Toàn Chức Pháp Sư

Chương 350

Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Lôi điện màu tím khổng lồ tạo thành một trời sấm sét, đột nhiên oanh xuống như món vuốt của ma quỷ, nhìn mà giật cả mình!

Băng công tử Liễu Nhất Lâm ở bên kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền bất ngờ. Hắn còn chưa có chuẩn bị kịp ở trong lòng, nào đâu biết được tốc độ phóng thích ma pháp trung cấp của đối phương lại nhanh hơn hắn nhiều như vậy chứ.

Hơn hẳn gấp đôi đấy! Tinh Đồ của hắn cũng mới chỉ vẽ ra được có một nửa a!

Liễu Nhất Lâm thấy tình thế có vẻ không ổn thì vội vàng sử dụng Thuẫn ma cụ của mình. Thuẫn ma cụ này là một tấm khiên có hình dạng giống như vây cá.

Mặt trên của tấm khiên được chế tác bằng những mảnh vảy cá khá là tinh xảo. Mỗi một mảnh vảy cá kia đều phản xạ ra từng chùm ánh sáng đặc thù.

“Ầm!!!!!”

Tia sét màu tím nặng nề đánh xuống cái Thuẫn ma cụ hình vây cá này. Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cái Thuẫn ma cụ này lại bị lôi điện cường đại oanh thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

Mà rõ ràng Thuẫn ma cụ này nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn và dẻo dai. Thế nhưng, nó lại không thể nào chịu nổi một kích của lôi điện đáng sợ kia.

Thân thể người thanh niên đứng ở đằng sau Thuẫn ma cụ đã nát bấy liền gục ngay xuống mặt đất. Từ trên người hắn, từng làn khói xanh chậm rãi bốc lên.

Mặc dù Thuẫn ma cụ kia đã ngăn cản được phần nào đạo lôi điện bá đạo của Mạc Phàm. Nhưng mà cái thân thể yếu đuối đằng sau nó cũng không thể nào chịu được dư âm lực lượng bá đạo như thế trùng kích tới.

Cho nên Liễu Nhất Lâm cứ như vậy nằm sấp trên mặt đất. Thoáng cái, máu mũi tràn ra khắp khuôn mặt mà hắn luôn lấy làm tự hào.

Cả người Liễu Nhất Lâm run rẩy, nằm co quắp ở đó. Hắn muốn đứng dậy nhưng phát hiện ra xương cốt của mình hầu như đã rã rời hết rồi. Đau đớn khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi.

Mà những người đi đường đang còn hả hê ở xung quanh vào lúc này trợn tròn mắt hết cả lên. Bọn họ hoàn toàn không thể tin được, một nhân vật phong vân như Băng công tử lại bị người ta dùng một chiêu đánh bại!

Tiểu tử yêu nghiệt này, ở đâu chui ra vậy???

“Con mẹ nó chứ, Liễu Nhất Lâm đụng trúng “chủ tịch” rồi!” Một tên nào đó không nhịn được thốt lên.

” Biến thái quá! Chỉ cần một chiêu liền giải quyết nhanh gọn đại danh đỉnh đỉnh Băng công tử a…” Một người khác sợ hãi nói.

Liễu Nhất Lâm nghe mọi người xung quanh bàn luận rối rít cùng ánh mắt thương hại nhìn mình như vậy khiến cho hắn rất là tức giận, tới nỗi lồng ngực cũng phập phồng phập phồng lên xuống.

Nhưng khi hắn ngửa mặt lên nhìn tên nam tử màu đen đang đứng trước mặt mình, hắn căn bản không dám dùng thái độ khinh miệt như lúc trước nữa.

Cái tên này tuổi còn trẻ như vậy mà đã nắm trong tay Linh cấp Lôi chủng rồi. Hơn nữa, hắn còn tu luyện tới Lôi Vân bậc thứ hai. Tên này tuyệt đối không phải là hạng người dễ trêu chọc!

Lúc này, Liễu Nhất Lâm mới ý thức được đối phương là người có tài. Nhưng mà có tài hay không cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ từ bỏ ý đồ của mình!

“Lần sau đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa… gặp lần nào ta đánh đến má ngươi cũng nhìn không ra ngươi lần đó!”

Mạc Phàm đứng ở đó. Hai con mắt cao ngạo nhìn xuống tên Liễu Nhất Lâm đứng dậy không nổi kia. Bất kể là vẻ mặt hay hành động của hắn lúc này đều không có một chút nào gọi là che giấu mà rất là khoa trương!

“Gặp ta lần nào đánh ta đến má ta cũng nhìn không ra lần đó??”

Liễu Nhất Lâm lớn từng này tuổi đầu rồi, đây cũng là lần đầu tiên hắn được nghe người ta nói mình như vậy.

Thực ra, lúc này hắn có cốt khí cũng vô dụng, hiện thực đã bày ra sờ sờ trước mắt như vậy rồi. Thực lực của hắn căn bản không cùng tầng thứ với đối phương!

Mặt Phàm cũng không thích nói nhảm với cái thằng chảnh chọe này làm gì cho mệt. Hắn đẩy Tâm Hạ, xoay người rời đi.

………………

Sau khi hai người rời khỏi đám đông lộn xộn kia. Lúc này, không khí mới khôi phục lại dáng vẻ yên bình như ban đầu.

“Có phải em cảm thấy anh đối xử với bạn học em như vậy quá đáng lắm hay không?” Mạc Phàm nhìn thoáng qua Diệp Tâm Hạ không nói một câu nào từ lúc đó tới giờ, không khỏi cười hỏi.

“Quả thật hắn nghĩ rằng mình là trung tâm của mọi người!” Tâm Hạ lắc đầu nói.

Tâm Hạ cũng không biết nên đánh giá tên Liễu Nhất Lâm này như thế nào nữa. Mặc dù, hắn ở trước mặt nàng luôn có phong độ cử chỉ nhẹ nhàng, bộ dạng không khác gì một vị nam thần. Nhưng mà nàng tựa hồ cảm nhận từ trên người hắn luôn luôn tỏa ra một cỗ kiêu ngạo.

Nàng cũng không có quen biết gần gũi gì với người này thế mà cái tên atsm đó lại tưởng rằng nàng sợ mấy cô gái Trần Vân Kỳ kia nên nàng mới trốn tránh. Hắn lại cảm thấy nàng bị dị tật nên tự ti, bởi vậy mới tới giúp đỡ nàng một phen.

“A! Thì ra em cũng ghét hắn. Anh mà biết được như vậy thì anh đánh hắn thêm một trận nữa cho đã tay. Anh là anh ghét nhất cái loại người đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm như hắn!” Mạc Phàm nói.

…………

Đi ra khỏi trường, Mạc Phàm thấy Tâm Hạ mặc quần áo nhìn có vẻ mộc mạc đơn giản. Vì vậy, hắn quyết định mang nàng đi mua sắm quần áo.

Dù sao cũng sắp tới mùa thu rồi, khung cảnh thơ mộng như thế này thì tại sao có thể để nàng không được xinh đẹp cơ chứ?

Huống hồ, hắn còn có thể nhìn thấy nàng thay đủ loại y phục xinh đẹp, thay đổi từ kiểu dáng điềm tĩnh sang kiểu dáng thanh tao lịch sự.

Đối với Mạc Phàm mà nói, đây là một loại hưởng thụ lớn nhất.!

Đến cổng trường, Mạc Phàm nhìn thấy ở nơi này cũng có không ít đôi tình nhân đang đứng đợi xe. Mạc Phàm cũng không có nóng vội. Hắn đứng xếp đợi xe một cách đàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.

Thật vất vả lắm mới đợi được một chiếc xe tới, Mạc Phàm vừa định đẩy Tâm Hạ lên xe thì đột nhiên có một tiểu tử ở bên cạnh chạy như bay vọt tới. Sau đó, hắn mở cửa xe nhanh như chớp dẫn bạn gái của mình yên vị ngồi lên!

“Này, ta vẫy xe trước mà?” Mạc Phàm có chút khó chịu nói.

“Người anh em, ta cũng vẫy xe nãy giờ mà… chẳng qua người không nhìn thấy thôi! Các người đợi xe kế tiếp tới là được mà! Ha ha ha…” Thanh niên đội mũ lưỡi trai cười nói.

Người lái xe nhìn thấy Mạc Phàm muốn đẩy một cô gái ngồi trên xe lăn lên xe của hắn, theo bản năng cũng không muốn rước lấy cái phiền toái này. Vì vậy, hắn bấm còi, bảo Mạc Phàm tránh ra để cho xe chạy.

“Đi thôi! Người anh em, nghĩ lại cũng là “nhân phẩm” mà thôi! Giống như bạn gái dị tật của ngươi vậy… cố gắng “lái xe” cho tốt nha! Ha ha ha…” Thanh niên đội mũ lưỡi trai hip-hop kia cười một cách đắc ý nói.

“Ngươi nói cũng có mấy phần đúng…” Mạc Phàm gật đầu.

Quả thật thuê xe cũng không có dễ dàng gì! Tại sao hắn không thay bằng một phương tiện di chuyển khác nhỉ… cần gì phải ở chỗ này đợi như một thằng ngu chứ??

Vì vậy, Mạc Phàm khẽ nhắm hai mắt lại. Khi đôi mắt hắn một lần nữa mở ra, trong con ngươi liền nổi lên đạo ánh sáng như trăng rằm.

Một tinh quỹ nguyệt sắc hiện ra trước mặt Mạc Phàm, ánh trăng đan xen vào nhau tạo thành một cái vết rách không gian gấp khúc. Không gian này có thể thông tới một cái vị diện thần kỳ.

“Ngao ô ~~~~~~!!!!!” Một tiếng sói tru cất lên.

Thoáng cái, một cơn cuồng phong lẫm liệt chợt xuất hiện. Nơi cổng sân trường người ra người vào rất nhiều, tiếng sói tru đột nhiên nổi lên làm mọi người kinh ngạc, toàn bộ đều xoay đầu lại nhìn.

Ai mà ngờ được… một con sói màu lam không chút dấu hiệu đột nhiên nhảy ra từ vết rách ánh sáng kia. Bộ lông tung bay trong gió khiến cho nó vừa uy phong lẫm liệt lại tuấn dật và cuồng dã!

” Ngồi lên nào!” Mạc Phàm ôm lấy Tâm Hạ, đặt nàng ngồi ở sống lưng Tật Tinh Lang.

Tâm Hạ cũng không có kịp phản ứng. Nàng không ngờ được chính mình lại được ngồi trên lưng con sói oai nghiêm này. Sau một chút bối rối, nàng vội vàng nắm lấy cái bờm màu trắng của Tật Tinh Lang.

Mạc Phàm gấp xe lăn lại, tiện tay vác nó lên vai, sau đó nhảy lên lưng Tật Tinh Lang. Hắn ngồi sát vào người Tâm Hạ, hai tay ôm lấy vòng eo nõn nà của nàng, ngửi ngửi mái tóc thơm ngát.

Nhất thời cổng sân trường vang lên một mảnh xôn xao!!

Đừng nói là thuê xe taxi, cho dù lúc này có người mang tới một chiếc xe Lamborgini sang trọng để đón bạn gái đi chơi cũng kém quá xa.

Phải nói là người thanh niên kia đã phát huy phong cách và tình yêu lãng mạn tuổi thanh xuân tới cực điểm. Quá là thuần thục, quá là nhuần nhuyễn ở trước cổng trường!

Mà cái người thanh niên đang còn đắc ý vì mình lúc trước vừa mới chớp thời cơ giành mất xe taxi thì vào lúc này khuôn mặt hắn liền tái nhợt. Còn người lái xe thì khỏi phải nói, hắn bị hù cho sợ đến mức không dám nhấn ga cho xe chạy.

Mạc Phàm ôm Tâm Hạ mềm nhũn ở trong tay, uy phong lẫm liệt ngồi trên lưng Tật Tinh Lang. Hắn gọi Tật Tinh Lang ra như thế này cũng là để cho cái đám gà mờ kia biết động cơ gầm thét, xe mui trần mở ra hai trăm bảy mươi độ, tốc độ chạy nhanh nhất là như thế nào!
Bình Luận (0)
Comment