Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Quãng đường trước đó có thể nói là trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai.
Quãng đường phía sau thì đơn giản hơn, bọn họ chỉ cần đi dọc theo đường ray bỏ hoang là được, tuy nhiên lại không biết vì sao khi bọn họ tự mình đi dọc theo đường ray xe lửa bỏ hoang vô cùng dài dòng này, cả người đều không tốt, xung quanh núi sông tươi đẹp nhưng không có tâm tình đi thưởng thức, huống chi núi sông nơi này còn thuộc về yêu ma.
Nhóm mười bảy người của Mạc Phàm trừ lần gặp nguy hiểm trong hang động ra thì dọc đường cũng tính là thuận lợi, cũng không có gặp yêu ma kết bè kết đám như vậy nữa.
Lấy thực lực của bọn họ hiện tại, thật ra cũng không phải thuộc loại đi mấy bước liền bị yêu ma gặm tới xương cũng không thừa.
Đi tiếp thêm gần mười ngày, thành phố Kim Lâm cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Bọn họ đang đứng trên một dãy núi cao, lần này cũng có đường hầm xe lửa đi xuyên núi, nhưng mọi người đều không có lựa chọn vào đường hầm đen như lần trước, chấp nhận trực tiếp trèo qua.
Một đường leo tới chỗ cao của sơn lĩnh, bọn họ lập tức nhìn thấy một mảnh đồng bằng rộng lớn hình lòng chảo, ở phía tây đúng là ải Khâu Lăng mênh mông bát ngát chạy dọc theo bình nguyên, liếc qua một cái là có thể thu toàn bộ cảnh vật vào trong mắt.
Ở phía bắc là một con sông quanh co khúc khuỷu chảy dọc theo một đoạn tường thành đã đổ nát, cỏ dại mọc rậm rạp. Sau khi vòng qua thành phố Kim Lâm hoang tàn, con sông chuyển hướng rồi tiếp tục chảy tới, hướng về dãy núi mà mọi người đang đứng đây.
"Nơi đó chính là thành phố Kim Lâm rồi, bất quá cũng chỉ mới mười lăm năm thời gian, tại sao lại trở thành bộ dạng này đây??" Trịnh Hiểu Băng ngắm nhìn thành phố Kim Lâm ở xa xa, mở miệng nói.
"Nơi yêu ma dừng chân, khẳng định có thể biến thành như vậy, những phòng ốc, đường phố, quốc lộ toàn bộ đều bị phá hủy tới không còn hình dạng, thực vật thì được chất thải của yêu ma nuôi dưỡng, tốc độ sinh trưởng nhanh vô cùng, khắp nơi đều đóng đầy rong rêu, cây cỏ." Tinh Tinh nói.
"Đi thôi, chúng ta trước tiên ở vòng ngoài khám xét một phen, thống kê một chút xem nơi này có bao nhiêu yêu ma đang lảng vãng." Tống Hà nói.
Vòng ngoài thành phố Kim Lâm là một mảnh đất rất rộng rãi bằng phẳng, ngoài ra còn có một mảnh rừng vây quanh, mảnh rừng này chính là một trong những vùng được yêu cầu nghiên cứu kỹ càng, bởi vì muốn biết tòa thành thị này có thể xây dựng lại hay không, đầu tiên phải biết được những vùng đất xung quanh có bị yêu ma chiếm lĩnh hoàn toàn hay không.
Cũng may là nhiệm vụ lần này không phải là tiến hành quét sạch yêu ma ở thành phố Kim Lâm, tòa thành thị này dù sao cũng từng là một thành thị tuyến hai, chỉ riêng vùng ngoại ô đã lớn đến không cách nào tưởng tượng được, càng không cần phải nói vùng nội thành đã biến thành lãnh địa của yêu ma kia, không có mấy sư đoàn quân đội tinh nhuệ, đừng mơ tưởng một lần nữa đem nơi này quy hoạch vào lãnh địa của nhân loại.
...
Sau khi tiến vào mảnh rừng này dò xét một phen, khiến cho mọi người có chút bất ngờ là trong mảnh rừng lại chỉ có du đãng vài con yêu ma đi kiếm ăn, cũng không nhìn chúng kết bè kết đội.
Vì vậy công cuộc dò xét mảnh rừng bên ngoài vô cùng thuận lợi, sau đó mọi người ở trên bản vẽ tô lên một điểm màu xanh lá cây, biểu thị mảnh rừng bên ngoài tương đối thông suốt, số lượng yêu ma không nhiều.
"Trực tiếp đi vào thôi, càng sớm hoàn thành, chúng ta càng sớm được về một chút, ngốc lâu ở nơi này, ta luôn cảm thấy trong lòng khó chịu." La Tống nói.
Tên mập La Tống mười ngày nay đã gầy đi rất nhiều, tóm lại hắn là không muốn tiếp tục ở chỗ này chịu tội.
"Việc thăm dò làm sao có thể kết thúc nhanh chóng dễ dàng như vậy, địa điểm chúng ta cần khám xét còn rất nhiều, đều được ghi rõ ở đây, trừ phi chúng ta chia nhau hành động..." Lục Chính Hà nói.
"Chia nhau ra không phải là hành động sáng suốt." Tống Hà lập tức lắc đầu phản đối.
Bọn họ mười bảy người đi chung với nhau, cho dù gặp phải yêu ma kết thành đoàn đội cũng có thể đối phó một phen, nếu như chia nhau ra, thì không nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra rồi.
"Đi một bước tính một bước."
Mười bảy người bắt đầu bước vào trong tòa thành phố bị bỏ hoang, trên những con đường trực tiếp đi thông vào thành phố tràn ngập những chiếc xe hơi đã rỉ sét, hỗn loạn va vào nhau, có thể tưởng tượng được vào thời điểm rút lúi đó, những xe hơi này căn bản đều bị kẹt lại trên quốc lộ, hơn phân nửa mọi người đều là bỏ xe mà chạy.
Xe hơi món đồ chơi này ở trong tai nạn yêu ma thật sự thì rất vô dụng, bởi vì nó quá lệ thuộc vào con đường.
Xuyên qua quốc lộ bên ngoài, dần dần có những phòng ốc mọc lên 2 bên đường.
Những con đường này xuất hiện những vết nứt rõ ràng, quanh co khúc khuỷu kéo dài đến hết toàn bộ con đường, trong những cái khe mọc ra um tùm cỏ dại, phảng phất là những cỏ dại này có sinh mệnh lực vô cùng khổng lồ, cho nên trong quá trình sinh sôi dù là đường bê tông cũng bị nó chui bể.
Những ngôi nhà tràn đầy bụi bặm, bị những dây thường xuân rậm rạp chằng chịt che lấp, những dây leo không biết tên leo lên những tầng lầu trên cao, bò vào trong cửa sổ phòng ốc, trong đó phỏng chừng cũng lại là một mảnh đổ nát cùng dơ dáy bẩn thỉu.
Cây cối 2 bên đường bởi vì thời gian dài không có ai cắt tỉa, tàng cây đã che khuất bầu trời, lúc này mười bảy người của Minh Châu học phủ cùng đế đô học phủ ở nơi vừa xum xuê giống như rừng rậm lại vừa có nhà cửa to lớn tán loạn kia dừng chân, thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng gầm nhỏ từ nơi cách đó không xa, vẻ mặt của mỗi người đều có vài phần ngưng trọng.
Khu dân cư này chính là địa phương cần khám xét đầu tiên sau khi tiến vào thành phố, từ các loại dấu hiệu mà phân tích, nơi này tuyệt đối có một đoàn yêu ma đã từng dừng chân, bởi vì trong những căn nhà đổ nát kia có từng đống chất thải chất thành núi, tùy ý có thể thấy, ngoài ra còn có một ít bộ xương yêu ma to lớn nằm rải rác trên đường phố....
"Thật không dám tưởng tượng nơi này đã xảy ra chuyện gì, một thành phố thật tốt như vậy mà lại..." Bạch Đình Đình lộ ra vẻ buồn bã, mang theo mấy phần thở dài nói.
Gặp được hình dạng một thành phố sau tận thế, đến đường phố, ngõ hẻm cũng căn bản không nhìn thấy cái một người sống, sự vắng vẻ tiêu điều này làm bọn hắn từng trận tâm lạnh, bởi vì đây là những hình ảnh trong cuộc sống bình thường ơer thành phố lớn bọn họ căn bản không thể nào thấy được.
Thê lương, hoang vu, những từ ngữ này vậy mà vô cùng thích hợp để hình dung tòa thành thị này.
"Chúng ta trước tiên cần phải tìm một chỗ an toàn để đặt chân." Trầm Minh Tiếu mở miệng nói.
"Chúng ta đã tiến vào một tòa thành thị bỏ hoang nơi mà yêu ma tùy ý du đãng, tùy thời đều có thể đối mặt nguy hiểm, thật sự phải kiếm được một chỗ đặt chân đảm bảo an toàn, ít nhất ở thời điểm gặp nguy hiểm, vừa có thể nhanh chóng rút lui, vừa có thể dựa vào để phòng thủ..." Lục Chính Hà mở miệng nói.
"Vậy chúng ta nên tìm đến địa phương nào để đặt chân thì tốt nhất?" Tống Hà hỏi.
"Trong cao ốc. Chúng ta trước tiên cần phải chiếm cứ một tòa cao ốc làm trụ sở, tòa cao ốc này cần có sân thượng để dễ dàng nhảy sang những ngôi nhà phụ cận, thuận lợi rút lui." Lục Chính Hà nói.
" Đúng, nếu đứng trên cao ốc thì chúng ta sẽ có được tầm mắt rộng rãi, như vậy cũng thuận lợi cho chúng ta tuần tra, nếu không lỡ có những nhóm yêu ma lớn tới thì chúng ta cũng khó phát hiện."
"Ta cảm thấy tòa nhà kia cũng không tệ." Mạc Phàm trực tiếp chỉ tay về phía xa nói.
Một tòa cao ốc bề ngoài màu xám tro ở giữa khu vực này nhô lên, dường như vì thường xuyên được nước mưa rửa sạch, cho nên tòa cao ốc này nhìn qua cũng không có bẩn thỉu không thể chịu nổi.
Quan trọng nhất là, đường xá xung quanh của cao ốc được bảo tồn được tương đối hoàn hảo, có thể suy ra tính vững chắc tự nhiên của nó cũng không phải dạng vừa, toàn bộ phần nền móng của tòa cao ốc cũng rất rộng rãi khí phái..
"Để xem, địa phương ngươi chọn..." Tống Hà cười một tiếng, cầm bản đồ so sánh một phen rồi nói, "Hẳn là tòa thị chính của thành phố Kim Lâm." Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.