Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1032

.............

Tiệm thuốc Ninh Ba.

“Lão dược, hồi lâu không thấy, ngươi đây là phát tài? Đem tiệm thuốc tân trang đổi mới thành dạng này". Đi vào tiệm thuốc Ninh Ba ở trong thành, Triệu Mãn Duyên lộ ra một vòng ý cười nói.

“Không có không có! Nào có cái gì phát tài không phát tài, để tiệm thuốc mở ra phòng tiếp khách lớn như vậy, đây không phải dùng để nghênh đón tông chủ ngài sao, tông chủ a, không nhờ ngài phân phối thuốc tiên hiệu nghiệm ngoài mong đợi, ta đời nào nghĩ có thể trở thành Danh Y nổi nhất phường Trần Lạc này”. Vị thầy bốc thuốc tên là Lư Hậu nịnh nọt cười một tiếng, nói.

Lời này vừa nói ra, Triệu Mãn Duyên sửng sốt một chút.

Thuốc tiên?

Làm sao không biết chính mình có bán thuốc tiên cho lão đâu?

Ninh Ba tiệm thuốc phải không?

Tại Triệu Mãn Duyên lật lại trí nhớ của mình, một chút tiệm thuốc lớn nhỏ ở phường Trần Lạc và phía Đông Bắc thành muốn đặt hàng mua sản lượng lớn lá đu đủ, lá cây coca phơi khô thái nhỏ của Triệu Sắc Tông trồng a.

Ở thế giới ma pháp, Triệu Mãn Duyên rất hâm mộ Mục Bạch tài năng pha chế thuốc, hắn theo học, nghiên cứu một chút ma dược hư hỏng, về sau nhớ lại một chút liền đem vận dụng kinh doanh ở Siêu Duy Vị Diện.

Chẳng qua là Triệu Mãn Duyên sử dụng thực vật hệ ma pháp để khuếch đại mức độ tác động thần kinh một chút, tăng mức độ kích thích của thuốc mà thôi.

Cái gì thuốc tiên, ta bán cho các ngươi chính là nguyên liệu cùng bài thuốc bổ não, phát huy cảm giác lên thiên đàng lên thiên đàng trí tưởng tượng não bộ a?

Các ngươi mẹ nó cứ như vậy bay cao? Liền mấy năm thời gian phê thuốc đã thực sự tin tưởng là thuốc tiên?

“Lão dược, ngươi nói ngươi có thử qua thuốc tiên của ta sao?” Triệu Mãn Duyên mặt không đổi sắc hỏi nhỏ.

Chỉ thấy lão dược miệng nở ra một nụ cười còn lưng lưng rất quái dị.

“Rất tốt, rất tốt, đặc hiệu trị bệnh, ta những cái kia lớn nhỏ bệnh dạ dày, viêm họng đều trong cơn phê pha bị đẩy ra ngoài. Khụ khụ, tông chủ, người không biết, bên Lâu Lan phường, có người nhờ bài thuốc này mà chữa lành ung thư não, có người khác thì thành công điều trị tẩu hỏa nhập ma”.

“Xong con bê!” Triệu Mãn Duyên lấy tay vỗ trán một cái bốp, trong lòng cười khổ 1000 lần.

Hắn phát điên rồi.

Thế giới quỷ quái khùng điên cả rồi.

Hiện tại thế mà biến thành bộ dáng này.

Thực sự không nghĩ tới, Triệu Mãn Duyên vốn chỉ tưởng mình làm ăn dơ bẩn bán cho một số kẻ mất đi lý tưởng sống, nội tâm sớm không còn thiết tha gì với đời, nào ngờ cuối cùng ở thế giới này liền cho đó là một loại thuốc tiên.


Lại còn có công hiệu chữa bệnh?

Ngạch, không đúng, ở Thần Miếu nghe Diệp Tâm Hạ sơ bộ giảng cứu quá, giống như lá đu đủ xác thực có một chút công dụng thật...

Ân, là do chính mình không nghiên cứu kĩ, lỗi tại mình.

Được rồi được rồi, quản cái này làm gì.

Hắn tới đây, cũng không phải vì để ý tới những này.

Vừa khéo lão dược Lư Hậu nợ mình một cái ân tình, tới phiên đòi.

“Tốt, lão dược, ta lần này đến đây, cũng có chuyện muốn tìm ngươi".

Triệu Mãn Duyên khoát tay áo nói.

“Tông chủ ngài có việc? Chờ một chút, chờ một chút, tông chủ, ta để cho người ta đưa vài thứ đi lên trước, chúng ta vừa ăn vừa nói". Lư Hậu không quên ân tình của Triệu Mãn Duyên, vẫn như cũ tỏ ra nịnh nọt nói

Hắn sai một cái học việc thực tập bốc thuốc, vội vàng phân phó đi ra đầu đường mua vài cái bánh ngon đến.

Hắn nói xong, tựa hồ là sợ tên học đồ này khờ khạo động tác quá chậm, thế là dứt khoát để tên học đồ hầu hạ Triệu Mãn Duyên, sau đó để Triệu Mãn Duyên trước tiên ngồi, mình chạy đến đầu đường đi mua bánh đi.

Trong mắt của Lư Hậu, tông chủ Triệu Sắc Tông là bậc nào chí cao vô thượng chứ, giả như tốc độ quá chậm, để ngài chờ đợi lâu, chính là đối với ngài bất kính.

Ở chiều ngược lại, nhìn một màn này động tác liếm chó của lão dược, Triệu Mãn Duyên đột nhiên sửng sốt một chút, cảm giác ký ức của mình tại hơn 100 năm trước ở thế giới ma pháp bắt đầu dần dần khôi phục vài điểm.

Quen thuộc liếm chó a, giống như là mình trước khi xuyên không, cũng là từng thấy không ít lần cảnh này.

Trong lúc chờ đợi, Triệu Mãn Duyên mở ra bảng nhiệm vụ.

Một đoàn quang ảnh do quang ma pháp khuếch tán đi ra, chiếu tại đồng tử Triệu Mãn Duyên phía trước.

[Nhiệm vụ chính tuyến: thời gian tìm kiếm đồ đệ còn lại 2 ngày. Nếu thất bại, nữ chúa trừng phạt tra hình, tra tấn linh hồn, bào mòn sinh lực]

Đọc xong dòng này, Triệu Mãn Duyên trầm mặc.

Hơi đau bi!

Ngươi là bà nội, nắm đấm lớn, nhịn!

Không tới 10 phút, thầy thuốc nức tiếng phường Trần Lạc trở về, mời Triệu Mãn Duyên tới phòng bếp, sắp xếp bàn ăn tiếp đãi khách quý.



Nói là đi mua bánh, nhưng kì thực vừa vào bếp nhìn qua sơ sơ, toàn bộ trước mặt cả bàn mỹ thực, Triệu Mãn Duyên cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn chỉ có thể cười khổ an phận ngồi vào bàn.

Nói thật, lần này hắn là thật không muốn tới ăn cái gì, đơn thuần đến nghe ngóng tin tức, hoàn thành cái nhiệm vụ kiếm tìm đồ đệ.

Không nghĩ tới cái này lão bốc thuốc còn đang phê pha liền tỏ ra nhiệt tình như vậy.

“Tông chủ, ngài mau ăn nha, ta mời, ta mời, ngài khách sáo chính là không xem trọng ta”. Lão bản Lư Hậu nhìn Triệu Mãn Duyên chậm chạp chưa nhấc đũa, không khỏi thúc giục một tiếng.

“Phải, ta chính là không coi trọng lão đấy”. Triệu Mãn Duyên nghiêm túc nhìn vào mắt Lư Hậu, trong lòng thầm nói ra một câu.

Nhưng hắn vẫn là bỏ qua, không tốt làm rùm beng lớn chuyện.

“Những này chờ một lát lại ăn tiếp, lão dược, ta đang gấp lắm, lần này ta tới tìm ngươi cũng không phải là bởi vì ăn uống bàn chuyện buôn bán với ngươi, ta có chuyện cần muốn hỏi thăm ngươi một chút”. Triệu Mãn Duyên lắc đầu, đem đũa cất kỹ.

Hắn bây giờ xác thực không có hứng ăn uống tâm tư, không đem đồ đệ sự tình giải quyết, hắn một khi thất bại nhiệm vụ, đi ngủ đều là bất tỉnh.

“Lão dược, ta lần này tới mục đích, muốn hỏi ngươi về phủ Trúc Anh sự tình, gần đây có cái thiên tài nào trác việt đáng chú ý hay không? Cái nữa, phủ Trúc Anh nằm ở đâu?” Triệu Mãn Duyên khẩn trương mở miệng đề cập.

Lời này vừa nói ra, thầy thuốc Lư Hậu ngốc trệ một chút, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn.

Liên tưởng đến trước đó công việc buôn bán thuốc tiên của vị tông chủ này tin tức, lão giả lập tức liền hiểu.

“Tông chủ, ngài nha, khụ khụ, ngài sẽ không thực sự nghĩ tới chuyện bán ‘thuốc tiên’ cho Nguyệt tiểu thư đi? Khó trách khó trách, lấy thân phận của ngài đích thân tới đây, lại còn dùng đến thuốc tiên để làm lễ vật, đúng là chỉ có Nguyệt tiểu thư thì mới có thể...” Lão Lư Hậu nhìn Triệu Mãn Duyên, trong con ngươi lộ ra mấy phần hư hỏng ý cười.

Triệu Mãn Duyên sắc mặt nhanh đen thành than.

Lão dược, ta một cái cấm chú ma pháp đánh chết ngươi, ngươi có tin hay không?

Thuốc mẹ nó tiên, lần tới, ta sắc cho ngươi liều xuân dược kết hợp lá coca, trực tiếp lên mây múa thái cực quyền.

Không biết có phải nhìn thấy ánh mắt Triệu Mãn Duyên sắc lạnh đi không, thầy thuốc Lư Hậu bỗng rùng mình một cái, nhanh chóng chỉnh đốn tư thế.

“Hắc hắc, tông chủ tông chủ, để ta nói. Phủ Trúc Anh ở sau lưng học viện Trần Lạc, người quẹo trái ở cuối chợ, sau đó cách ba cái ngã năm liền tới”.

“Còn về thiên tài... ý của ngài nói có phải là cái kia cảnh giới tu luyện?” Lư Hậu nhíu chặt lông mày, giống như là đang cố gắng suy nghĩ.

Triệu Mãn Duyên gật đầu.


Sau đó cũng không nhiều lời cái gì, yên lặng chờ lão dược nói chuyện.

Qua đại khái thời gian một nén nhang, lão dược Lư Hậu vỗ bàn một cái, đứng người lên.

“Tông chủ, ta nghĩ đến, ta nhớ được phủ Trúc Anh bên kia tháng trước có một lời đồn tuyệt thế thiên kiêu, truyền tụng đỉnh cấp thiên tài thế hệ trẻ, là một cái nữ tử trác việt phẩm chất, lấy Kiếm Tôn phong hào bên ngoài, nghe đồn nàng vừa mới đến Nguyệt Gia được một đoạn thế gian đã khuấy động toàn bộ Đế Quốc!”

“Tin tức này ta cũng là nghe qua đến thương nhân nói tới biết được, hẳn là sẽ không là giả tin tức”.

Lão dược luôn miệng nói, một thanh rất tự hào sắc mặt.

“Ồ? Nữ tử? Trẻ như vậy đã phong hào Kiếm Tôn?”

Rất đúng, rất đúng, chính là nàng.

Triệu Mãn Duyên không có nói với Lư Hậu người hắn cần tìm là nữ tử. Nếu Lư Hậu tự biết nàng, vậy xác suất chính là nàng liền cực cao.

“Người này kêu cái gì? Tên họ?” Triệu Mãn Duyên hai mắt tỏa sáng.

Lư Hậu kích động nói:

“Nàng cũng không phải Nguyệt gia gia tộc, bản thân nàng họ Diệp, tên Mộng A, kiếm tôn trấn gia tộc”.

Nghe nói như thế, Triệu Mãn Duyên sửng sốt một chút.

Giống như... đã từng nghe qua ở đâu đấy.

Không bàn chuyện phiếm gì thêm quá lâu, ăn xong cái bánh, uống xong bát canh, Triệu Mãn Duyên bình thản đứng lên ra về.

Chính xác hơn mà nói, hắn đến Trúc Anh phủ thu đồ.

Một nữ kiếm tôn đồ đệ....

...............






Bình Luận (0)
Comment