Toàn Chức Pháp Sư

Chương 217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người dịch: Hoangforever

Chỉnh sửa: Le Hoang

Con đường tu luyện vẫn luôn dài và khô khan.

Rất nhiều người chán ghét học. Cảm thấy việc học tập là một công việc vô cùng nhàm chán và khô khan.

Thực ra thì bất kỳ một công việc nào. Cho dù là người cảm thấy vô cùng hứng thù hay là người cảm thấy vô cùng chán ghét đi chăng nữa thì đều phải làm lặp đi lặp lại như vậy. Một năm có 365 ngày thì đều làm mỗi công việc đó và đều cảm thấy chán ghét, buồn nôn với nó.

Không phải vì chán ghét học tập. Mà là không có cách nào hủy bỏ được cái ham muốn này.

Ở trong cái thế giới này, thứ Mạc Phàm nhận thức sâu sắc nhất chính là: Quá trình tu hành ma pháp là một quá trình khô khan, buồn tẻ, ai cũng như vậy. Lúc đầu thì có vẻ mới mẻ. Nhưng theo năm tháng cảm xúc này dần dần biến mất. Nội tâm để chống đỡ họ luyện tập mỗi ngày, luyện tập không ngừng nghỉ chỉ vì động lực muốn nâng cao thực lực bản thân lên mà thôi.

Cho dù đó có là sống một ngày bằng một năm đi chăng nữa thì bọn họ vẫn kiên trì bền bỉ….

Ví dụ như luyện tập khống chế. Muốn khống chế một tinh tử thì đều phải cẩn thận, hết sức là chăm chú. Nếu như nó bị đổ là đổ một loạt giống như hiệu ứng domino vậy. Sau đó lại bắt đầu từ đầu.

Ở trong quá trình này, nội tâm của người đó không được có chút dao động nào. Nếu như tâm ngươi bị hỗn loạn khiến cho việc khống chế tinh tử không tốt. Thì rất có thể cũng vì nguyên nhân này khiến cho một tinh tử bị lỗi mà kéo theo toàn bộ các tinh tử khác đổ vỡ theo.

Từ gắn kết một đạo Tinh Quỹ cho đến vẽ ra Tinh Đồ. Mỗi một lần khống chế hạt sao như vậy còn tiêu hao tinh thần lực nhiều gấp trăm nghìn lần so với việc không để cho quân bài domino đổ. Vì có thể khiến cho Tinh Đồ hoàn thiện, nhanh hơn thì người đó cần phải luyện tập mỗi ngày.

Nếu trong tình huống bình thường, không có bất kỳ thứ gì quấy nhiễu thì kết nối hạt sao cũng sẽ không xuất hiện sai lầm. Khống chế hạt sao không khác gì tâm chiến vậy. Nó liên quan tới tính mạng người đó trong trận chiến. Chứ chưa cần phải nói tới chuyện có thể phóng thích ra ma pháp hay không.

……………………

“Tôi rất là vui mừng. Ngày hôm nay, tôi lại nhìn thấy các em đứng ở đây, trong cái đại hội này. Tôi thấy có rất nhiều em đã trưởng thành lên rất là nhiều. “

“Tôi nhớ cách đây không lâu, từng có người đem kỳ kiểm tra vào Chủ Giáo Khu này so sánh với một con quỷ dữ bao trùm lên Thanh Giáo Khu. Hai con mắt của nó nhìn chằm chằm xuống các em, thúc giục các em, khiến cho các em tu luyện miệt mài hơn…”

“Cái ví dụ này cũng không có sai. Bất kể là các em nghe thấy, hay là tận mắt nhìn thấy, hay là lấy được tin tức có liên quan tới Chủ Giáo Khu từ đâu đó cũng tốt. Tôi tin chắc rằng nó cũng không phải là lời đồn. Thậm chí nó càng tàn khốc hơn so với tưởng tượng của các em!

“Thanh Giáo Khu. Đó chính là trạm tu hành cuối cùng trong tuổi thanh xuân của các em. Ở đó các em chỉ phải đối mặt với dòng nước xiết, thác nước nho nhỏ, êm đềm. Nhưng tiếp theo đây, mới chính là con đường ma pháp chân chính. Các em nhận được bao nhiêu ủy khuất, các em nhận được bao nhiêu bất công, các em ăn bao nhiêu đau khổ, chẳng lẽ các em vẫn nuốt trôi xuống được sao? Không có một  ai sẽ đứng ra giải quyết cho các em đâu. Một khi thực lực của các em yếu!

Vẫn là lời thuyết trình đầy hào hùng, đầy yêu thương của Tiêu Viện trưởng đối với  toàn bộ học sinh trong đại hội.

Nhưng lần thuyết trình này, cuối cùng lại khiến cho rất nhiều người ở đây không thích ứng kịp. Bọn họ kính yêu Tiêu viện trưởng không khác gì một vị huấn luyện viên coi thường tất cả ma quỷ vậy.

Chẳng lẽ cạnh tranh trong Chủ Giáo Khu thật sự tàn khốc tới như vậy sao??

Chẳng lẽ thật sự người không có bối cảnh, chỉ có thể hèn mọn núp ở trong một góc. Còn người có bối cảnh thì hô phong hoán vũ hay sao??

“Tất cả các học viên tu vi mà không đạt tới Trung cấp Ma pháp sư đều không có tư cách tham gia kiểm tra vào Chủ giáo khu. Các em vẫn được lưu lại ở trong Thanh Giáo Khu với thời hạn là 3 năm. Trong 3 năm này các em vẫn được hưởng những tư chất nguyên do nhà trường cung cấp. Vẫn được hưởng các ưu đãi dành cho các em. Nhưng mà sau 3 năm các em vẫn như cũ không có đột phá lên tới được Trung cấp Ma pháp sư. Thế thì sau khi rời khỏi học phủ Minh Châu, các em cũng đừng có nhận mình là sinh viên của học phủ Minh Châu này nữa!”

Tiêu viện trưởng nói lời này không khác gì Lôi đình đánh vào đầu toàn bộ học sinh đang đứng ở bên dưới vậy.

3 năm không đột phá thì sẽ không còn là sinh viên học phủ Minh Châu nữa???

Chuyện này không khỏi có chút không có nhân đạo quá đi??

“Những ai chưa đạt tới Trung cấp Ma pháp sư, các em có thể rời đi. Chiến trường này không dành cho các em.”

Tiêu viện trưởng giống như biến thành một con người khác vậy, khiến cho tất cả sinh viên đang đứng ở đây không tài nào mà chấp nhận được.

Hôm nay Tiêu viện trưởng không còn là lão sư tốt đẹp hằng mơ ước trong tương lai của bọn họ nữa rồi.

Hắn chính là ma quỷ giống như mọi người lấy ví dụ kia. Hắn không chút nào lưu tình đem đám người yếu đuối xua đuổi đi.

“Chẳng lẽ các em còn chưa có nghe rõ? Các em yếu đuối như vậy không xứng đáng trở thành học viên chính thức của học phủ Minh Châu chúng ta. Năm sau ở đây tôi cũng sẽ nói những lời như vậy. Nếu như các em muốn ở đây, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực. Thì ngay lúc này đây, các em nên trở về, cố gắng nỗ lực vì năm sau đi!”

Trong đám người đông nghịt này, mặc dù rất là oán hận, nhưng lại không có một ai dám lên tiếng phản kháng những lời nói này.

Dần dần có một số lão sinh viên mở ra bước chân tiến trở về Thanh Giáo Khu. Theo thời gian số lượng càng lúc càng nhiều hơn. Trên khuôn mặt của họ vẫn như cũ mang theo sự không cam lòng và khuất nhục rời khỏi nơi này.

Mà những tân sinh viên mới kia thì lại mờ mịt đứng ở nơi đó.

Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải đối đãi theo phương thức chênh nhau về thực lực như vậy. Trong dĩ vãng bất kể học viên có cấp bậc thực lực như thế nào. Giáo viên nhà trường cũng không có công khai kỳ thị, khiển trách bọn họ tới như vậy.

Bọn họ nhìn những lão sinh viên kia rời đi. Rốt cuộc cũng có người mở bước chân, lựa chọn rời đi.

“Lý Tuấn Hạo, đi thôi.”

Một gã nam sinh nói với người bạn bên cạnh.

“Tại sao ta phải đi? Ta thiếu chút nữa là đột phá rồi. Tại sao lại không cho chúng ta tham gia kiểm tra Chủ giáo khu!”

Tên sinh viên Lý Tuấn Hạo nói.

“Đi thôi. Năm sau chúng ta chắc chắn sẽ được lưu lại ở đây.

“Đáng hận, đáng hận, đáng hận!!!”

......

“Những người này, thật là, cần gì phải khổ sở như vậy. Không có tư cách chính là không có tư cách. Ở trong Thanh Giáo Khu này không phải cũng rất tốt sao. Quả Quả, chúng ta đi thôi. Anh biết em cũng rất là buồn. Không sao. Anh mời em đi ăn một bữa.”

Một nam sinh cà lơ phất phơ nhìn qua có vẻ không sao cả nói với bạn gái của hắn.

“Anh đi đi.”

Cô gái có tên là Quả Quả này đứng im tại chỗ nói.

“Vì sao? em đứng ì tại đó thì có nói lên ý nghĩa gì đâu? Nơi này dành cho Trung cấp….”

Nam sinh cà lơ phất phơ đang nói đột nhiên ý thức được cái gì. Hắn có chút khó tin nhìn bạn gái của mình, nói,

“Em… em đột phá thành công lên Trung cấp rồi???”

“Ừ. Thật ra thì em vẫn luôn muốn nói cho anh biết. Nhưng anh mỗi ngày chỉ biết cùng đám bạn của anh nhậu nhẹt suốt ngày. Em nghĩ ngày hôm nay chúng ta kết thúc đi.”

Nữ sinh tên là Quả Quả đứng im tại chỗ, lạnh nhạt như băng.

Nàng thì đứng ở chỗ này, còn chàng trai thì rời đi.

Đôi nam nữ này nói chuyện, Mạc Phàm ở một bên vô tình nghe thấy được hết.

Nhìn cái dáng vẻ thất hồn lạc phách của nam sinh cà lơ phất phơ kia rời đi, Mạc Phàm không khỏi cảm khái.

Không phải là do nữ sinh kia vô tình. Mà là do con đường theo đuổi của hai người khác nhau. Vì vậy ở chung với nhau thì có ý nghĩa gì. Ngược lại Mạc Phàm lại tán dương cô nàng Quả Quả này làm ra hành động quyết đoán.

Thật là, mấy cô bé này hầu như chỉ thích mấy người lắm tiền nhiều của, đẹp trai, biết dỗ dành các cô bé vui vẻ. Điều này khiến cho mấy nam sinh chỉ biết dựa vào thực lực nói chuyện phải sống như thế nào đây?

Bao nhiêu người chỉ vì các nàng chê cười mà nỗ lực học tập ma pháp. Những nhân tài nỗ lực cố gắng này đáng lẽ ra được xứng đôi vừa lứa với mấy cô nàng chứ.

…………..

Mọi người lục tục rời đi.

Sinh viên thời nay quả thật tâm tình mỏng manh dễ vỡ quá. Mới chỉ chửi bới có một chút như vậy đã nhịn không được rồi. Mọi người lúc này không khác gì chịu ủy khuất vô cùng to lớn nào đó vậy.

Nếu lúc này Mạc Phàm vẫn đang còn ở cấp bậc Sơ cấp. Mạc Phàm khẳng định hắn sẽ là người rời đi đầu tiên.

Yếu! Bảo ngươi cút đi đã là tốt lắm rồi. Nếu như gặp phải yêu ma. Yêu ma chỉ biết ngươi yếu đuối rồi sau đó tấn công ngươi, xé xác ngươi ra thôi.

Đại hội lần này đứng ở đây có tổng cộng 5 vạn người. Ngày trước hạng mục kiểm tra Chủ Giáo Khu cũng không có quan tâm tới như vậy. Tất cả mọi người đều có thể được tham gia. Nhưng tỉ lệ đào thải cực kỳ cao.

Lần này, Tiêu viện trưởng trực tiếp đem những người chưa đạt tới Trung cấp loại bỏ sạch sẽ. Đưa ra chiến lược quyết đoán như vậy cũng không phải lão sư nào cũng có thể làm được.
Bình Luận (0)
Comment