Toàn Chức Pháp Sư

Chương 590

Dịch: Hoangforever

“Ngươi có bản lĩnh thì chạy trốn cho ta xem?? Coi ông nội lùn ta chơi chết ngươi như thế nào!”

Tên lùn vừa lải nhải mắng, vừa thi triển ra bức tường Quang Hữu.

Đối với Phong Hầu Giác Quỷ mà nói, bức tường Quang Hữu không khác nào là một bức tường không thể nào chạm vào được. Tên lùn lại tạo thêm 2-3 bức tường nữa, phong tỏa hết đường chạy của Phong Hầu Giác Quỷ. Cho dù nó có chạy đằng nào thì cũng không tắt nắng.

Dư Thanh Tố oán khí đầy người, không nói hai lời, không ngừng đem cuồng Lôi ném vào trong lồng giam ánh sáng này. Lực lượng Lôi điện hung hăng đánh lên người con Phong Hầu Giác Quỷ.

Có lẽ, xương cốt con Phong Hầu Giác Quỷ này còn không bằng con Khỏa Bố Thi Tướng kia. Lôi Điện vừa đánh lên người nó, ngay lập tức tiếng rạn nứt của xương cốt liền vang lên, xém tí nữa thì nó đã biến thành bột phấn. Còn lưu lại nửa cái mạng, nó căn bản không có cách nào trốn thoát được.

“Đứng im đó! Để lão nạp tới siêu độ cho ngươi!”

Tên lùn không nói hai lời, liền ném một đoàn ánh sáng mạnh mẽ vào trong đó!

Lúc không nên lãng phí thì lại lãng phí. Rõ ràng chỉ cần một cái ma pháp sơ cấp Quang hệ ném vào là có thể giết được nó rồi, đằng này tên lùn lại xài hẳn ma pháp Trung cấp.

Chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu sữa tản ra, biến thành từng đạo ánh sáng sắc nhọn. Những tia sáng màu trắng này không khác nào từng thanh lợi kiếm xuyên tim Phong Hầu Giác Quỷ, rất nhanh chóng xuyên thấu thành vô số lỗ thủng trên cơ thể nó.

Phong Hầu Giác Quỷ không kiên trì nổi vài giây đã biến thành vô số mảnh nhỏ màu đen. Cuối cùng, còn sót lại là một cái bồng quỷ màu đen rơi xuống mặt đất. Chứng minh cho chuyện con quỷ này đã từng bám lên nó tới nơi này làm loạn.

Tên lùn vừa nhìn thấy bồng quỷ rơi ra. Nhất thời hai con mắt sáng lên, sáng lên. Bất quá, hắn cũng là một người vô cùng khôn khéo, cho nên cũng không có biểu lộ hẳn ra ngoài, mà hiện ra bộ dạng rất là tùy tiện. Hắn tiện tay nhặt lên miếng bồng quỷ này, miệng lải nhải nói:

“Là một cái quần lót, không biết dùng làm được cái gì không đây?? Thôi cứ cất tạm vậy, biết đâu lại có người mưa.”

Vừa nói xong, tên lùn đã nhanh chóng đem bồng quỷ này nhét vào trong túi tiền của hắn.

Đáng tiếc, một bàn tay thô ráp, mộc mạc đã bắt lại hành động này của hắn. Nam nhân có sẹo hình chữ thập cười cười về phía hắn một cái, hiện ra bộ răng vàng khè do hút thuốc phiện.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.

“Huynh đệ! Thứ này nhìn có vẻ rất là đáng tiền. Ai ở đây cũng biết, con Phong Hầu Giác Quỷ này vô cùng giảo quyệt. Vì vậy thứ nó rơi ra làm sao có thể là thứ không có giá trị cao được cơ chứ?”

Nam nhân sẹo hình chữ thập nói.

Tên lùn nghe thấy vậy, khuôn mặt liền ủ rủ.

Cái tên đại hán thô kệch không khác gì một vị lãng khách này mới lúc nãy thôi xém tí nữa là đã chết rồi, ấy vậy mà hắn vẫn còn nhớ tới cái thứ tốt này?? Cái khác không nói tới, nhưng tối nay nếu như có thể thu hoạch được cái bồng quỷ này, sau đó trở về, chắc chắn tên lùn đã kiếm được một khoản tiền lớn!

“Hắc hắc, nghe người nói như vậy, ta giờ mới rõ thứ này có giá trị như vậy đó. Nếu không thì thế này đi, ta sẽ nghĩ cách bán nó ra với một giá cao. Cho nên, ta sẽ giữ nó. Ngược lại, ta sẽ đưa cho các ngươi món đồ khác xem như là chia chiến lợi phẩm, thế nào?”

Tên lùn cười hì hì nói.

“Để xem ngươi đưa cho chúng ta thứ gì đã? Ba người chúng ta mỗi người một phần.”

Hiển nhiên Dư Thanh Tố cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

“1 mảnh nhỏ Linh Chủng?”

“Ngươi nghĩ ta là thằng ngu à? Lấy ra thứ khác ra, lấy ra thứ khác??”

Nam nhân sẹo hình chữ thập tức giận nói.

“Được rồi! Được rồi! 500 vạn. Ta chia cho các người mỗi người 500 vạn được chưa. Thứ này các ngươi có đem đi bán, tối đa cũng chỉ được có 2000 vạn thôi. Chia đều cho mỗi người là 500 vạn, một phân cũng không có thiếu!”

Tên lùn nói.

“Giá này còn kém một chút.”

Tên lùn nghe thấy vậy mà cảm thấy đau đầu. Sớm biết tên này như vậy, hắn lúc trước kệ cha tên này đi cho rồi. Tự nhiên đi cứu, giờ lại phải đau đầu. Đã chia cho 4 người rồi, thế mà hắn vẫn còn kêu thiếu được.

Tên lùn cũng là một người nói là giữ lời. Hắn lập tức lấy ra ma thạch, mảnh nhỏ linh chủng có giá trị tương đương theo giá bán trên thị trường thay cho tiền xuất ra.

“Cái Tinh Phách Nô Bộc này cho người, coi như là 500 vạn.”

Tên lùn đưa cho Mạc Phàm một cái tinh phách.

Mạc Phàm thấy vậy liền sửng sốt. Tên này làm thế nào mà biết hắn đang cần tinh phách??

Nếu là trước kia, Mạc Phàm tuyệt đối sẽ không đem cái tinh phách đổi ra được thành tiền này đem đi cường hóa hạt sao. Nhưng mắt thấy 49 hạt sao sắp đạt tới đại viêm mãn rồi. Vì vậy, hắn quyết đoán nhận cái tinh phách này, tại chỗ cường hóa luôn.

Hiện tại nhận thêm viên này nữa là hắn đã có 10 viên cường hóa rồi. Còn thiếu 10 viên nữa là hắn có thể thi triển ra Liệt Quyền bậc 4!

Chờ tí nữa đi ra ngoài, hắn cần phải chú ý thu thập tàn phách vong linh cấp nô bộc thêm một chút nữa mới được. Đám vong linh kia tụ tập lại từng đoàn, từng đoàn chết đi. Cho nên, tốc độ tụ tập thành tàn phách rất là nhanh…..

……………

Chia đồ xong. Lúc này mọi người liền vội vàng chui ra khỏi mộ thất.

Không đi ra mộ thất thì còn đỡ. Vừa ra khỏi mộ thất, mọi người liền bị cảnh tượng trước mặt dọa cho giật mình.

Một mảng lớn đông nghịt hủ thi màu đen đã đem khu vực này bao vây lại. Nào là khuôn mặt, nào là tứ chi, nào là thân thể xấu xí, ghê rợn, tất cả đập thẳng vào mắt mọi người, khiến cho mọi người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

“Chạy nhanh, chạy nhanh!”

Tên lùn thấy đại sự không ổn, liền hét lên nói. Hắn cũng không dám bàn về cái chuyện bồng quỷ kia nữa.

“Tiểu viêm Cơ, mở đường!”

Mạc Phàm cũng không dám chậm trễ, lập tức chỉ huy tiểu Viêm Cơ mở đường.

Tiểu Viêm Cơ bay lên phía trước 3 thước, cao 4 thước. Sau đó bắt đầu phồng mang, trợn má rồi phun ra một ngọn lửa nóng hổi.

Ngọn lửa này không khác gì con sông lửa từ trên trời tràn xuống vậy. Nó cuồn cuộn, nó đánh thẳng vào đám vong linh ở phía trước, trải thành một tấm thảm lửa đỏ lòm. Toàn bộ vong linh cấp nô bộc bên trong khu vực thảm lửa quét ngang qua kia, toàn bộ bị thiêu đốt sạch sẽ. Mấy con ở ngoài rìa, không có bị thiêu đốt, thấy cảnh tượng như vậy liền nháo nhào chạy sang hướng khác.

Uy lực của ngọn lửa Thiên kiếp này còn muốn bá đạo hơn so với Hồng Viêm nữa. Hơn nữa, lúc này tiểu Viêm Cơ cũng mới chỉ là Ấu Niên Kỳ. Căn bản ngọn lửa Thiên Kiếp của nàng còn chưa có phát huy tới mức tận cùng!

“Trâu bò! Con khế ước thú này của người còn vượt xa 4-5 tên ma pháp sư Trung cấp Hỏa hệ hợp lại đấy.”

Tên lùn giơ ngón tay cái lên tán tưởng Mạc Phàm.

“Người cũng đừng có ở đó mà khen ta trâu bò nữa. Nhanh nhanh sử dụng ánh sáng của người đi. Nhanh đem nó đánh mù mắt đám hủ thi mắt chó đang còn mò mẫm ở phía sau kia kìa. Chúng đuổi theo cũng nhanh lắm đó.”

Mạc Phàm mắng.

Có lửa của tiểu Viêm Cơ mở đường. Thêm vào đó, Mạc Phàm và Dư Thanh Tố còn là ma pháp sư Lôi hệ nữa. Cho nên, Lôi Ấn vừa ra liền đem một mảng lớn vong linh tê liệt lại.

Dĩ nhiên, đưa tới hiệu quả tê liệt quần thể cũng chỉ có Lôi Ấn của Mạc Phàm. Bậc 4 Lôi Ấn của Mạc Phàm rõ ràng mạnh hơn Lôi Ấn của Dư Thanh Tố quá nhiều. Làm cho đám vong linh xếp thành từng đống kia căn bản không có cách nào tiếp cận mọi người được.

“Đã thấy được đại quân ở phía trước!”

Nam nhân sẹo hình chữ thập kêu lên.

Băng Tỏa nơi tay, mỗi tay cầm một đạo, nam nhân sẹo hình chữ thập dũng mạnh ném chúng sang phía bên cạnh. Nhất thời Băng Tỏa đánh lên người đám hủ thi, đánh cho bọn chúng lật nhào.

Từ vị trí bọn họ tới vị trí đại quân ở xa xa còn tầm 1 km nữa. Vì vậy, lúc này 4 người căn bản không dám keo kiệt nữa, liền sử dụng giày ma cụ của mình. Sau khi sử dụng giày ma cụ, 4 người điên cuồng dẫm đạp trên cát sỏi màu đen đuổi theo đại quân. Vừa chạy vừa vẽ ra Tinh Quỹ và Tinh Đồ.

Phía bên này, một cái Ma Đằng liền được phóng ra, trói buộc được hai chân của một con hủ thi. Thấy nó bị trói, 4 người cũng lười quan tâm tay của nó đâu rồi. Cái cánh tay mà đột nhiên nhô lên, bắt lấy mọi người, ngăn không cho mọi người di chuyển. Mà vẫn cứ tiếp tục chạy một mạch về phía trước một cách nhanh chóng.

Bên kia, ánh sáng của tên lùn nổ tung. Mũi nhọn ánh sáng mãnh liệt khiến cho 4-5 con vong linh gần đó căn bản không dám nhích tới gần. Ánh sáng này làm cho mắt bọn nó bị mù. Chờ tới khi ánh sáng dần dần ảm đạm đi, mấy con vong linh này khôi phục lại được thị giác thì 4 người đã chạy xa bọn chúng được 100 thước và đang bị một bầy thi khác bao vây rồi!

“Ta tới! Phong Bàn – Thiên La!!”

Nam nhân sẹo chữ thập cũng là một người rất có khí phách. Hai tay hắn giơ lên, thao túng gió xung quanh.

Gió lấy mọi người làm trung tâm, bắt đầu xoay tròn lên cao. Từ một cơn gió nhỏ, nó bắt đầu phình to ra, bắt đầu lớn lên to lớn tới tận trời. Tới lúc này nó thừa sức quẩy nát mọi thứ xung quanh!
Bình Luận (0)
Comment