Toàn Chức Pháp Sư

Chương 310

Dịch: Tiếu Diện Tà Thần

Mạc Phàm cưỡi Tật Tinh Lang nhảy đến một cái đường phố rộng rãi tràn đầy rác rưởi bẩn thỉu.

Con đường này chiều dài ước chừng hai cây số, hẳn là trục đường chính của Kim Lâm thành thị. Phần lớn nhà lầu chung quanh cũng tương đối cao, chủ yếu là văn phòng làm việc cùng cửa hàng buôn bán.

Những cao ốc này đều đã bị một vài thứ bẩn thỉu ăn mòn, nhìn qua giống như là một tòa nhà thi công dang dở. Từng cái đều không có cửa sổ, hư hỏng nghiêm trọng, khắp nơi là vết tích sơn vữa tróc ra…

Theo trục đường chính này đi về phía trước hơn trăm thước, Mạc Phàm rất nhanh phát hiện trước mặt xuất hiện một cái tường đất chặn lại.

Tường đất kia độ cao không kém gì nhà lầu xung quanh, hình thành nên một tấm bình phong che chắn tầm mắt của Mạc Phàm. Tật Tinh Lang đã nhắc nhở hắn, qua khỏi giới hạn của tường đất này chính là một cái khu vực cực kỳ nguy hiểm.

Sau lưng đông đảo truy binh như vậy, Mạc Phàm không chút suy nghĩ lập tức men theo sườn dốc của một gò đất cao gần đó, muốn xem xem phía bên kia là cái dạng gì.

Nhưng mà ngay khi Mạc Phàm mới vừa bước đến chỗ đỉnh chóp cao nhất của gò đất, một ngọn núi dựng đứng to lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn!

_ “Đây là thành thị bỏ hoang, vì sao có thể tồn tại một tòa núi đỉnh khuất trong mây như vậy?”

Mạc Phàm nghĩ thầm. Cẩn thận quan sát, hắn nhất thời toàn thân run rẩy.

Thứ kia nào có phải là ngọn núi gì! Đây rõ ràng là một cái sào huyệt to lớn hình dạng giống như tổ ong, hoàn toàn được làm từ bùn đất nhão cô đặc lại.

Tổ ong sào huyệt kia chễm chệ nằm tại khu vực phồn hoa nhất của thành thị, luận độ cao còn vượt qua tòa nhà chọc trời hơn trăm mét trong Kim Lâm thành thị này… Thật sự là muốn chạm tới trời xanh a!

Chỉ thấy đỉnh núi rậm rạp chằng chịt những lỗ thủng, mức độ dầy đặc làm người ta có chút tê dại cả da đầu. Mỗi một lỗ thủng này đều là sào huyệt của Tích Lô Cự Yêu.

Thời điểm trước đó, Tật Tinh Lang nói nơi này có chừng mười mấy Tích Lô Cự Yêu sào huyệt, Mạc Phàm đã cảm thấy rất kinh khủng.

Thế nhưng hiện tại nhìn thấy một ngọn núi có thể so với cao ốc chọc trời, đỉnh núi chi chít lỗ thủng tựa tổ ong sào huyệt như vậy, Mạc Phàm lập tức có suy nghĩ muốn lập tức rời khỏi đây.

Cái gì mà đầm rồng hang hổ, cái gì mà cửu tử nhất sinh? Một tòa tổ ong sào huyệt này, sinh vật bên trong nếu như toàn bộ bò ra ngoài, phỏng chừng có thể khiến Kim Lâm thành thị toàn quân bị diệt a…

“Không đúng, không đúng! Ta không cảm giác được nhiều khí tức như vậy… Chẳng lẽ nơi này sào huyệt cũ của Tích Lô Cự Yêu tộc quần khi xưa tiến công Kim lâm thành thị? Tuyệt đại đa số Tích Lô Cự Yêu đã rút lui trở lại biên giới Động Đình hồ, cái tổ ong sào huyệt này chỉ là một cái xác trống rỗng??”

Mạc Phàm rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Đây là lần đầu tiên trong đời Mạc Phàm nhìn sào huyệt yêu ma thấy chân chính. Một tòa tổ ong sào huyệt nằm trên đỉnh núi xuyên mây chấn nhiếp nhân tâm như vậy, hoàn toàn không chút thua kém so với con người kiến tạo nên cao ốc chọc trời.

Quan trọng nhất là bên trong đám bùn nhão kia, Mạc Phàm nhìn thấy mắc kẹt trong đó nào là xe hơi, đèn đường, bảng quảng cáo..

Toàn bộ tổ ong sào huyệt cũng không phải hoàn toàn do bùn đất nhão cô đặc tạo thành, mà bên trong hỗn hợp đầy những thứ linh tinh, thậm chí còn có cả hài cốt…

“Nếu như đây chỉ là một cái sào huyệt trống rỗng hoặc có lẽ rải rác tồn tại vài chục con Tích Lô Cự Yêu, vậy thì còn có chút hy vọng a… Ôi định mệnh… là tên kia!”

Mạc Phàm còn đang lẩm bẩm thì đột nhiên nhìn thấy vị trí cao nhất trên tòa tổ ong sào huyệt kia, một đôi cánh thịt to lớn không chút tiếng động chậm rãi giang ra.

Mạc Phàm tập trung ánh mắt nhìn lại. Hắn lập tức phát hiện phương thức mở ra của đôi cánh thịt kia có điểm giống như là người ta đang vươn vai.

Một cái đầu cự tích màu đồng đỏ tùy ý buông xuống trên tổ ong sào huyệt. Cái miệng dài hơi hé ra, từ bên trong chảy ra nước dãi thành dòng giống như vòi nước đang mở.

Nó chính là thống lĩnh sinh vật đã một ngụm cắn chết Ngụy Phố Ma kia — Cự Tích Ngụy Long!

Con Cự Tích Ngụy Long này có điểm giống với ác long phương tây. Loại sinh vật này nguồn gốc cũng xuất phát từ phía bên ngoài Trung Quốc.

Chẳng biết là từ triều đại nào, một nhánh lớn sinh vật nắm giữ ác long á chủng huyết thống di chuyển đến khu vực Động Đình Hồ này.

Sau trăm ngàn năm sinh sôi, bọn chúng bất ngờ trở thành một cái yêu ma tộc đàn mà người ta vừa nghe đã rợn tóc gáy trong quốc nội.

Lúc trước Mạc Phàm ở trong phim ảnh thường xuyên nhìn thấy sinh vật mấy loại sinh vật ma huyễn như ác long hay cự Long.

Ở thế giới này, cái loại cự tích có đôi cánh thịt dài kia quả thực chân chính tồn tại. Mà hắn nhìn thấy Cự Tích Ngụy Long kia có lẽ là một loài do ác long lai với tích dịch mà sinh ra.

Cự Tích Ngụy Long này huyết thống chủ yếu là của tích dịch, thế nhưng đôi cánh thịt kia tuyệt đối là do ác long truyền thừa. Bởi vậy nó mới được gọi là ngụy long.

Thực lực của con Cự Tích Ngụy Long này sợ rằng so với Dực Thương Lang lúc trước chiếm đoạt đỉnh cao nhất của Ngân Mậu cao ốc ở Bác Thành còn mạnh hơn vài phần. Dù sao, nó cũng là sinh vật có huyết thống truyền thừa của ác long a…

“Ào ào ào ~~~~~~~~”

Từng trận long quyển phong nhỏ vòng quanh ở trên bầu trời, Cự Tích Ngụy Long hiện tại chỉ là đang ngủ say. Thế nhưng tiếng ngáy của nó chẳng khác nào sấm rền oanh động, hơi thở phun ra sợ rằng không kém bao nhiêu so với một cái sơ giai Phong hệ ma pháp.

Một con sinh vật giống như tử thần đối với Mạc Phàm như vậy lại nằm ở trên đỉnh cao nhất của tổ ong sào huyệt, thật sự làm người ta không tự chủ được run rẩy.

Cũng may nơi này cách tổ ong sào huyệt kia còn có một khoảng xa… nếu không Mạc Phàm thật sự không có can đảm ở chỗ này lỗ mãng suy nghĩ lung tung về cái sinh vật có thể ăn tươi nuốt sống Ngụy Phố Ma như vậy…

Mạc Phàm cùng Tật Tinh Lang xông vào khu vực phụ cận tổ ong sào huyệt. Nơi này hoàn cảnh rất khô ráo, hơn nữa cũng không có sinh vật nào tồn tại.

Có thể nghĩ đến, tất cả Tích Lô Cự Yêu hẳn là ở bên trong tổ ong sào huyệt nghỉ ngơi, chờ đến ban đêm mới đi ra bên ngoài hành động.

Tích Lô Cự Yêu cũng không sợ ánh mặt trời, chẳng qua bọn chúng lại càng thích những đêm trời mưa âm u, không trăng không sao hơn là ban ngày trong xanh ấm áp.

Men theo con đường chính thật dài đi tới, không bao lâu sau, Mạc Phàm lập tức nhìn thấy truy binh sau lưng đang nghiên cứu bức tường đất kia.

Hắn nhìn thấy nữ nhân mặc đồng phục tham mưu màu xám trắng Tương Nghệ, cũng nhìn thấy một đám trung giai Pháp Sư khác. Bọn họ thật giống như không biết sợ thứ, tất cả đánh tới.

“Để xem ngươi chạy đi đâu?” Tương Nghệ gương mặt xấu xí lộ ra một nụ cười lạnh.

Đuổi bắt một học sinh lại khiến cho bọn họ lãng phí thời gian mà còn gặp trắc trở lớn như vậy… đây cũng không phải là tác phong của Quân Pháp Sư bọn họ!

“Ta không có ý định chạy…” Mạc Phàm nhún nhún vai, bộ dạng như muốn thúc thủ chịu trói.

“Ngươi cho rằng trốn đến loại địa phương này là có thể thừa loạn mà chạy sao? Nói cho ngươi biết, những con Tích Lô Cự Yêu này chúng ta hoàn toàn không coi vào đâu!”

Tương nghệ khinh thường nói.

“Phải không… vậy nếu như là thứ trên đỉnh núi thì sao?” Mạc Phàm cũng nở nụ cười nói.

Trên cánh tay phải của Mạc Phàm đã thiêu đốt lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Hắn cũng không có dùng một quyền này đánh về phía đám ma quỷ sĩ quan kia mà hướng về phía phần đáy tổ ong sào huyệt hung hãn đập tới.

Liệt quyền giống như lưu tinh vẫn thạch xuyên qua đường phố thật dài, không chút sai lệch oanh vào vị trí cột trụ của tổ ong sào huyệt.

Uy lực của một quyền này chẳng qua chỉ là khiến cho cột trụ kia một trận rung động, cơ bản không hề ảnh hưởng tới cả tòa tổ ong sào huyệt.

Thế nhưng chút động tĩnh này dĩ nhiên lại làm Tích Lô Cự Yêu sinh sống ở khu vực đáy này bị đánh thức. Nhất thời, bên trong những lỗ thủng rậm rạp kia lộ ra vô số cái đầu.

Bọn chúng phát ra tiếng thét chói tai tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt đồng loạt phong tỏa mảnh khu vực này cùng với một đám khách không mời mà đến.

Đã bao nhiêu năm rồi không có bất kỳ sinh vật nào dám xông loạn vào nơi này. Hiện tại vừa vặn tỉnh ngủ bụng đói cồn cào, bầy Tích Lô Cự Yêu này đã có một đoạn thời gian rất dài không có thưởng thức thịt người a…
Bình Luận (0)
Comment