Toàn Chức Pháp Sư

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Linh cấp tinh trần ma khí – tiểu cá chạch trụy

Không lâu sau, quân đội ma pháp sư cũng xuất hiện ở khu vực cây đa quảng trường này.

Trong đó có một vị Trị liệu ma pháp sư nhanh chóng chữa khỏi hoàn toàn vết thương trên lồng ngực kia cho Từ Đại Hoang. May mắn cho Từ Đại Hoang là một vị ma pháp sư cho nên thân thể hắn được Tinh trần tẩm bổ làm cho thể chất thay đổi rồi chứ nếu như người bình thường thì có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.

Thấy trên lồng ngực Từ Đại Hoang có một vết thương lớn như vậy, điều này làm cho Mạc Phàm hắn càng thêm ý thức được tầm quan trọng của kỹ năng phòng ngự. Cũng may hắn có Liêm Cốt Thuẫn nếu không thì hắn cũng xong đời rồi.

“ Dương tiên sinh, ta cảm thấy chúng ta nên kéo chuông cảnh giới thì hơn. Gần đây tần suất yêu ma xuất hiện trong thành thị ngày một nhiều hơn. Điều này có chút khác thường.”

Quách Thải Đường nói với vị trung cấp ma pháp sư Dương Tác Hà kia.

“ Hiệp hội ma pháp sư của chúng ta cùng với Liên minh thợ săn cũng bàn về chuyện này. Còn về chính phủ cũng giống như trước đây, bọn họ cũng suy nghĩ về vấn đề này. Chẳng qua là cách đây không lâu chúng ta cũng có kéo chuông cảnh giới rồi. Mà thời gian trôi qua cũng chưa lâu lắm cho nên nếu như mà kéo chuông thêm lần nữa, điều này sẽ khiến cho dân chúng lâm vào hoảng sợ.”Dương Tác Hà nói.

“ Con Độc nhãn ma lang này không nên xuất hiện trong thành thị. Ta cảm giác… cảm giác có chuyện không hay sắp sửa xẩy ra.”

Quách Thải Đường nói.

“ Yên tâm, chúng ta đã dò xét qua. Và cũng cho tăng thêm nhân thủ để bảo vệ bình yên cho thành thị. Còn về một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta thật sự không thể chú ý tới nó được.Những việc này thì cần các tiểu đội thợ săn ở khắp nơi giống như các người để ý tới.” Dương Tác Hà nói.

“ Tất nhiên chúng ta sẽ dốc hết nhân lực rồi. Chẳng qua là đội trưởng bị trọng thương, cho nên hành động của chúng ta…” Quách Thải Đường nói.

“ Ta sẽ cử một vị Hỏa hệ ma pháp sư tới nhậm chức tạm thời. Khi đội trưởng của các ngươi bình phục thì sẽ để cho hắn dẫn dắt đội của các ngươi. Mà tiểu đội của các ngươi khi nào lại có thêm một thành viên mới vậy? Lại còn là Lôi hệ ma pháp sư nữa chứ??”

Dương Tác Hà mỉm cười nhìn Mạc Phàm.

“ Chúng ta tuyển mộ.”

“ Các ngươi tuyển mộ??”

Dương Tác Hà nghe vậy cũng ngây người ra, bất đắc dĩ nói, “ Lần đầu tiên ta nghe thấy Lôi hệ pháp sư còn đi tham gia tuyển mộ ngươi đấy.”

Tất cả mọi người đều cười và nhìn về phía Mạc Phàm.

Thật ra thì biểu hiện của Mạc Phàm khiến cho mọi người rất là kinh ngạc. Vào lúc mọi người bị con Độc nhãn ma lang sắp tiến cấp chuẩn bị giết chết thì cái Lôi Ấn cấp 2 kia quả thật là cọng rơm cứu mạng. Tiểu đội thợ săn bọn họ thật sự rất may mắn khi có một vị Lôi hệ ma pháp sư nguyện ý tham gia vào tiểu đội bọn họ. Chính vì có vị Lôi hệ ma pháp sư này đi theo mà bọn họ mới có thể may mắn nhặt được một mạng trở về. Phải biết rằng Lôi hệ ma pháp sư nắm trong tay Lôi Ấn cấp 2 thì hơn phân nửa đã bị các đại thế gia chiếm giữ. Ngay đến cả Liên minh thợ săn, hiệp hội ma pháp, chính phủ. Tất cả các bên đều nguyện ý cho Lôi hệ ma pháp sư có một địa vị bên trong tổ chức của họ.

Vũ Ngang đứng ở chỗ kia. Mắt thấy mọi người đều nhìn về vị Lôi pháp sư trẻ tuổi kia khiến cho khóe miệng hắn không khỏi co rút lại.

Dù cho hắn có là Băng hệ ma pháp sư của đại thế gia, có nổi bật vượt trội hơn so với đám bạn cùng lứa tuổi thì hào quang của hắn mà so sánh với hào quang của Lôi hệ ma pháp sư kia thì vẫn ảm đạm thất sắc đi nhiều!

“ Thải Đường, nếu như không muốn Phạm Mặc hắn chuyển sang đội ngũ khác. Nếu như muốn buộc chặt hắn lại thì ngươi nên lấy thân báo đáp cho hắn đi. Dù sao thì hắn cũng là người đã cứu người một mạng. Mà ngươi thì còn chưa có báo đáp cho hắn đâu đấy.” Phì Thạch ác ý nói.

“ Cút!”

Trên mặt Quách Thải Đường liền hiện lên một mảnh ửng hồng, nhưng nàng cũng làm bộ mặt hung thần ác sát nói.

Ở một bên sắc mặt Vũ Ngang càng thêm đen lại.

…………….

Phong ba về con Độc nhãn ma lang cuối cùng cũng lắng lại.

Mạc Phàm hắn đổi bộ trang phục hóa trang, rồi quay trở về ký túc xá trường học. Mạc Phàm hắn đang tính leo tường vào thì thấy có một bóng người yêu kiều đứng ở trước cửa.

“ Chu Mẫn?”

Mạc Phàm có chút kinh ngạc nói. Cô nương này tại sao không quay về nhà mà ngủ, giờ này vẫn còn đứng đây làm cái gì vậy.

“ Mạc Phàm, may quá… Ta còn tưởng người đã…..”

Chu Mẫn thấy Mạc Phàm vẫn bình yên vô sự, liền rưng rưng nước mắt.

Dù sao thì Chu Mẫn cũng là một cô gái xinh đẹp. Lần rèn luyện trước, khi thấy Mạc Phàm hắn xả thân cứu mọi người, thì nàng cũng đã có một chút cảm động rồi. Nhưng cô gái có chút kiêu ngạo này lại không biết biểu đạt sự cảm ơn của mình đối với Mạc Phàm như thế nào cả. Cho nên lần này, do chuyện của bà nội của nàng mà khiến cho Mạc Phàm thiếu chút nữa bỏ mạng. Thế nhưng mà, Mạc Phàm hắn lại có thể một lần nữa đem bà nội và nàng cứu thoát. Phần ân tình này khiến cho nàng không biết báo đáp làm sao.

Mạc Phàm thấy Chu Mẫn khóc sướt mướt, làm cho hắn cũng lúng túng không biết làm sao.

“ Tóm lại, cám ơn ngươi đã cứu bà nội của ta. Ba mẹ ta bận nhiều việc nên từ nhỏ ta đã sống chung với bà nội….” Chu Mẫn tiếp tục nói.

Sau một lúc lâu khuyên giải, cuối cùng Mạc Phàm hắn cũng đem được Chu Mẫn trở về khu ký túc xá nữ.

Đêm đã khuya, một nam sinh đem một nữ sinh đuổi về ký túc xá. Mà nữ sinh đó còn khóc lóc sướt mướt. Hình ảnh này khiến cho mấy đứa ăn no không có việc gì làm suy nghĩ, liên tưởng tình tiết câu chuyện.

Trở về ký túc xá của mình, tiếng kêu “bip bip bip” của cửa phòng khiến cho hắn cảm thấy khó chịu. Thật là nhàm chán, lão tử chính là người đi cứu vớt thế giới thế mà vẫn còn phải đi làm những chuyện như vậy!!

Sau khi đợi mọi người ngủ say, Mạc Phàm hắn liền chạy lên bể nước trên sân thượng.

Nơi này chính là Thánh địa tu luyện của Mạc Phàm hắn. Ở đây hắn sẽ không bị ai quấy rầy.

“ Sau khi tiểu cá chạch trụy ăn tinh phách. Tại sao đến bây giờ một chút phản ứng cũng không có vậy. Nó giống như lâm vào trạng thái ngủ say vậy?”

Mạc Phàm ngồi trên bể nước, lầm bầm nói.

Vừa mới dứt lời thì tiểu cá chạch trụy đột nhiên tỉnh lại. Nó nhẹ nhàng chiếu sáng ngời một khu vực có diện tích bằng một ngón tay.

Ánh sáng này nhìn qua sền sệt. Cảm giác giống như con sâu nhả tơ vậy. Đoàn ánh sáng này bao bọc cái hoa tai này lại.

Hóa kén trọng sinh??

Thấy tiểu cá chạch trụy biến hóa như vậy, trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới từ này.

Thực tế thì đúng là tiểu cá chạch trụy có phát sinh ra tia sáng và làm cho bề mặt nó biến hóa. Bề mặt bên ngoài nhìn cũ kỹ bắt đầu xuất hiện vết rách. Nó giống như lột xác vậy. Sau khi lột xác, nó không còn loang lổ, cũ rích nữa. Mà nó bây giờ nhìn sáng bóng không khác gì một viên Ngọc Thạch vậy.

Hắn có thể thấy tiểu cá chạch trụy biến hóa như thế nào. Sau khi nó lột xác thành công thì ở chỗ lồng ngực của hắn không ngừng truyền tới năng lượng vô cùng dễ chịu.

Lúc Tiểu cá chạch trụy còn là Phàm cấp ma khí. Khi nó phát ra tẩm bổ cho cơ thể hắn thì hắn không khác gì ngâm trong dòng nước nóng vậy. Cả thân thể hắn theo dòng nhiệt lượng dễ chịu kia mà không ngừng giãn nở ra. Cái loại cảm giác buông lỏng thân thể và thoải mái tinh thần này hắn cảm nhận được rất là rõ ràng.

Mà sau khi tiểu cá chạch trụy biến hóa, Thì Mạc Phàm hắn còn cảm giác có một lớp gì đó sền sệt bao quanh thân thể hắn. Cái thứ này thật sự không thể diễn tả bằng lời được, nó mềm mại giống như tơ tằm vậy….

Mà cái thứ tơ tằm này cũng không có trói buộc cơ thể hắn. Nó giống như dán chặt trên cơ thể hắn vậy. Nó khiến cho Mạc Phàm sau khi trải qua một trận đại chiến cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, thư giãn đi nhiều. Giống như đứa con nít nằm ở giữa giường sưởi ấm vậy. Nó thật là thư giãn, thoải mái.

Mạc Phàm thấy vậy liền mừng rỡ.

Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc qua Linh cấp Tinh Trần ma khí, nhưng hắn có thể cảm nhận được từ hiệu quả của sự tẩm bổ này thì hắn có thể khẳng định đây chắc chắn là hiệu quả của Linh cấp tinh trần ma khí, thậm chí …. ngoài trừ việc nhanh chóng tiêu trừ cảm giác mệt mỏi ra, thì Mạc Phàm hắn còn cảm giác được tiểu cá chạch trụy này tẩm bổ cho hắn không khác gì hắn đang minh tu vậy.

“ Có thể không cần minh tu mà vẫn có thể gia tăng tu vi??”

Mạc Phàm thấy vậy liền choáng váng!!
Bình Luận (0)
Comment