnh không biết từ khi nào rồi. Hơn nữa hình như nó khá là tràn đầy sức sống.
” Thật không cam lòng a!”
Hải Đại Phú cắn răng nói.
Mấy người còn lại tâm tình cũng như Hải Đại Phú, đều xuống rất thấp. Vốn cuộc ” Đấu thú so tài” này hệ triệu hoán bọn họ mới là nhân vật chính. Bọn họ có thể tận tình biểu diễn sự ưu việt, thực lực cường đại của mình cho mấy hệ khác xem.
Nào ngờ không biết từ đâu lại lòi ra một thằng Trung cấp Ma Pháp Sư. Hắn làm một hơi đánh bại 3 người bọn họ. Điều này khiến cho hệ triệu hoán bọn họ đang từ nhân vật chính biến thành diễn viên quần chúng phối với với cái tên kia.
Điều này coi như là bọn họ thất bại. Bởi vì bọn họ cũng không đạt được yêu cầu của nhà trường, lão sư đã quy định ra. Vì vậy, toàn bộ tư chất nguyên của bọn họ sắp sửa bị phân phối sang phía Thổ hệ của La Tống.
Tư chất nguyên của học phủ Minh Châu khá là lớn. Nếu không cũng không khiến những đệ tử thế gia phải vào đây tranh giành đầu rơi máu chảy. Cho nên, có thể khẳng định trước mắt hệ triệu hoán bọn họ đó là hơn 1 nửa tư chất nguyên sẽ bị mất đi. Vì vậy, hắn vô cùng không cam lòng!
” Lão sư, nếu không….”
Lúc này, Trịnh Băng Hiểu nhìn thoáng qua Tưởng Vân Minh, hắn định nói rồi lại thôi.
Tưởng Vân Minh lắc đầu nói:
” Những học viên đã có kết quả thì không thể quay trở lại sân quyết đấu được nữa. Mạc Phàm, triệu hoán thú của người có thể triệu hoán ra được không? Nếu như không thể triệu hoán ra được thì cuộc ” Đấu thú so tài” ngày hôm nay sẽ kết thúc tại đây.”
” Có triệu hoán ra được thì cũng có dùng được đâu!”
Vương Lực Đĩnh đôi mắt đỏ ngầu nói.
” Lão sư, có thể xin trường học châm chước cho chúng ta được không. Gia tộc ta vì có thể cho ta bắt được một con thú triệu hoán tốt đã phải tiêu tốn một số tiền rất lớn. Nếu như không có được tài nguyên tu luyện do nhà trường cung cấp. Chúng ta sợ rằng không có mấy người có thể tiến vào được cấp bậc trung cấp.”
” Châm chước là điều không thể có. Các người phải nhớ rằng muốn chiếm được tài nguyên thì chỉ có thể dựa vào chính các người mà thôi….Được rồi. Mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Cuộc ” Đấu thú so tài” ngày hôm nay cứ như vậy đi. Mặc dù nguyên nhân là do có sự xuất hiện của trung cấp Ma Pháp Sư khiến cho các người toàn quân bị diệt. Nhưng ta đối với biểu hiện của các người cũng chưa được vừa ý. Luyện thú chi huyết cũng chỉ có thể đưa cho Trinh Băng Hiểu mà thôi.”
Tưởng Vân Minh cũng không có chút nào gọi là nói chuyện tình cảm với mọi người. Hắn thưởng phạt phân minh.
Nghe được câu này, toàn bộ học viên hệ triệu hoán chỉ biết khó.
Tư chất nguyên do trường học cấp đã không còn. Mà bên phía Lão sư cũng mất đi một phần. Thế này thì sau này hệ triệu hoán của bọn họ biết sống làm sao đây!
” Thầy Tưởng, hình như thú triệu hoán của ta đã tỉnh.”
Mạc Phàm mở miệng nói.
” Ồ! Vậy thì người lên giữ ải đi. Biểu hiện tốt tốt vào một chút. Bình Luyện thú chi huyết thứ hai có thể cho ngươi.”
Tưởng Vân Minh nâng lông mày lên nói.
” Thứ ta muốn đúng là Luyện thú chi huyết.”
Mạc Phàm nói.
” Tốt! Người vào sân quyết đấu đi. Vãn hồi cho hệ triệu hoán chúng ta một chút mặt mũi.”
Tưởng Vân Minh nói.
………….
Mạc Phàm chậm rãi tiến vào sân quyết đấu, đồng thời hắn cũng câu thông một chút với U Lang Thú của mình.
” Mục tiêu hôm nay của chúng ta chính là 16 đấy.”
Mạc Phàm nói với U Lang Thú.
Trịnh Băng Hiểu đánh bại tổng cộng được 25 người. Hải Đại Phú giải quyết được 15 người. Đáng lẽ Vương Lực Đĩnh sẽ có kết quả tốt nhất. Thế nhưng hắn mới đánh bại được 7 người đã bị La Tống đánh đại.
Cho nên, muốn có Luyện thú chi huyết, thì hắn phải vượt qua được con số 15 của Hải Đại Phú.
“Ách ô ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”
U Lang Thú liền kêu lên một tiếng thể hiện ra ý chí chiến đấu, coi như là trả lời cho Mạc Phàm biết.
Nghe thấy tiếng gầm thét dồi dào, sung mãn này khiến cho khuôn mặt Mạc Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Kèm theo tiếng gầm thét truyền tới là một cỗ hơi thở mãnh thú của U Lang Thú nữa, khí tức này…..
Xem ra con số 16 này có lẽ phải vượt lên nhiều rồi!!!