Toàn Chức Pháp Sư

Chương 560

Dịch: Hoangforever

“ Ngươi nếu như còn nhìn lung tung nữa, cẩn thận ta móc mắt người ra đó!”

A Tân thấy tên lùn vẫn còn lấm la lấm lét nhìn, liền lạnh lùng nói.

“Ai thèm nhìn lung tung chứ? Ta bất quá cũng chỉ mệt mỏi một chút thôi chứ bộ. Mà lúc nãy cũng nguy hiểm quá. Thiếu chút nữa là ta xong đời rồi!”

Tên lùn đặt mông ngồi xuống đất, nói. Bộ dạng hắn lúc này giống như kiểu kiếm tiền kiểu này mệt chết đi được, không đáng phải hi sinh như vậy.

“Vốn cũng không phải đến nỗi chật vật như vậy. Thế nhưng tại con mưa giông chết tiệt kia, nó khiến thời gian bình minh bị hoãn lại.”

Mạc Phàm nói.

Phải nói con Đao Phủ Thi Tướng kia, lực chiến đấu thật kinh người. Hơn nữa, nó lại còn có thể kêu gọi ra một bầy vong linh tấn công bất ngờ mọi người nữa. Vốn lúc đó hắn nghĩ rằng, hắn có hi vọng giết chết được con thi vật to xác này, ai mà ngờ được, kết quả là bị hằng hà vô số vong linh cuốn vào người!

Vùng đất vong linh này quả thật đáng sợ quá đi. Mọi người có thực lực mạnh mẽ như thế này, ấy vậy mà suýt chút nữa thì bị diệt sạch.

“Trời vẫn đang còn mưa to. Có lẽ, chúng ta không nên đi tiếp. Dù sao, tỏi hôi cũng không còn hiệu quả nữa.”

Tên nam tử to cao nghiêm túc nói.

“Nếu như trời mưa to không ngớt thì sao?? Không phải chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi này vĩnh viễn sao?”

Mạc Phàm hỏi.

“Vậy cũng chỉ có thể chờ một chút xem tình hình như thế nào thôi….A! Đúng rồi! Vết thương trên người các người đừng có xử lý vội. Một cái vết thương bé tí ti như vậy, nếu như các ngươi xử lý nó, lúc đó Thi Độc của vong linh sẽ men theo vết thương lây nhiễm vào. Rất nhanh vết thương bé tí ti đó sẽ biến thành một mảng lớn bị thối rữa!”

Tên lùn có kinh nghiệm phong phú liền nói.

“Dù sao chúng ta cũng còn phải chờ hai nàng thay bộ quần áo khác đã. Dù gì người ta cũng là nhân vật lớn đó, cũng không thể nào thay đồ ở đây được. Cả người ướt lạnh như thế này, đến ngay cả ta đây còn cảm thấy khó chịu nữa là.”

Mạc Phàm nói ra đề nghị.

Mọi người ai cũng thấy lời đề nghị này của Mạc Phàm rất là chí lí. Cho nên, đám con trai liền đem quần áo ở trong ba lô lấy ra, sau đó đi nơi khác thay quần áo.

………….

Thỉnh thoảng đống lửa lại nổ “đôm đốp” phá tan bầu không khí tĩnh mịnh trong cái hang nhỏ này.

Mọi người đã trải qua một trận ác chiến, cho nên ai cũng cảm thấy mệt mỏi cả. Sau khi thay quần áo khô ráo, xử lý vết thương xong, mọi người nằm lên đống cỏ khô héo úa nghỉ ngơi. Họ mệt mỏi tới nỗi, không ai muốn nói chuyện nữa.

Cô nàng Mộng Ana đã thay một chiếc khăn che mặt khác. Lần này, chiếc khăn che mặt có màu tím. Nó trực tiếp che đi khuôn mặt mỹ miều, kiều diễm, mê hồn đoạt phách kia của nàng.

“Cô tới vùng đất vong linh này để làm gì vậy?”

Mạc Phàm tùy tiện hỏi một câu.

Trong nháy mắt, con ngươi Mộng Ana liền động. Một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng nở ra, nàng nói:

“Ở nơi này có một vị đồng sợ của ta. Người này không thích làm việc theo nhóm. Cho nên ta phải tới nơi này để gặp hắn.”

“Oa! Cô ấy vậy mà lại là người của tổ chức?”

Mạc Phàm tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy! Tổ chức Parthenon.” (1)

(1) Parthenon là một ngôi đền thờ thần Athena, được xây dựng vào thế kỷ 5 trước Công nguyên ở Acropolis.

“Hình như đã từng nghe qua.”

Mạc Phàm suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Uk! Nó rất là nổi tiếng đấy.”

Cô nàng Mộng Ana gật đầu nói.

“Đừng có bảo với tôi rằng cô là thánh nữ, thần nữ, công chúa gì gì đó nha. Tôi xem phim truyền hình thường thấy có các nhân vật như vậy. Hơn nữa các nàng cũng dùng khăn che mặt cải trang vi hành giống như cô vậy.”

Mạc Phàm nở nụ cười, nói chuyện với cô nàng Mộng Ana.

Cô nàng Mộng Ana này cũng không phải là một cô nàng thuộc loại nữ tử lạnh lùng băng giá. Mặc dù từ trên người nàng tỏa ra khí chất cao nhã, chưa dính bụi trần bao giờ. Thế nhưng hắn hỏi gì, nàng lại trả lời hết.

“Không khí Trung Quốc bẩn lắm! Nào là khói này, bụi bẩn này…vân vân… cô có dùng khăn che mặt thì cũng vô dụng. Kể cả khẩu trang cũng vô tác dụng.”

Mạc Phàm nói.

Mộng Ana nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy liền cười nhẹ nhàng một cái. Một nụ cười trong trẻo, thành khiết mà đầy quyến rũ. Ở trong cái hang chật hẹp này, nó càng khiến cho nàng thêm phần xinh đẹp, say đắm lòng người, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải mơ màng, ngất ngây.

Tên lùn ngồi ở bên cạnh, thấy Mạc Phàm cười cười nói nói với Mộng Ana liền u oán nhìn hắn.

Rốt cuộc nhìn không được nữa, hắn liền kéo Mạc Phàm lại, nhỏ giọng nói:

“Huynh đệ, cô gái này là do ta phát hiện ra trước đấy! Cậu có thể chú ý một chút được không?”

“Đại ca! Đại ca là một người trang thuần (2), sao còn phải đi quản người khác liếm mặt?”

(2) Trang thuần: giả bộ nai tơ. (trang bức + thuần khiết)

Mạc Phàm không chút nào khách khí hỏi vặn lại.

Nguyên bản, Mộng Ana đã có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Hơn nữa nàng lại còn thần bí, khó đoán ra thân phận. Mà Mạc Phàm hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Thế thì tại sao hắn lại không được nói chuyện với người ta chứ? Mạc Phàm nhìn ra được, cô nàng nước ngoài này rất thích nói chuyện với một nam tử anh tuấn, có học thức phương Đông như hắn!

“Bên cạnh ngươi không phải còn có một cô nương xinh đẹp đó sao?? Ngươi chiếu cố cho nàng ta như thế nào, một người ngoài như ta còn nhận ra được! Cô nàng Mộng Ana này, người tặng lại cho ta được không?”

Tên lùn nhỏ giọng nói.

“Đồ điên! Ta cũng không có rảnh như ngươi. Không hơi đâu lại đi tán cô gái không có kết quả như thế này. Dù sao, người ta tới Trung Quốc cũng không được dễ dàng gì rồi. Ta cũng chỉ muốn nàng ta nhận thức một chút, người Trung Quốc rất là lãng mạn và hài hước.”

Mạc Phàm đùng đùng tức giận, mắng tên lùn một trận.

…………

Mưa vẫn còn to, vẫn rơi liên tục, không ngớt. Cả vùng đất Hoa thôn bị màn mưa dày đặc, mông lung này bao phủ.

Bầu trời màu xám, mảnh đất cũng màu xám. Một cái thôn bé nhỏ, lẻ loi, trơ trọi một mình trong mảnh thiên địa này. Kể cả có nhiều thôn hơn đi chăng nữa, thì nó cũng bị màu sắc này hòa tan.

Bất quá, mặc dù thôn xóm này cổ xưa. Thế nhưng nhà gỗ của họ lại xây dựng rất đẹp. Họ biết cách xây dựng như thế nào không bị nước mưa thấm vào nhà. Biết cách xây dựng như thế nào chống lại những cơn gió lạnh từ bên ngoài tràn vào. Mà hơn nữa, bất kể ngôi nhà nào ở đây cũng đều có một cái sân và một căn phòng nho nhỏ. Chỉ cần đốt lò sưởi ở bên trong nhà, cả căn nhà liền trở nên ấm áp.

“Lại ngu nữa! Trời mưa to như thế này, ngươi lại ra ngoài hái thuốc. Ngươi nhìn lại mình xem, ướt như chuột lột rồi đây này. Nhanh vào trong nhà, hơ cho khô người đi….”

Một cô gái tầm 20 tuổi, đứng dưới mái hiên, khuôn mặt đỏ bừng, dậm chân hờn dỗi nói. Cũng không biết cô gái này đang trách cứ hay là đang thẹn thùng nữa.

Mưa rất lớn!

Một thanh niên có nụ cười ngây ngô, lúc này vừa chạy tới mái hiên nàng đang đứng. Hắn đứng ở đó mà không dám vào nhà, giống như kiểu sợ bùn bẩn trên người làm bẩn ngôi nhà vậy.

“Nhanh vào nhà! Cứ đứng ngoài như vậy, cảm lạnh thì sao? Với lại trên người ngươi vẫn đang còn rất nhiều nội thương đấy.”

Tô Tiểu Lạc kéo người thanh niên này vào trong nhà. Hơn nữa còn nhanh nhẹn thay quần áo giúp hắn. Khi nàng cởi áo ra được một nửa, một vết sẹo to lớn kéo dài từ lồng ngực tới cánh tay liền hiện ra trước mắt nàng. Công nhận vết sẹo này lớn thật, nhìn mà giật cả mình. Nàng nhìn vết sẹo này liền dậm chân một cái, sau đó bỉu môi nói,

“Tự tự cởi đồ đi. Ta chăm sóc ngươi lâu như vậy, cũng không phải chưa từng thấy thân thể của ngươi.”

Người thanh niên gầy kia nghe thấy nàng nói như vậy liền cảm thấy đau đầu, ngượng ngùng cười.

Hắn vội vàng chạy vào trong nhà, thay quần áo. Mặc dù, quần áo được may từ vải thô, thế nhưng nó rất là ấm áp.

“Từng này cây thuốc đã đủ rồi. Ai! Mảnh đất mặn trì này xác chết rất nhiều. Mưa to rơi xuống, sẽ khiến cho thi độc bám vào trong màn mưa, lây nhiễm sang các thôn ở xung quanh đó. Kiểu gì cũng sẽ khiến cho mọi người bị bệnh thương hàn trầm trọng cho mà coi. Người lớn thì còn đỡ, chỉ cần một khoảng thời gian là họ khỏi bệnh. Chỉ khổ cho trẻ em và người già, thể chất của bọn họ vốn đã yếu đuối….Sắp tới, ta cũng không thể nào chăm sóc cho ngươi được nữa rồi. Thôi! Đưa thuốc cho ta, để ta còn đi sắc thuốc nữa.”

Tô Tiểu Lạc cười cười, nói với người thanh niên này. Sau đó nàng sang gian phòng khác đảo thuốc.

Người thanh niên gầy vẫn ngồi ở bên cạnh lò sưởi. Hắn nhìn nàng cười ngây ngốc.

Tô Tiểu Lạc hờn dỗi không thôi, lẩm bẩm nói:

“Cũng biết cười khúc khích nữa! Ngươi nhanh nhớ lại mình là ai đi. Dù sao ngươi là một nam tử, cũng không thể nào ở trong nhà ta mãi như thế này được. Ở thế này, người ngoài nhìn vào lại nói… lại phàn nàn.”

Giọng nói Tô Tiểu Lạc càng lúc càng nhỏ, cảm giác như rất là ngượng ngùng khi nói tới vấn đề tình cảm khó nói này.

“Thôi, coi như là từ này tới giờ ta nói lung tung đi. Ngươi ngồi đó, suy nghĩ những điều ta nói cho tốt nha.”

Tô Tiểu Lạc nói xong liền xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã quay đầu lại nhìn. Nàng thấy người thanh niên gầy này ôm đầu suy nghĩ, nhìn thấy vậy, lòng nàng lại thương xót hơn, sau đó khẽ thở dài một cái.

Cũng không biết đến tột cùng hắn đã trải qua chuyện gì. Thời điểm nàng cứu hắn, trên người hắn có vô số vết thương. Mà hơn nữa lại còn có một vết thương vô cùng nghiêm trọng, vô cùng đáng sợ ở trên người nữa!

Cũng may hắn gặp được nàng. Nàng là một vị nữ bác sĩ. Chứ không hắn đã chết sớm rồi!
Bình Luận (0)
Comment