Toàn Chức Pháp Sư

Chương 323

Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

“Rì rầm rì rầm ~~~~~~~ Rì rầm rì rầm ~~~~~~~~~~~~~ ”

Tích Lô Cự Yêu dưới sự suất lĩnh của đám Cự Vong Tích Dịch từ bốn phương tám hướng tụ tập tới. Còn thống lĩnh chí cao của bọn chúng Cự Tích Ngụy Long đang lãnh khốc vô tình ngồi trên một tòa cửa hàng tổng hợp tàn phá.

Tòa cửa hàng này đã bị mưa gió ăn mòn khá nghiêm trọng, dĩ nhiên không thể chịu đựng sức nặng của đầu Cự Tích Ngụy Long, xung quanh đã có dấu hiệu lung lay cùng sạt lở rõ ràng.

Cách đó không xa, giữa một biển Tích Dịch mênh mông đang bao vây lấy một cung đường chính đổ nát trong trung tâm thành phố, Ác Ma Mạc Phàm thả ra một ánh mắt tràn đầy khiêu khích đối với Cự Tích Ngụy Long.

Con Cự Tích Ngụy Long này đúng là da dày thịt béo, trực tiếp nuốt xuống một cái hỏa cầu khổng lồ mà vẫn còn sinh long hoạt hổ như vậy. Bụng dạ qua thật không tồi, khó trách tên này thứ gì cũng dám trực tiếp nuốt xuống.

Chỉ là hiện tại ra lệnh những thứ quân đoàn thằn lằn nhãi nhép này chạy tới kéo dài thời gian cùng tiêu hao lực lượng của hắn, có phải hơi quá mức ngây thơ rồi không!

“Mẫn Diệt Lang Hồn Ảnh!”

(Mẫn diệt: tan biến)

Ác Ma Mạc Phàm giang hai cánh tay ra. Lang Hồn Ảnh phía sau lưng hắn liền xuất hiện một ít vặn vẹo khác thường. Từng đầu từng đầu Lang Hồn Ảnh nhỏ hơn tách ra từ trong Lang Hồn Ảnh to lớn kia.

Hắn nhẹ nhàng chỉ tay về trước, đám tiểu Lang Hồn Ảnh trong phút chốc liền điên cuồng xông ra, va chạm cực mạnh với đám Tích Lô Cự Yêu đang ồ ạt tràn tới.

Đây quả thực là một cuộc chiến không cân sức. Đám Lang Hồn Ảnh ỷ vào những cái móng vuốt sắc bén cùng lực lượng khổng lồ của mình dễ dàng cắt gọt thân thể Tích Lô Cự Yêu mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Có thể là bị trực tiếp cắt thành hai nửa từ đầu tới đuôi, có thể là trên cổ bất chợt xuất hiện vết cắt chỉnh tề, cũng có thể là bị quỷ dị mở toang lồng ngực hoặc đơn giản trực tiếp bị xé thành mảnh nhỏ…

Đám Lang Hồn Ảnh tùy ý thoát ra từ trên người Mạc Phàm nhất định là một đám ác quỷ khát máu. Chỗ bọn chúng đi qua nhất định sẽ có nhuộm máu thành sương.

Những đầu Tích Lô Cự Yêu chậm chạp ù lỳ căn bản không làm ra được một chút phản ứng nào, thân thể liền bị cắt nhỏ thành một đống thịt vụn.

Một mảng lớn huyết vụ tràn ngập trên đường phố, tứ chi đứt rời ở giữa không trung bay lượn, liếc nhìn lại căn bản không tìm được mấy con Tích Lô Cự Yêu còn hoàn chỉnh.

Đám Lang Hồn Ảnh phân hóa ra kia nhất định chỉ có một thứ bản năng duy nhất… giết chóc cùng giết chóc. Vô luận đám Tích Lô Cự Yêu có to lớn bao nhiêu thì cũng chỉ là một tấm bia thịt di động cho bọn chúng “giải trí” mà thôi.

Nô bộc cấp Tích Lô Cự Yêu căn bản không chịu được một đòn. Bọn chúng giống như một đám cừu non đang chờ làm thịt.

Chuyện sinh tử không còn trong sự khống chế của bọn chúng mà hoàn toàn dựa vào tâm trạng của bầy Lang Hồn Ảnh kia, liệu bọn chúng có đang vội vàng đi làm chuyện khác hay không mà thôi.

Mạc Phàm nhớ rõ lúc trước khi bản thân gặp phải yêu ma, sự dữ tợn cùng hung tàn bạo ngược làm cho hắn cảm giác vô cùng nhỏ bé và yếu nhược.

Mà bây giờ, cái cảm giác nhỏ yếu này lại rơi trên người của những con yêu ma kia. Sinh mạng của bọn chúng trong trận chiến này là vô cùng hèn mọn, hoàn toàn bị cấp chiến tướng Cự Vong Tích Dịch bậc trên toàn quyền sai bảo.

Bọn chúng giống như một đám nô lệ bảo đâu đánh đó, tầng tầng lớp lớp xông tới chỉ để thay đám Cự Vong Tích Dịch đón đỡ một đòn ngược sát kỹ năng.

Cự Tích Ngụy Long lại càng không có một chút cảm tình nào với đám con dân ở tầng dưới chót này. Phải biết rằng mỗi một đầu sinh vật có thể lên tới cấp thống lĩnh đều từng leo qua hàng ngàn hàng vạn thi thể đồng tộc để đạt được.

Cho dù tất cả đám Tích Dịch này đều tử vong cũng không sao, chỉ cần Cự Tích Ngụy Long nó không chết là được.

Tích Lô Cự Yêu như cũ không ngừng bò qua vị trí của Ác Ma Mạc Phàm chịu chết. Hắn căn bản không cần trực tiếp xuất thủ, tất cả đều do Lang Hồn Ảnh cự đại làm hết.

Mỗi lần móng vuốt khổng lồ của nó quét qua chính là một lần ác mộng với đám Tích Lô Cự Yêu này. Từng đám từng đám huyết nhục Tích Lô Cự Yêu tung tóe văng lên, còn tàn phách của đám thi thể này thì sẽ được Tiểu Nê Thu Trụy trên cổ Mạc Phàm hút đi.

Hôm nay chính là ngày Tiểu Nê Thu sung sướng nhất từ trước tới giờ. Nó run rẩy phát ra tiếng kêu trong trẻo, giống như một tiểu hài tử vui sướng vì được cho ăn thỏa thích sau mấy tháng dài đằng đẵng bị bắt nhịn đói vậy.

Tàn phách không ngừng bị nó thu nạp vào trong, bên ngoài vẫn là một bộ dạng ăn chưa đủ no như cũ. Hơn nữa ăn vào càng nhiều, khẩu vị của nó lại càng lớn.

Tiểu Nê Thu Trụy không có cự tuyệt bất cứ thứ gì. Vô luận là tàn phách của nô bộc cấp thấp nhất hay là tinh phách thỉnh thoảng xuất hiện, thậm chí tàn phách của đám chiến tướng Cự Vong Tích, nó đều không chút khách khí nhận lấy.

Thượng nguồn con sông dài ở không gian bên trong đã bị che lấp bởi những viên ánh sáng màu xanh lá cây rậm rạp chằng chịt đang tùy ý trôi dạt.

Đương nhiên, thứ Tiểu Nê Thu Trụy muốn ăn nhất chính là vong hồn của Cự Tích Ngụy Long.

Từ trước tới nay, Tiểu Nê Thu Trụy chưa từng có dịp thưởng thức qua vong hồn của thống lĩnh cấp sinh vật. Loại cao cấp hồn phách này chính là hi vọng để nó tiến thêm một bước lớn!

...

“Có một đoàn Tích Dịch đang hướng về phía chúng ta!” Triệu Mãn Duyên mặt mày hốt hoảng kêu to.

Nhiều Tích Lô Cự Yêu như vậy, một mình hắn không thể nào đối phó được. Hiện tại, người có thể sử dụng ma pháp chỉ có duy nhất Triệu Mãn Duyên hắn mà thôi.

Tại thời điểm Triệu Mãn Duyên hô to gọi nhỏ, Ác Ma Mạc Phàm bất chợt quay đầu lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ tự hỏi hiếm thấy.

Hắn bước ra một bước, sau đó nhảy về phía đám người Triệu Mãn Duyên đang cách đó khoảng trăm thước, lãnh đạm đứng trước mặt mọi ngươi.

Những đường hoa văn hình Huyết Lang trên chân hắn đỏ sậm đi, giống như đang kích hoạt một thứ gì đó. Bọn chúng thậm chí còn bắt đầu nhúc nha nhúc nhích cử động trên chân Mạc Phàm.

Theo Huyết Lang hoa văn kích hoạt, một tầng sát khí huyết quang dần ngưng tụ trên hai chân Mạc Phàm mang theo một cổ hơi thở cua năng lượng hắc ám nồng nặc đặc thù.

Ác Ma Mạc Phàm hung hăng đem tầng sát khí huyết quang này đá ra. Nó lập tức biến thành một cái Nguyệt Nhận hình vòng cung hoàn mĩ.

Cái Nguyệt Nhận hình vòng cung này to lớn vô cùng, sau khi được Mạc Phàm tống cho một đạp liền bay nhanh về phía trước, tốc độ phi hành quả thực nhanh như gió táp mưa sa!

“Đại ca của ta… huynh đá cái tòa nhà kia để làm gì??” Triệu Mãn Duyên có chút hết nói nổi.

Ác Ma Mạc Phàm quét ra cái Huyết Quang Nguyệt Nhận này quả thực là tương đối kinh người. Vấn đề là mục tiêu mà nó hướng tới lại là một tòa cao ốc ở gần đó a.

Nhưng khi mà Triệu Mãn Duyên chỉ vừa than phiền hết một nửa, hắn lập tức nhìn thấy Ác Ma Mạc Phàm lại xoay người quét ngược một cái. Sau đó, Huyết Quang Nguyệt Nhận lại một lần nữa xuất hiện, bay tới chém đứt phần đế của một tòa cao ốc khác!!

Hai đạo huyết quang Nguyệt Nhận rộng hơn ba mươi thước phân biệt cắt ngang qua phần phía dưới của hai tòa nhà gần đó, vô luận là bê tông hay cốt thép đều bị trực tiếp chém đứt …

Hai tòa nhà không có phần đế phía dưới chống đỡ chậm rãi nghiêng nghiêng ngã xuống, thời điểm đang đổ xuống một nửa liền va chạm ở trên không trung, hóa thành một đống phế tích ngập trời đổ ập xuống.

Sau cú va chạm này, không ai có thể nhận ra được hình dạng của hai tòa nhà kia được nữa! Bê tông sắt vụn không ngừng rơi xuống mặt đất, kéo lên một mảng lớn bụi mù.

Đống phế tích này hợp thành một bức tường khá kiên cố, hoàn toàn chắn ngang con đường tiến đến của đám Tích Lô Cự Yêu đần độn kia, ngăn cách bọn chúng với đám người Triệu Mãn Duyên.

Như vậy thì bọn họ cũng xem như có được một sự bảo hộ vững chãi. Chẳng qua nghĩ tới bức tường này là do hai tòa cao ốc chót vót đổ xuống một chỗ tạo thành, trong lòng Triệu Mãn Duyên quả thực có hơi run rẩy một chút.

“Tên Cự Tích Ngụy Long giống như đang muốn bỏ chạy thì phải.” Triệu Mãn Duyên bất chợt chỉ tay về phía sinh vật khổng lồ đang muốn vỗ cánh bay đi.

Ánh mắt của Ác Ma Mạc Phàm một lần nữa phong tỏa vị trí của Cự Tích Ngụy Long. Quả nhiên, Cự Tích Ngụy Long đang ra sức vỗ cánh chậm rãi rời khỏi mặt đất.

Lệ khí trong mắt hắn phút chốc nổi lên, Ác Ma Mạc Phàm căn bản chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho đầu sinh vật da dày thịt béo này.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Khi Triệu Mãn Duyên hoàn hồn lại đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa, Ác Ma Mạc Phàm đã sớm nhảy liên tục qua mấy đống phế tích cao ốc, bộ dáng giống như là đang muốn đuổi theo Cự Tích Ngụy Long.

“Ngươi đuổi cái gì mà đuổi a!” Thế giới quan của Triệu Mãn Duyên sau ngày hôm nay đã sắp tan vỡ rồi.

Ngươi có thể bình tĩnh ngồi xuống uống nước nói chuyện được không a… chạy đi đuổi đánh sinh vật thống lĩnh cấp khủng khiếp kia làm gì? Chúng ta trước tiên rời đi cái địa phương quỷ quái này có được hay khônggggg!!!
Bình Luận (0)
Comment