Toàn Chức Pháp Sư

Chương 406

Dịch: Hoangforever

Biên: Tiếu Diện Tà Thần

Âm thanh bén nhọn kia vẫn kéo dài liên tục, liên miên bất tận bên tai Mạc Phàm…. Thật ra Ngải Đồ Đồ đã thở hổn hển trở về phòng mình được một lúc lâu rồi. Thế nhưng tiếng gào thét kia cũng quá là ma quỷ đi. Đã trôi qua một lúc lâu rồi mà nó vẫn chưa có biến mất.

Mạc Phàm nằm dài ra trên ghế salon, thở phào nhẹ nhõm một cái. Có lẽ, lão đại Trảm Không đã gặp qua mấy người này. Mặc dù, hai người này đã biết được tin tức mình vẫn còn sống nhưng lại không xác định tin tức này có chính xác là thật hay không. Chí ít họ cũng hơn nhiều người khác vẫn luôn cho rằng hắn đã thật sự chết rồi.

Có lẽ trong khoảng thời gian hắn biến mất này, có rất nhiều người đã lo lắng cho hắn.Cảm giác được mọi người nhớ thương tới mình, quả thật sung sướng biết bao. Mặc dù, người độc thân có tư tưởng khá là thoải mái thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Ai cũng vậy, cũng đều muốn có cái cảm giác mình còn tồn tại trên cái thế giới này. Nếu như sinh tử của người ở trong mắt người khác không còn quan trọng nữa, nhất là từ những người luôn quan tâm tới người, thì nói thật ngươi còn không bằng một người đã chết. Hoặc là có lẽ ngươi nên đổi chỗ ở khác và bắt đầu một cuộc sống mới đi.

………….

Sáng sớm ngày hôm sau, Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống những chiếc lá cây ven con đường nhỏ quanh co uốn lượn và nó cũng nhẹ nhàng chiếu lên mặt nước của một cái hồ nho nhỏ ở trong trường, cảm giác đậm chất mùa thu…

Mạc Phàm vừa ngồi nhìn cảnh, vừa liên tưởng tới hình ảnh… Vào sáng sớm, khi hắn vừa ngủ dậy xong liền dẫn hai mĩ nhân cùng phòng sánh bước vào học phủ Minh Châu. Quả thật phải nói là cảm giác lúc đó mới tươi đẹp làm sao, mới lãng mạn làm sao!!!

Trong các vở kịch tổng tài bá đạo không phải thường thường là bên trái đồng nhan cự nhũ, bên phải thanh lịch trang nhã, khí thế bá vương rảo bước mang theo một đám tiểu đệ vẻ mặt bất cần đời tháp tùng bên cạnh.

Nếu như vô tình gặp tên ngu ngốc nào đó cản đường bước chân đoàn người, hắn sẽ dùng ánh mắt trêu tức nói: “Ngươi chưa nghe qua công tử Bạc Liêu hay sao? Ta có một trăm cách khác nhau để chơi đùa với ngươi đấy, có muốn thử hay không?”

Mạc Phàm cảm giác lúc này hắn tiến rất gần cảnh giác này rồi, chắc cũng chỉ còn kém duy nhất môt bước cuối cùng đó là hai cô nàng xinh đẹp kia kchịu phối hợp một chút mà thôi…

Hai cô nàng này cũng không phải là những chú chim bé nhỏ, ôn nhu hiền thục đứng nép bên cạnh hắn. Mà là hai con khổng tước ngạo kiều, ngẩng cái cổ cao quý của mình dẫn đầu đoàn người a…

“Chị Kiều, tên kia là Lâm Đình Ngọc, chó săn của Chu Thư Trà!” Ngải Đồ Đồ đang đi trên con đường lớn, đột nhiên chỉ vào một tên nam tử ở phía trước, nói.

Tên nam tử này lỗ tai có vẻ rất thính, nghe thấy Ngải Đồ Đồ nói mình như vậy liền vòng qua chỗ hai người. Hắn nhìn Ngải Đồ Đồ và Mục Nô Kiều một cái, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại nhìn thoáng qua Mạc Phàm đang đi rất gần hai nàng.

“Ngải đại tiểu thư lại đổi người hầu mới à? Nếu như có đổi thì lần sau nên đổi một tên nhìn trắng trẻo đẹp trai một chút chứ tìm một tên xấu xí như thế này chưa chắc đã khiến cho đại tiểu thư đẹp hơn đâu a…”

Một tên học viên bôi son trét phấn đi cùng tên công tử đẹp mã kia nói. Hắn cũng không có kiêng kỵ gì Ngải Đồ Đồ với danh hiệu ma nữ kia, ngược lại nói với giọng điệu rất là xấc xược.

“Mà nói đúng hơn các ngươi lại mua một cái bia đỡ đạn mới à? Nếu đã là bia đỡ đạn thì thực lực của hắn nên tốt một chút nha! Chứ không thôi lại giống như tên lần trước, mới được một chiêu đã bị lão đại Chu Thư Trà của chúng ta đánh như con chó rồi… Nhìn thì cũng không tồi đấy nhưng mà… quá yếu!”

Mặc dù phấn công tử này nói chuyện với giọng điệu rất là ngạo mạn nhưng trong đầu Mạc Phàm đang yên lặng đi phía sau lúc này cũng chỉ có hai chữ “ẻo lả” là thích hợp với tên kia nhất. Không biết hắn có nên tiện tay gỡ cái chữ dán trên trán tên phấn công tử này xuống hay không đây….

“A..khoan đã! Tên này hình như vừa mới vũ nhục mình???”

Nghĩ vậy, tính hung bạo của Mạc Phàm liền nổi lên. Hắn lập tức bước tới trước mặt tên phấn công tử này, hai con mắt đen nhánh hữu thần nhìn chằm chằm vào cái tên thấp hơn mình nửa cái đầu này, nói:

“Mới vừa rồi ngươi nói cái gì??”

Phấn công tử một chút cũng không sợ hãi, hơi ngửa mặt lên nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó cười khẩy nói:

“Ta bảo ngươi là ngươi hầu đó? Sao? Chọc giận tới ngươi sao? Vậy thì để ta đoán lại nha? Để coi ngươi là thể loại người gì cho bọn đệ tử thế gia kia…….”

Mạc Phàm nghe thấy vậy, tức giận nắm lấy chiếc nơ trên áo của tên phấn công tử này. Sau đó nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thô bạo nói:

“Ngươi mở to cái mắt chó của ngươi ra nhìn rõ cho ta! Bố mày có chỗ nào không đẹp trai hả? HẢ???”

Ngải Đồ Đồ ở một bên nghe thấy Mạc Phàm hỏi thẳng người ta như vậy, xém tí nữa thì chân đi giày cao gót kia liền trượt ngã. Trong lòng nàng tràn ngập kích động muốn ngay lập tức nhào lên đạp chết tên Mạc Phàm chết tiệt này. Còn Mục Nô Kiều thì khóe môi hơi nhăn lại, có lẽ cạn lời với cái tên này.

“Tiểu tử, tốt nhất ngươi nên nhanh buông tay của ngươi ra, nếu không đừng trách Lâm Đình Ngọc ta không khách sáo! Đừng có đợi tới lúc ngươi dùng cái miệng chó của ngươi ngậm lấy hai bàn tay thối kia chạy tới phòng cứu thương nhà trường, cầu xin thầy giáo hệ chữa trị xử lý vết thương cho ngươi…”

Đột nhiên, giọng nói Lâm Đình Ngọc trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn mặc kệ Mạc Phàm đang kéo chiếc nơ của mình. Lúc này, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lẽo, khí chất thì hoàn toàn khác xa so với bộ dạng ẻo lả lúc trước!

“Ta vẫn thích nắm đấy! Làm gì được ta nào? Ngươi lại dám vũ nhục ta cơ à? Nếu là ngày trước thì ta đã sớm ném ngươi ra ngoài con đường chính kia làm đá lót đường rồi chứ không có chuyện để ngươi nói lảm nhảm từ lúc nãy tới giờ đâu.” Mạc Phàm cũng không có một chút ý định buông ra, nói.

Trong nháy mắt, hai người liền vào thế giương cung bạt kiếm. Nếu như hơi thở bọn họ tỏa ra có thể nhìn thấy được rõ ràng, có lẽ nó đã ngưng tụ thành hai cái tiểu vũ trụ va chạm vào nhau kịch liệt rồi.

“Ngươi nhớ những lời người vừa nói đấy!” Giọng nói Lâm Đình Ngọc trở nên lạnh lẽo gấp bội, nói.

Vừa nói xong câu này, một gã nam tử có mấy phần cao gầy liền đi tới. Người này khí thế mười phần, hắn đi một mạch tới đây mà không có một ai dám chặn đường hắn lại, tất cả mọi người đều nhường đường cho hắn đi. Hầu hết người đứng vây xem đều muốn mọi thứ rối tung rối mù lên để được hả hê xem cảnh tượng đặc sắc này.

“Chuyện gì vậy? Đình Ngọc?” Nam tử cao gầy đi tới, từ trên người hắn tỏa ra bá khí của một vị thủ lĩnh. Thậm chí thời điểm hỏi thăm, hắn còn vô cùng lễ phép gật đầu, mỉm cười chào hỏi Mục Nô Kiều. Xem ra kẻ này muốn đi qua đó để làm người chủ trì cục diện rồi!

“Đông Phương đại ca, anh cũng thấy đấy… Em bình sinh ghét nhất người khác chạm vào nơ của em!!” Lâm Đình Ngọc nói.

“Có một số việc, có thói quen là tốt.” Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm cũng chỉ tiện tay nắm, thế mà hắn lại dám nói với tên kia rằng đó là nghịch lân của hắn. Đã vậy, Mạc Phàm liền dùng thêm sức kéo chiếc nơ này xuống.

Trong nháy mắt, cái nơ giống như bông hoa đang còn nằm trên cổ Lâm Đình Ngọc liền bị Mạc Phàm kéo ra ngoài. Ngay lập tức, Lâm Đình Ngọc như muốn bạo phát. Kết quả, hắn lại bị cái người có họ Đông Phương kia ngăn cản lại.

“Ngươi chắc chắn phải chết!!” Ngón tay Lâm Đình Ngọc chỉ thẳng vào mặt Mạc Phàm, nói. Hắn lúc này rất là tức giận.

“Nam nhân không nên mang những loại nơ hình hoa như thế này. Quá đàn bà! Ta đây là đang giúp ngươi đó!” Mạc Phàm đang cầm chiếc nơ, thấy hắn nói vậy, tiện tay quăng xuống đất. Hai con mắt nhìn Lâm Đình Ngọc, nhếch mắt lên, khiêu khích nói.

Lâm Đình Ngọc nghe thấy vậy, sắc mặt liền tái mét lại. Hắn định mở miệng nói, ai mà ngờ được Mạc Phàm đã dành nói trước:

“Ngươi đừng có nói với ta rằng, ngươi bình sinh ghét nhất người khác nói mình rằng đồ đàn bà nha…”

“Ta muốn giết hắn!!!!” Lâm Đình Ngọc tức giận tới nỗi muốn xông lên đánh nhau ngay lập tức. Nếu như không phải ở đây có nhiều người, có lẽ hắn đã sử dụng ma pháp oanh nát cái tên đang đứng trước mặt mình này ra bã rồi.

Mà nam tử có họ Đông Phương kia nhìn thấy Lâm Đình Ngọc xung động, muốn xông lên đánh nhau liền kéo hắn lại. Sau đó lôi hắn ra khỏi chỗ này….

Một nhóm người ở một bên đang chờ xem kịch vui thấy một màn như vậy liền “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc. Từ xưa tới nay, Lâm Đình Ngọc muốn chỉnh người khác cũng không có phân biệt trường hợp… Thế nào mà lần này hắn cứ như vậy rời đi??

Chẳng lẽ cái tên vừa vũ nhục Lâm Đình Ngọc kia lại có lai lịch rất lớn??

………….

“Thật kỳ lạ a! Bọn họ cứ như vậy bỏ đi sao?” Ngải Đồ Đồ có chút không như ý nguyện nói.

“Mạc Phàm! Ngươi và tên Đông Phương Minh kia hình như có quen biết nhau sao?” Ánh mắt Mục Nô Kiều nhìn chăm chú vào Mạc Phàm, giống như muốn nhìn thấu hắn.

“Không có ấn tượng! Thiên tài bại dưới tay ta không tới một vạn thì cũng tầm tám chín ngàn a….” Mạc Phàm nhún vai, hồn nhiên không thèm để ý tới, nói.

Đông Phương Minh vừa lôi phấn công tử Lâm Đình Ngọc đi ở cách đó không xa, nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy thân thể liền lảo đảo… Hắn chỉ còn kém một chút nữa thôi, kém một chút nữa là được làm Thẩm Phán viên rồi. Thế nhưng lại bị cái tên vừa nói mình này tước đi tư cách vĩnh viễn.

Tâm tình Đông Phương Minh lúc này giống y như Lâm Đình Ngọc vậy, đều không thể khống chế được nữa muốn giết chết cái tên này!
Bình Luận (0)
Comment