Dịch: Hoangforever
” Tao chỉ biết ở xung quanh đây, có một con quái vật gì đó có thể thao túng được tâm hồn. Lúc trước, tao định khi nào trở về sẽ nói cho mọi người biết nên nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ai mà ngờ được, vừa về tới nơi đã thấy các người đánh nhau rồi.”
Mạc Phàm nói với Triệu Mãn Duyên.
” Cái đệt con mẹ. Thế thì mày phải nhanh nhanh tìm thấy nó và giết chết nó đi. Tất cả tình huống thuộc loại tinh thần hoặc là tâm linh, chỉ cần giết được tên đầu sỏ, mọi người sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu.”
Triệu Mãn Duyên mắng.
Bình thường, cái tên Mạc Phàm này không phải sát phạt vô cùng quyết đoán sao. Làm sao hôm nay làm như gà mắc tóc vậy. Triệu Mãn Duyên cảm thấy rất là buồn bực.
” Được. Tao sẽ giữ chân đám người bị đầu độc này cho. Mày đi giải quyết con quái vật đã quấy phá mọi người kia đi.”
Mạc Phàm nói.
Triệu Mãn Duyên nghe thấy vậy, cạn con mẹ nó lời.
Nói thật, Mạc Phàm cũng không muốn đi giết con quái vật kia đâu. Nguyên nhân rất là đơn giản. Thứ nhất, ở lại đây hắn có thể xưng bá một phương. Thứ hai, nguyên nhân hắn không đi giết con quái vật kia là vì hắn không biết con này có thực lực như thế nào. Một con quái vật có thể lưu lại một đống hài cốt ở trên mặt đất như thế kia, chứng tỏ con quái vật này cũng không phải là dạng dễ trêu chọc vào.
Người khác sống chết như thế nào, đối với Mạc Phàm mà nói, hắn cũng không có hơi đâu mà đi quản chuyện này. Mặc dù, Mục Nô Kiều cũng bị trúng tà, nhưng hắn có thể đem nàng đánh bất tỉnh rồi sau đó mang đi. Dù sao, rời khỏi nơi nguy hiểm này sớm một chút vẫn tốt hơn.
Trong lúc, Mạc Phàm đang suy nghĩ xem nên rút lui như thế nào. Đột nhiên, có một thân ảnh thanh linh (1) ở cách đó không xa, lấy một tốc độ cực nhanh lướt về phía này. Một mái tóc dài màu bạc phiêu bồng trong gió, nhìn rất là đẹp mắt khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi kinh hô lên.
(1) Thanh linh: một người thông minh nhanh nhẹn thanh cao, thánh khiết.“Đi theo ta!”
Mục Ninh Tuyết liền sử dụng Phong Quỹ bay tới sát mặt Mạc Phàm. Sau đó trực tiếp nắm lấy tay Mạc Phàm kéo đi.
” Đi thập….. chậm, chậm thôi. Có vũng bùn phía trước….”
Mạc Phàm hét lên oai oái, nói. Nói trắng ra, hắn không muốn đi vào chỗ đó!
Bị Mục Ninh Tuyết kéo đi, Mạc Phàm cũng đừng có nói tới chuyện, không có tình nguyện đi tới nơi đó ở đây nữa. Hắn có thể nhìn thấy ao nước kia càng lúc càng gần mình, liền biết được rằng, ngày hôm nay không giết chết con quái vật ở trong cái ao nước kia thì sẽ không thôi.
Trong khi Mạc Phàm đang tự hỏi trong đầu rằng đến tột cùng sẽ chui ra con quái vật gì. Đột nhiên, Mạc Phàm phát hiện thấy ở lông mày đen nháy của Mục Ninh Tuyết kia hiện ra một đường màu đỏ rất là kỳ lạ. Đường màu đỏ này khiến cho một mỹ nhân băng sương thánh khiết như nàng liền trở nên tà mị quyến rũ hơn. Mạc Phàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng như muốn nổ tung.
Không đúng, nổ tung trong lòng cái cục cứt gì nữa. Tâm thần Mục Ninh Tuyết cũng đã thất thủ rồi!!!
Nhưng mà, hình như không đúng a.
Người khác khi tâm thần bị thất thủ thì sẽ chém giết lẫn nhau. Phảng phất như có bao nhiêu oán khí chồng chất ở trong lòng bấy lâu nay triệt để phóng thích ra ngoài hết vậy, có cừu báo cừu, có oán báo oán, có hận báo hận.
Mà Mục Ninh Tuyết rõ ràng đã bị đầu độc tinh thần. Nhưng tại sao nàng lại kéo mình tới nơi này chém giết??
Nàng hoàn toàn bị thao túng. Cho nên mới cố tình kéo mình tới nơi này để cho con quái vật ở trong ao nước này ăn?? Hay là do nội tâm của nàng bị phóng đại quá mức, dẫn tới một thứ tâm tình nào đó hình thành. Cho nên lúc này nàng càng thêm kiên định, càng thêm sát phạt hơn???
” Bàn Băng – Băng Mạn – Bao Trùm!!”
Mục Ninh Tuyết không nói hai lời, liền thi triển ra ma pháp Băng hệ, trực tiếp phóng về phía ao nước quỷ dị kia.
Từ trong ánh mắt nàng lúc này, có thể nhìn thấy sát ý lạnh như băng, tỏa ra mãnh liệt kia. Quả thật, nàng đã bị đầu độc. Nhưng cái tâm tình bị con quái vật kia đầu độc, phóng đại lên lúc này dĩ nhiên chính là chém giết. Nàng muốn đem con quái vật đã làm ra tai ương cho mọi người này chém chết!
Trên cổ tay Mạc Phàm có dây chuyền Ngưng Thần. Cho nên hắn có thể trong một thời gian rất lâu không bị con quái vật này đầu độc. Trước mắt, chấp niệm của Mục Ninh Tuyết chính là chấp niệm giết yêu, trừ ma. Cho nên, hắn cũng đành phải phụng bồi (2) nàng tới cùng thôi.
(2) phụng bồi: tiếp đón, hầu hạ.Nữ nhân này quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn à nha. Người khác sau khi bị đầu độc. Sẽ xé bỏ sự đè nén, chèn ép ở trong lòng ra. Sau đó trực tiếp thăng cấp lên thành chém giết. Bất kể là sợ hãi, tức giận, ghen tỵ, nhục dục…. đám người kia nhiều hay ít cũng vì lý do này mà chém giết lẫn nhau. Nhưng Mục Ninh Tuyết thì khác. Nàng sau khi bị đầu độc, nàng càng thêm sát phạt, càng thêm quả quyết hơn nữa!
Băng Mạn nhanh chóng bao trùm cái ao nước này. Mục Ninh Tuyết muốn dùng Bàn Băng của nàng đem cái ao nước này hoàn toàn đông cứng lại.
Những sinh vật ẩn giấu trong cái ao nước này, đối mặt với Băng Hàn quả quyết như thế này, cũng không thể nào còn bình tĩnh được. Mạc Phàm lẳng lặng đứng chờ bọn nó ở bên cạnh. Trong lòng đã sẵn sàng tư thế để chiến đấu rồi.
Nếu như từ trong nước nhảy ra một con quái vật vô cùng đáng sợ, hắn cũng không có do dự, liền đem Mục Ninh Tuyết đánh cho ngất xỉu. Sau đó, sẽ đánh Mục Nô Kiều bất tỉnh. Tiếp theo, gọi Bạch Đình Đình, Triệu Mãn Duyên nhanh chóng bỏ trốn.
Đây cũng không phải là chuyện có cốt khí hay không có cốt khí nữa. Thế giới to lớn không thiếu những điều kỳ lạ. Mạc Phàm cảm thấy dựa vào thực lực hiện tại của hắn, muốn hắn đối phó với con quái vật này là điều không thể nào. Cho nên đã đánh không lại, đương nhiên bỏ chạy rồi!
“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~”
Ao nước bị băng sương bao trùm, cơ hồ mặt nước ở phía trên liền bị đông lại. Có thể nhìn thấy ánh hàn mang từ trên mặt nước phản xạ ánh mặt trời chiếu ra.
Trong ao còn có một số sinh vật. Khi thấy băng sương muốn đem cả cái ao nước này đông cứng lại, liền có rất nhiều sinh vật có hình dạng giống như một con nhện nho nhỏ, tỏa ra ánh mắt tà dị từ bên trong chui ra. Bọn nó nhìn qua rất là vô hại, nhanh chóng chui vào bụi cỏ xung quanh chạy trốn.
Nhưng mà, còn chưa được một lúc sau, Mạc Phàm liền phát hiện có mấy con nhện nước ở trong đám chạy trốn kia, lặng yên không một tiếng động bò tới khu vực hắn đang đứng. Bọn nó nhanh chóng men theo ống quần hắn bò lên.
Vừa mới bắt đầu, Mạc Phàm còn không có nhận ra được, bởi vì… mấy con nhện nước này vô cùng nhỏ. Hơn nữa, thân pháp của nó vô cùng tinh xảo. Nếu như là bình thường, khi hắn tới nơi này, hắn căn bản sẽ không nhận ra được, bọn nó đã bò lên thân thể mình hay chưa. Cũng may, trên cổ hắn có dây chuyền Ngưng Thần, phát ra một đạo rung động kỳ lạ, cứu vãn hắn….
“Chẳng lẽ Minh Thông tới nơi này múc nước, bị loài nhện nước nho nhỏ này đầu độc?”
Mạc Phàm thầm nghĩ trong đầu.
Chắc chắn là do sinh vật này gây ra rồi. Chứ không, dây chuyền Ngưng thần của mình, cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Giả sử nếu như mình là người bị đầu độc thì…ý niệm trong đầu của mình lúc đó chính là chạy trốn. Khi bị phóng đại ra, đoán chừng mình sẽ một đường chạy trốn. Mình lúc đó cũng sẽ không đi quản chuyện của bất kể người nào đi chăng nữa. Hoặc là mình sẽ đem tên tiểu nhân Liêu Minh Hiên kia làm thịt. Cái con mẹ nó chứ, cái thằng phiền toái, nhìn mà ngứa cả mắt.
“Băng ~~~~~~~~~~!!!”
Mạc Phàm đang còn suy nghĩ miên man ở trong đầu. Đột nhiên, trong ao nước phát ra một tiếng động lớn.
Toàn bộ băng sương ngưng kết ở ao nước kia vào lúc này liền bị chấn vỡ vụn ra. Vô số băng tinh phiêu tán, rơi vãi khắp nơi trong không trung. Nước bị đóng băng chấn vào, tạo ra một con sóng lớn màu trắng và nổi lên.
Sóng lớn tràn ra xung quanh, đem mảnh cỏ dại xung quanh dập ngã.
Đáng sợ hơn nữa chính là có vô số chi chít, nhung nhúc nhện nước giống y hệt như mấy con nhện nước lúc trước liền phóng ra, chạy tứ tán xung quanh.
Bên trong sóng nước, một con boss màu đen vô cùng dữ tợn liền xuất hiện. Một hàng mắt nho nhỏ ở trên đầu nó phóng xuất ra ánh sáng màu đỏ tà dị. Lúc này, nó đang nhìn chằm chằm vào hai người Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết đang đứng ở trên bờ kia.
Đây là một con nhện. Nó to bằng nửa gian phòng. Mắt nó dày đặc ở đầu và mặt. Khuôn mặt nhìn qua vô cùng quái dị. Các thớ thịt vặn vẹo, lộn xộn, ngoằng nghèo ở trên mặt.
Cái thân thể này chủ yếu lấy đầu làm chủ. Rõ ràng thân thể của nó nhỏ hơn đầu kia rất là nhiều. Nhưng thứ bắt mắt nhất vẫn là 8 đôi chân dài sắc bén như dao, lông mọc chi chít kia. Rõ ràng, thứ kia nào phải là chân a. Mà nó chính là 8 lưỡi dao sắc bén, có thể đâm thủng ngực bất kỳ sinh vật nào!!
Một sinh vật thuộc Nhện tộc!
Đây là một sinh vật lấy sự tà dị, máu lạnh để nổi danh. Thủ đoạn săn mồi của bọn nó thường vô cùng kỳ lạ, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Bọn nó am hiểu các loại cạm bẫy, nguyền rủa, tấn công bằng độc. Mà nhất là đầu độc kia, rất khó để chú ý, đề phòng được nó!
Không cần nói cũng biết, con này chắc chắn là một con thuộc loài đầu độc (3) tộc nhện trong yêu ma.
(3) Đầu độc: Cổ Hoặc
Cũng không biết, đến tột cùng con Cổ Hoặc Ma Chu này đã ngủ đông ở nơi này bao nhiêu năm rồi, đã ăn bao nhiêu sinh vật ở đây rồi. Nó tu luyện như thế nào mà khiến cho nó có hình thể to lớn, kinh người tới như vậy. Phải biết rằng, những sinh vật yêu dị có bản lĩnh am hiểu về đầu độc như thế này, thường bọn nó có lực chiến đấu cũng không quá mạnh!!
Mạc Phàm hít sâu vào một hơi, vừa khéo ngửi thấy một cỗ khí chất đặc biệt do con Cổ Hoặc Ma Chu này phát ra.
Cũng may, nó mạnh không đến nỗi thái quá kia, có thể đánh!